Mơ Xanh Ngâm Đường

Chương 37




Lâm Sắt gần đây rất bận rộn. Mà không chỉ là Lâm Sắt, toàn bộ gia tộc Wilson đều bận rộn, bởi vì đối thủ của bọn họ là hoàng đế. Hành vi lần này của Lâm Sắt đã triệt để chọc giận hoàng đế, hoàng đế không hề che giấu dã tâm muốn tiêu diệt Lâm Sắt cùng gia tộc Wilson. Toàn bộ gia tộc Wilson đều đồng lòng ra sức chống Hoàng Tộc, thế nhưng một tuần sau, gia sản nhà Wilson vẫn là mất đi một phần ba.

Sáng sớm, phòng hội nghị của gia tộc Wilson đã chật ních người. Là người nắm quyền ngôi gia, cho dù phiền phức là do Lâm Sắt gây ra, thế nhưng không có ai dám chê trách hắn. Chuyện bọn họ có thể làm lúc này là tận lực đối kháng Hoàng Tộc.

"Chuyến hàng số ba không cần phải lo, đã giao cho đối tác rồi. Chúng ta nên tận lực bảo vệ đường hàng không khác."

"Cần thay đổi bộ phận công nhân cơ khí bên mỏ kim cương!"

"Cơ giáp bên công ty ở Hải Thần tinh giao cho chúng ta bị tráo rồi!"

Lúc hội nghị kết thúc đã là bảy giờ tối, bất quá đối với một người không ngủ như hắn, bảy giờ đã là quá sớm rồi. Lâm Sắt ngoại trừ mắt hơi đỏ, những thứ còn lại nhìn qua đều rất tốt. Hắn vừa đi vào phòng, Đế Na đã bưng một ly cafe vào, đưa tới trước mặt Lâm Sắt.

"Cách Lỗ Tư đâu?" Lâm Sắt hỏi.

Hay tay cô đang nắm lấy nhau càng thêm vặn vẹo, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười: "Anh ấy đang chuẩn bị tư liệu cho cuộc họp sắp tới ạ."

"Bảo cậu ta vào đây." Lâm Sắt nói.

Đế Na xoay người rời khỏi phòng. Lúc vừa rời khỏi, sắc mặt cô nhất thời lạnh lẽo.

Không lâu sau, Cách Lỗ Tư đã tiến vào văn phòng Lâm Sắt: "Tiên sinh, ngài tìm tôi?"

"Phải chú ý nhân viên nội bộ trong công ty, tuyệt đối không được để bất cứ ai lộ tin tức."

"Vâng thưa tiên sinh."

Lâm Sắt nhìn cậu, trên mặt ý vị không rõ.

Trong nháy mắt Cách Lỗ Tư hiểu ra, thế nhưng lại khó xử, muốn nói lại thôi.

Mặt Lâm Sắt lại cương cứng: "Y Lai xảy ra chuyện gì sao?"

Cách Lỗ Tư châm chước tìm từ nói: "Y Lai không có việc gì." Là ngài có việc đó T.T!!!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cách Lỗ Tư mở quang não ra, mở ra rất nhiều ảnh chụp cho Lâm Sắt xem. Trong hình đều là hai người đàn ông. Hai người đó đứng chung một chỗ nói chuyện, có khi lại ngôi cùng một chỗ uống rượu, còn có một người đưa tay khoát lên vai người còn lại. Lâm Sắt nhìn liên cảm thấy khói đen mù mịt, vốn là đầu óc đang thanh tỉn bỗng nhiên trở nên rất rối loạn, kích động muốn đập nát quang não của Cách Lỗ Tư.

Hắn mới bận bịu có một tuần, cái tên đần này chui ra từ đâu vậy???

"Cách Lỗ Tư, tên này là ai, hắn ta cùng Y Lai sao lại quen biết nhau, hiện tại quan hệ thế nào?"

Cách Lỗ Tư nhanh chóng đem một phần báo cáo giao cho Lâm Sắt.

Lâm Sắt đem những tư liệu kia xem qua một lần. Sau khi xem xong đầu óc hắn càng thêm rối loạn. Hai người đã sớm quen biết, người đàn ông này còn tỏ tình với Y Lai trước mặt mọi người, bây giờ lại đang theo đuổi Y Lai, Y Lai đối với hắn tựa hồ cũng không bài xích.

Hắn cho rằng bệ hạ muốn hủy diệt cái danh "gia tộc lớn nhất Đế Quốc" của dòng họ Wilson, hóa ra thủ đoạn lại cao thâm đến vậy. Nặc Mạn Đại Đế xác thực không có làm tổn hại đến Y Lai, thế nhưng lại khiến Lâm Sắt hắn cảm giác được vô số con sâu bò trong lồng ngực, khiến cho hắn buồn bực bất an, đứng ngồi không yên.

Lâm Sắt xoay người đi ra ngoài.

Ai Nhĩ Duy Tư sắp được bốn tuổi rồi, đã đến tuổi nên đi học rồi.

Ai Nhĩ Duy Tư là bảo bối của cả nhà, hơn nữa bọn họ cảm thấy rất hổ thẹn với Y Lai, cho nên càng thêm yêu thương sủng nịch Ai Nhĩ Duy Tư. Ngay cả A Thụy Tư cuồng công tác cũng biến thành thúc thúc cuồng cháu trai. Cho nên đối với gia tộc Niết Phổ Đốn mà nói, Ai Nhĩ Duy Tư muốn đi học là chuyện vô cùng quan trọng, bởi vì chuyện này, cả nhà thậm chí còn mở ra một cuộc họp gia đình.

"Trường Thánh Đức là nhà trẻ tốt nhất Đế Quốc, khi nhỏ A Thụy Tư cũng học ở đó, chất lượng dạy học rất tốt, tiểu bảo bảo nên vào đây học."

"Trường Thánh Đức cách nhà chúng ta lẫn nhà Y Lý quá xa, lẽ nào bà định để Ai Nhĩ Duy Tư nội trú tại trường luôn sao? Nhà trẻ Hán Cách cũng tốt không kém, cũng không quá xa nhà chúng ta, mỗi ngày cha có thể tản bộ đi đón cháu ngoại về." Công tước nghiêm trang nói, "A Thụy Tư, con thấy sao?"

A Thụy Tư nhìn cha mình, công tước tiên sinh đây là tranh thủ hưởng lợi a, cậu cũng tán thành: "Cha nói không sai, buổi sáng con có thể đưa Ai Nhĩ Duy Tư đi học."

Y Lai cùng Ai Nhĩ Duy Tư bị bỏ qua một bên: "..."

Chuyện trường học của Ai Nhĩ Duy Tư liền được quyết định như vậy. Vào ngày đầu tiên đi học, vì vợ chồng công tước phải đi từ thiện cùng bạn tốt, A Thụy Tư bận đi diễn thuyết ở trường đại học, cho nên rốt cuộc Y Lai lại đơn độc dẫn Ai Nhĩ Duy Tư đi tựu trường. Ai Nhĩ Duy Tư mặc một bộ quần áo hình gấu mèo màu xanh, lưng đeo balo nhỏ nhỏ, nắm tay Y Lai, bước vào cổng lớn trường học.

Dọc đường đi, bọn họ gặp rất nhiều bé con cùng tuổi Ai Nhĩ Duy Tư. Mấy nhóc đó toàn khóc lóc ầm ĩ, Ai Nhĩ Duy Tư một mực muốn hóa thân thành lãng tử khốc suất, khuôn mặt tròn tròn bỗng trở nên nghiêm trang.

Muốn khốc suất phải mặc âu phục, không phải mặc quần áo hình gấu mèo a! Y Lai lặng lẽ nghĩ, tuy nhiên cũng không nỡ đánh gãy ảo tưởng của nhóc con.

Y Lai mang Ai Nhĩ Duy Tư tới phòng làm việc báo danh, vị lão sư đưa cho Y Lai một tờ phiếu, Ai Nhĩ Duy Tư bị lão sư đem đi lăn vân tay. Chờ Y Lai điền xong phiếu, rời khỏi văn phòng, liền nhìn thấy có một thằng nhóc đang đu bám trên người Ai Nhĩ Duy Tư!

So với Ai Nhĩ Duy Tư, nhóc con kia mới đúng là khốc suất! Mái tóc vàng óng, con ngươi màu trà, một thân vận âu phục đen, gầy hơn Ai Nhĩ Duy Tư rất nhiều, trên gương mặt trẻ con lại có chút nét nghệ sĩ. Tiểu tử kia đem một khối chocolate đưa đến trước mặt Ai Nhĩ Duy Tư. Ai Nhĩ Duy Tư nỗ lực nghiêm mặt, hai tay nỗ lực nắm chặt góc áo, lại không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

"Em muốn ăn không? Loại chocolate này không giống với mấy cái rẻ tiền trên thị trường, vừa thơm vừa ngọt đó nha." Tiểu tử dụ dỗ nói.

Hai cái tay nhỏ của Ai Nhĩ Duy Tư vặn vặn, mắt không rời khỏi khối chocolate kia một giây nào.

"Muốn!" Nhẫn nại của nhóc tham ăn đã đến cực hạn rồi.

Tiểu tử kia không lập tức đưa chocolate cho Ai Nhĩ Duy Tư: "Ăn rồi thì làm đệ đệ của anh nhá nhá!"

Khóe miệng của Y Lai giật giật, hóa ra là muốn thu tiểu đệ. Ai Nhĩ Duy Tư nhà y làm sao có khả năng đi làm tiểu đệ của người khác được? (Dư: Ừa, làm tiểu thụ của người ta thôi~)

Ai Nhĩ Duy Tư đã không thể nhẫn nại nữa, nhanh chóng gật đầu. Tiểu tử mặt than kia rốt cuộc cũng nở nụ cười, đem chocolate đưa cho Ai Nhĩ Duy Tư, còn dán lên trán Ai Nhĩ Duy Tư một cái mặt trời nhỏ, này là đánh dấu Ai Nhĩ Duy Tư là tiểu đệ của nhóc sao?

Ai Nhĩ Duy Tư tự đem mình bán đi, còn bán cho một con sói gian!

Y Lai đi tới bên cạnh Ai Nhĩ Duy Tư, từ trên cao nhìn xuống tiểu tử kia. Trong nháy mắt nhóc kia lại ngẩng mặt lên, nhóc vốn muốn cùng Y Lai đối mặt, thế nhưng lại phát hiện chênh lệch về chiều cao khó bù đắp, cuối cùng chỉ thẳng lưng nhìn về phía trước.

"Người bạn nhỏ, nhóc còn hình dán mặt trời này không?" Y Lai hỏi.

Tay tiểu tử nắm chặt một chút, mạnh miệng: "Ai Nhĩ Duy Tư, gọi anh là đại ca, anh liền cho nhóc một cái mặt trời nhỏ."

Ai Nhĩ Duy Tư dùng thanh âm mềm mại nhu thuận nói: "Đại ca, cho em một cái mặt trời đi."

Đại ca... Tiểu tử kia quả thật rất thích cái danh này, liền móc trong túi ra một miếng dán đưa cho Ai Nhĩ Duy Tư. Ai Nhĩ Duy Tư ngoan ngoãn nộp lên cho baba, baba nhanh chóng dán cái mặt trời lên trán tiểu tử kia.

"Sau này hai người các con đều là tiểu đệ của baba." Y Lai nói.

Tiểu tử hiển nhiên còn chưa phản ứng kịp, đần độn sờ sờ đầu của mình, tiếp đó vừa giận vừa xấu hổ trừng Y Lai: "Chú gian manh!"

"Đây là quy tắc do con lập ra, lẽ nào con muốn đổi ý sao?" Y Lai nhàn nhạt hỏi.

Nhóc con nhanh chóng suy nghĩ, trong túi nhóc có hai mươi cái mặt trời. Nhóc định thu thập hai mươi tiểu đệ, hiển nhiên là tự loại trừ bản thân nhóc ra rồi. Mà hiện tại lại bị dán lên, còn là cái chú vô liêm sỉ này dán a! Dựa theo suy nghĩ của nhóc, nhóc quả thật biến thành tiểu đệ...

Người bạn nhỏ liền bị sói gian Y Lai bắt đi làm tiểu đệ.

"Nhóc tên gì?" Y Lai hỏi.

"Lộ Đức." Lộ Đức bất đắc dĩ nói.

"Lộ Đức, tiểu đệ phải nghe lời đại ca, chăm sóc thật tốt cho Ai Nhĩ Duy Tư biết không?"

Lộ Đức liếc mắt nhìn Ai Nhĩ Duy Tư, đưa tay chọt chọt gò má nhóc: "Biết rồi ạ..."

Y Lai đột nhiên nghe thấy một tiếng cười vang lên. Y ngẩng đầu nhìn lại, Hoắc Cách đang đứng phía sau cây đại thụ, đôi mắt sẫm màu nhìn y.

Toàn bộ quá trình y bắt nạt một bạn nhỏ bị người ta nhìn thấy... Có điều Y Lai da mặt rất dày, mặt không biến sắc nhìn anh.

"Baba dẫn hai đứa vào lớp." Y Lai nói, tiếp đó mang hai đứa nhỏ tới lớp học.

Hoắc Cách vẫn đi theo sau lưng y.

Chờ Ai Nhĩ Duy Tư cùng Lộ Đức vào nhận lớp rồi, Y Lai mới nhìn Hoắc Cách hỏi: "Sao anh lại đi theo tôi?"

"Anh là người giám hộ của Lộ Đức."

Y Lai rốt cuộc cảm thấy có chút囧. Người y bắt nạt còn là bạn nhỏ nhà Hoắc Cách.

"Con trai anh cư nhiên lớn như vậy." Y Lai thở dài nói. Kỳ thực trong lòng y có chút vui vẻ rạo rực. lúc còn trẻ y rất ít khi làm chuyện ngu ngốc, chỉ có duy nhất lần đó trêu chọc Hoắc Cách, Bây giờ Hoắc Cách đã có vợ con, y cũng không cần hổ thẹn nữa.

"Là con trai của bằng hữu. Cha mẹ nhóc đó đã hi sinh trên chiến trận rồi."

Y Lai càng thêm 囧. Hóa ra không phải con trai của Hoắc Cách, hơn nữa y còn bắt nạt một đứa bé không cha không mẹ, sớm biết đã để cho Ai Nhĩ Duy Tư làm tiểu đệ của nhóc...

Y Lai chỉ biết ngậm miệng.

Y Lai đứng bên cửa sổ một lúc, nhìn Ai Nhĩ Duy Tư ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cũng không nhúc nhích, trong lòng vừa vui mừng, lại có chút không muốn, cuối cùng vẫn là xoay người rời đi.

"Em ăn cơm chưa?" Hoắc Cách hỏi.

"không được, tôi về nhà ăn." Y Lai cự tuyệt nói.

"Vậy để anh đi mua thêm một bộ bát đũa."

"... Vẫn là ra ngoài ăn đi, tôi mời."

"Rất vinh hạnh."

Nửa giờ sau, hai người đã ngồi trong phòng vip của nhà hàng cao cấp Đế Quốc.

"Sao lại quay về Đế Quốc?" Y Lai hỏi.

"Anh muốn gặp em."

Y Lai: "..."

"Trước đây lúc em theo đuổi anh cũng mời anh tới đây ăn cơm." Hoắc Cách đột nhiên nói.

Y Lai: "..." Lúng túng thật... Năm đó y đúng là đã tạo nghiệt mà...

Hai người liền như vậy lúng túng ăn xong một bữa cơm.

Nhưng mà cả hai đều không biết, hình ảnh bọn họ hảo hảo ở chung này đã rơi vào trong mắt người khác.

----------------------------------------

Hiên Dư: 5 chương liền nhé~~ Đã thất hứa với mọi người nhiều lần rồi:"< Này coi như tớ sửa lỗi vậy~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.