Mơ Xanh Ngâm Đường

Chương 43




Sau khi giải quyết nhu cầu, ai cũng sẽ cảm nhận được những xúc cảm chân thật nhất. Hiện tại Lâm Sắt rất thỏa mãn, thậm chí so với cảm giác khi hắn từ một đứa trẻ không tiền không quyền lên điều hành gia tộc lớn nhất Đế Quốc còn muốn thỏa mãn hơn. Nếu như có thể, hắn hy vọng thời gian cứ như vậy mà ngừng trôi. Y Lai tuy rằng cũng chưa từng nói sẽ tiếp nhận hắn, thế nhưng lại cho hắn vào ở biệt thự của y, âm thầm cho phép hắn dạy Ai Nhĩ Duy Tư gọi mình là "cha", để hắn làm những hành động thân mật kia, kỳ thực đã ngầm thừa nhận thân phận của hắn.

Ngày thứ hai sau khi Ai Nhĩ Duy Tư được nghỉ học, ông bà của nhóc liền làm bộ lơ đãng tản bộ qua đây.

Lâm Sắt mới vừa mang theo Ai Nhĩ Duy Tư cùng Lộ Đức từ trong biệt thự đi ra, liền đụng mặt công tước Niết Phổ Đốn. Thời điểm hai người gặp mặt vẫn có chút lúng túng. Bởi vì trong ấn tượng của công tước, Lâm Sắt một lòng say mê con trai lớn của ông, mà hiện tại lại cùng con út sinh hoạt chung một chỗ. Thế nhưng bởi vì từ nhỏ Y Lai mất tích, nên người trong nhà đều đối với y vô cùng hổ thẹn, chăm sóc quan tâm từng li từng tí một. Thứ Y Lai muốn, bọn họ không dám nói chữ "không". Y Lai đồng ý để Lâm Sắt vào ở cùng, như vậy bọn họ cũng đành chìu theo y.

"Công tước tiên sinh, chào buổi sáng." Lâm Sắt đối với công tước chào hỏi.

Công tước Niết Phổ Đốn nhìn Lâm Sắt một chút, lại nhìn Ai Nhĩ Duy Tư trong tay Lâm Sắt một chút, tiểu gia hỏa tóc đỏ mắt xanh, thật giống Y Lai, Niết Phổ Đốn vốn cũng không suy nghĩ nhiều, thế nhưng hiện tại nhìn một lớn một nhỏ ở chung một chỗ, công tước ẩn ẩn cảm giác mình tựa hồ nhìn thấy chân tướng gì đó.

Ai Nhĩ Duy Tư là con của Y Lai, mà người cha hoặc mẹ còn lại của nhóc vẫn còn là bí ẩn. Lẽ nào là Lâm Sắt? Ai Nhĩ Duy Tư đã bốn tuổi. Năm năm trước, Lâm Sắt tựa hồ đối với con trai lớn mình vẫn một mực cuồng dại.

Công tước nhất thời cảm thấy cả người không khỏe, Ai Nhĩ Duy Tư kêu một tiếng ngọt ngào: "Ông ngoại." cũng không làm ông tỉnh táo lại được.

Niết Phổ Đốn nghiêm mặt, nói với Lâm Sắt: "Lâm Sắt, ta muốn cùng con nói chuyện một chút."

Lâm Sắt mơ hồ biết công tước muốn cùng hắn nói chuyện gì, biểu tình trên mặt cũng trở nên chăm chú, hắn vỗ vỗ vai hai nhóc con nói: "Hai đứa trở vào nhà chơi đi. Chờ chút nữa sẽ dẫn hai đứa đi ra biển chơi."

Bọn tiểu tử vui vẻ chạy đi.

Lâm Sắt đi ra sân, cùng công tước đi dọc ven bờ biển. Bây giờ là sáng sớm, nắng nhẹ ấm áp, gió biển mát mẻ thổi qua, công tước lại cảm thấy trong bụng một luồng hỏa. Tính tình của ông trước giờ luôn bình tĩnh, thế nhưng lần này cũng nhịn không được mà nổi giận. Tiếng nói của ông mang theo chút tức giận: "Lâm Sắt, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

"Là con sai." Lâm Sắt rất thẳng thắn nói. Công tước Niết Phổ Đốn là cha của Y Lai, Lâm Sắt không muốn lừa dối ông, cho nên liền đem những chuyện vốn đã chôn giấu sâu nơi đáy lòng, một lời nói ra hết. Thế nhưng chỉ nói đại khái, hết sức lược bỏ một vài chuyện. Lâm Sắt đoán không sai chút nào, công tước nổi trận lôi đình muốn đem hắn đánh chết!

Mỗi một câu Lâm Sắt nói ra, mày kiếm công tước lại nhăn thêm một chút. Chờ đến khi Lâm Sắt hoàn toàn nói xong, gương mặt công tước đã khó coi tới cực điểm.

Lâm Sắt đứng trước mặt công tước, vào lúc này, nếu như công tước muốn mắng hắn, hắn cũng sẽ tiếp nhận.

Công tước trầm mặc rất lâu, mới thở dài một hơi nói: "Hóa ra nhiều năm qua, Y Lai còn chịu khổ nhiều hơn ta tưởng."

Lâm Sắt cảm giác được một hơi muộn phiền trong lòng, công tước không hề làm gì cả, này so với ông ấy đánh mắng hắn càng khó chịu hơn.

Y Lai còn đang ngủ, công tước lẳng lặng mà nhìn cửa phòng ngủ, đứng một lúc mới rời đi. Ông mang theo Ai Nhĩ Duy Tư cùng Lộ Đức rời đi.

Biệt thự rốt cuộc chỉ còn lại hai người Lâm Sắt và Y Lai. Lâm Sắt đành tự mình làm bữa sáng.

Lúc Y Lai thức dậy, liền nhìn thấy trên bàn bày đầy thức ăn. Y nếm thử, những món ăn này mùi vị rất bình thường, so với thức ăn y vẫn thường ăn kém hơn nhiều.

Ăn một nửa, Y Lai đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt quái dị mà nhìn Lâm Sắt.

"Là anh làm?"

"Thế nào?" Lâm Sắt mỉm cười hỏi.

"Cần nỗ lực hơn nữa." Y Lai hơi ngẫm nghĩ, lời nói ra cũng có chút mơ hồ.

Lâm Sắt đã đi tới sau lưng y, từ phía sau ôm lấy, đem cằm đặt lên bả vai y.

Y Lai nhìn hắn như con cẩu lớn quấn người: "Còn không mau ăn đi? Anh không định đi làm sao?"

Lâm Sắt ở trên cổ y hôn một cái, liền ngồi vào bên cạnh y, tao nhã mà nhanh chóng ăn xong điểm tâm. Y Lai nhìn hắn rời đi. Năm phút sau, Lâm Sắt đột nhiên lại xuất hiện ở cửa, chỉ nói với y một câu: "Chờ anh trở về."

Y Lai không hiểu ra sao liếc mắt nhìn hắn.

Lại qua năm phút đồng hồ, Y Lai lại nghe được tiếng bước chân, y thậm chí ngay cả đầu cũng không nhấc. Sắc mặt Y Lai đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai nam nhân xa lạ đứng trước cửa phòng.

Có thể vượt qua được hệ thống bảo an mà đứng trước mặt y, khẳng định là người không đơn giản.

"Y Lai tiên sinh, chủ nhân của chúng tôi muốn gặp ngài, mời ngài đi theo chúng tôi."

"Nếu hắn muốn gặp tôi, tại sao không đích thân đến đây?" Y Lai đứng lên, người máy bắt đầu thu dọn bàn ăn.

Thân người Y Lai khẽ nhúc nhích, xoay người liền muốn động thủ phòng ngự, mà hai người kia từ lâu đã nhìn ra ý đồ của y, một người nắm lấy tay y, đem y giữ lại, tên còn lại bảo hộ ở rìa ngoài, tổng cộng có hai vòng bảo vệ.

Y Lai mấy lần định chạy trốn, nhưng đều thất bại. Hai người này không chỉ được huấn luyện chuyên nghiệp, năng lực phản ứng cũng rất mạnh, hơn nữa hình thú nhất định là động vật am hiểu đuổi bắt.

Sau khi Y Lai xác định mình khẳng định không có cách nào chạy trốn, trên mặt liền lộ ra một nụ cười: "Hai người như vậy thật thất lễ, nếu chủ nhân của các người biết hai người đối xử với khách mời như thế, không biết sẽ trừng phạt các người ra sao!"

Hai người kia không hề bị lay động: "Chủ nhân cũng không ngại chúng tôi đánh ngài đâu."

Y Lai đã xác định được chủ nhân mà bọn họ nói là ai...

--

Lâm Sắt có chút không yên. Lúc hắn xem văn kiện, tinh thần không cách nào tập trung. Hôm qua sau khi nói hết mọi chuyện cho công tước biết, hắn liền có loại tâm tình bất an. Hắn nghĩ mọi chuyện đều đã qua, trong lòng cũng nhẹ một chút.

"Tiên sinh, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Cách Lỗ Tư nhìn dáng vẻ ngẩn người của Lâm Sắt, không nhịn được hỏi.

Lâm Sắt không nói gì. Cách Lỗ Tư định đi pha cho hắn một ly cà phê.

Lâm Sắt đột nhiên đứng lên: "Tôi cần trở về một chuyến, Cách Lỗ Tư, có chuyện gấp thì chờ ngay mai tôi xử lý."

Cách Lỗ Tư còn chưa kịp trả lời, Lâm Sắt đã như một cơn gió biến mất trong phòng.

Lâm Sắt tự mình lái phi cơ. Dọc đường đi, loại tâm tình buồn bực bất an ngày càng rõ ràng. Khi phi cơ vừa đáp xuống, Lâm Sắt như bay khỏi phi cơ, bán sống bán chết chạy vào biệt thự.

Lâm Sắt đi tới phòng khách, phòng ngủ, phòng rửa tay,... Hắn hầu như đem cả cái biệt thự này đào lên, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng Y Lai đâu. Hai tay hắn năm thành quyền, sắc mặt cũng tái nhợt.

Điện thoại Lâm Sắt đột nhiên vang lên. Bên kia là âm thanh phu nhân Niết Phổ Đốn.

"Lâm Sắt, hai giờ trước Y Lai gọi nói sẽ qua đây, thế nhưng tới bây giờ còn chưa thấy đâu, điện thoại nó dì cũng gọi không được, là xảy ra chuyện gì sao?"

Đầu Lâm Sắt đột nhiên có chút đau. Hắn hít sâu một hơi, ngữ khí bình tĩnh nói: "Điện thoại em ấy bị hư, em ấy lại gặp một chút vấn đề, ngày hôm nay tạm thời không qua chỗ dì được. Dì đừng lo lắng."

Phu nhân có chút thất vọng tắt điện thoại.

Lâm Sắt đi tới bảng điều khiển hệ thống bảo an, mở ra video khoảng ba tiếng trước.

/Video quản chế đã bị hủy, không mở được!/

Nắm tay Lâm Sắt mạnh mẽ nện trên dụng cụ kim loại.

Y Lai đi đâu rồi?

Là ai động thủ với Y Lai của hắn?

Trong đầu Lâm Sắt hiện ra mấy cái tên, lần lượt loại bỏ, cuối cùng chỉ còn lại hai cái tên: Nặc Mạn Đại Đế và Mễ Ân Tinh Tương.

--

Y Lai bị mang tới một căn phòng thí nghiệm khoa học tư nhân. Dọc theo đường đi, y bị tiêm thuốc làm cho đôi mắt trở nên mờ mịt. Cho nên khi y bị mang vào phòng thí nghiệm, y cũng không biết mình đang ở nơi nào.

Đâu đâu cũng có dụng cụ kim loại, y không nhìn được, nhưng cảm nhận được, nương theo từng loại âm thanh khác nhau, công năng cũng khác nhau.

Y Lai bị đẩy mạnh vào một phòng nhỏ. Trong phòng có một quả cầu cơ khí, nơi này toàn một màu trắng.

Ánh mắt Y Lai rơi trên máy móc bên cạnh nam nhân. Nam nhân mặc quần áo thí nghiệm trắng toát, biểu tình trên mặt rất không tốt.

"Mễ Ân tiên sinh, chào buổi sáng." Y Lai bình tĩnh chào hỏi.

"Chào buổi sáng, Y Lai." Mễ Ân mỉm cười nói, nụ cười kia lại khiến Y Lai sởn cả tóc gáy. "Lần trước cậu cho tôi một phần quà lớn như vậy, tôi cũng nên đáp lễ cậu mới phải chứ?"

Y Lai làm bộ không biết ý vị trào phúng trong lời nói của hắn: "Mễ Ân tiên sinh, không cần khách khí."

"Từ trước tới giờ ta là người có ân báo ân, cũng không muốn nợ người khác."

"Vô cùng cảm tạ. Thế nhưng tôi đã hẹn cùng mẹ mình buổi chiều ăn cơm, nếu tôi không tới bà ấy sẽ sốt ruột. Tôi có thể mượn điện thoại của ngài một chút không?"

Mễ Ân cười lạnh một tiếng, tiêu sái cởi áo khoác ra: "Trong mắt ta gia tộc Niết Phổ Đốn chẳng là cái thá gì."

Y Lai mỉm cười không nói lời nào.

"Đây chính là lễ vật ta muốn tặng cậu." Mễ Ân nói, "Năm đó Lâm Sắt xử lý thủ lĩnh Quân Đoàn Độc Lập cũng là dùng loại này, có điều đây là dị bản, có thể kích dòng điện đi xuyên vào não kích thích thần kinh, loại cảm giác đó tuyệt đối vô cùng thoải mái."

Sắc mặt Y Lai có chút trắng bệch, y đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tất nhiên biết vật này là gì. Đây là một loại máy móc dùng để dằn vặt tinh thần người khác, thường dùng cho phạm nhân hoặc tù binh. Dằn vặt tinh thần kiểu này rất dễ làm cho người ta tan vỡ.

Trong nháy mắt đó, trong lòng Y Lai hiện ra vô số những năm tháng... Một giây sau, thân thể của y đã làm ra phản ứng, hai tay nắm lại hướng về phía Mễ Ân đánh tới. Y biết ngày hôm nay chắc chắn trốn không được, thế nhưng nếu Mễ Ân muốn dằn vặt y, y cũng không thể đứng yên để lão dễ chịu được. Mễ Ân nhất thời không phản ứng kịp, một nam nhân người đượm máu sa trường lại bị Y Lai cho ăn một đấm ngã trên đất, máu mũi phun ra, chật vật vô cùng.

Y Lai cũng chỉ có cơ hội một lần, Mễ Ân rất nhanh đã đứng dậy, lửa giận đầy mình, mặt ông ta sắp đen như mực rồi.

Mễ Ân mở thiết bị ra, nhấc Y Lai lên đem y quẳng vào trong, tiếp đó liền đóng cửa lại, thậm chí không có bất kỳ thứ tự nào, trực tiếp mở nấc cao nhất.

Y Lai cảm giác được một luồng điện cao thế xuyên qua người mình. Trong nháy mắt đó, sức lực của y bị rút khô, sắc mặt trắng bệch, toàn thân cũng không khỏi bắt đầu run rẩy.

Đây mới chỉ là bắt đầu, dòng điện lưu kia bắt đầu tập trung kích thích não bộ của y, loại đau đớn kia vô cùng khủng khiếp.

Một lần lại một lần, sau đó, Y Lai đã mất đi cảm giác. Trong đầu y dần thoáng hiện qua một chút ảo giác mơ hồ. Những ảo giác đó càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng lại hiện hữu thật sự, tựa như một đoạn ký ức bị thiếu hụt..

Đoạn ký ức kia thậm chí so với điện lưu còn đau đớn hơn. Y mở miệng hô hấp, từng hơi lạnh tản vào, vọt vào tâm can y, vẫn như cũ không cách nào xua tan loại cảm giác đáng sợ ấy.

Y Lai bắt đầu ôm đầu.

Mễ Ân đứng một bên thưởng thức, nhìn Y Lai làm trò hề, tức giận trong lòng rốt cuộc tiêu tan một chút.

"Tiên sinh, có người xông vào phòng thí nghiệm!" Đột nhiên có người nói.

Lúc này, trên mặt Mễ Ân mới lộ ra biểu tình kinh ngạc. Đây là phòng thí nghiệm tư nhân của ông ta, dùng để âm thầm nghiên cứ phát minh vũ khí, cũng không xuất hiện trong bất kỳ sách báo nào của Đế Quốc, cho dù là Nặc Mạn Đại Đế cũng không có khả năng tiến vào.

Tại sao lại có người xông vào?

Là ai?

Sau một khắc, cửa phòng liền bị đẩy ra, Mễ Ân liền ngoài ý muốn nhìn thấy một người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.