Mơ Về Phía Anh

Chương 4




“Thật sao? Tiểu thư quá lời rồi!”

Diệp Buệ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Tiêu Linh Linh đáp, phụ nữ như thế này, anh đã gặp quá nhiều, coi như chỉ để làm ấm giường, anh cũng không thích nổi!

Tiêu Linh Linh đi tới trước mặt anh, rất tự nhiên kéo kéo tay của anh, Diệp Duệ nhíu nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau, bỏ tay của cô ta ra, lạnh lùng nói:

“Xin lỗi, hôm nay tôi tới đây không phải để đi ăn cơm dạo phố với cô, mà muốn tìm mẹ tôi có chút việc!”

Diệp Duệ nói xong liền kéo mẹ của mình đi tới một góc.

Tiêu Linh Linh thế nào cũng không ngờ được mình lại bị anh quăng đi như vậy, cô ta còn chưa có bắt đầu sử dụng bản lĩnh của mình, mà anh cư nhiên lại không thèm đếm xỉa gì đến?

Chẳng lẽ mắt của anh bị mù sao? Cô ta chính là chủ của khách sạn “Kim Tự này”, bản thân đáng giá tiền tỷ, dáng dấp lại xinh đẹp quyến rũ mà anh ta lại không cần?

Tức chết cô ta rồi, thật là mất mặt!

Bà Diệp bị Diệp Duệ kéo sang một bên, còn chưa kịp mở miệng trách mắng, đã nhìn thấy ánh mắt trong trẻo lạnh lùng khác thường của con trai.

“Nếu như mẹ không muốn con cùng cái nhà này cắt đứt mọi quan hệ thì tốt nhất mẹ nên thu hồi dã tâm của mình, con không phải công cụ để mẹ khai thác vinh hoa phú quý, đừng có quá tham lam! Chẳng lẽ tiền con đưa cho mẹ còn chưa đủ nhiều sao?”

Mẹ của Diệp Duệ vốn là tiểu thư nhà giàu, đã quen tiêu tiền như nước rồi, bao nhiêu tiền cũng thấy không đủ, cha anh trước kia cũng là thị trưởng, tiền lương cũng không phải là rất nhiều, nhưng toàn bộ đều cung phụng cho bà, lại còn chưa đủ, vẫn còn muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa!

Tiền sao **!

Bà nhìn con trai, cười lạnh nói.

“Một tháng lương của con chỉ có hơn một vạn, còn chưa đủ mua một bộ quần áo...”

“Chỗ này có mười triệu, về sau, đừng tìm bất cứ cô gái nào cho con nữa, nếu như mẹ còn muốn để con gọi mình là mẹ, thì nên cầm số tiền này mà sống qua ngày cho thật tốt!”

Diệp Duệ soàn soạt soàn soạt ký chi phiếu mười triệu đưa cho bà, đối với anh mà nói, mười triệu này không thấm vào đâu cả, trước kia anh đều không nói rằng mình có tiền, nhưng hiện tại lại hận không thể dùng tiền để bịt miệng tất cả.

Bà Diệp nhìn tờ chi phiếu mười triệu con trai vừa đưa mà trợn tròn cả mắt.

“Con... không phải ký chi phiếu đã quen đấy chứ? Mười triệu tệ, sao con lại có số tiền này!”

Con trai bà chỉ là một thị trưởng, một năm tối đa cũng chỉ có khoảng hai mươi mấy vạn, lấy đâu ra mười triệu này chứ.

Diệp Duệ không nhìn mẹ mình, chỉ lạnh giọng nói.

“Có hay không, chính mẹ đi xem một chút liền biết, về sau không được tiếp tục làm những chuyện như vậy nữa, nếu không, mẹ đừng mong lấy được ở chỗ con một xu nào!”

Diệp Duệ lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi!

Để kiếm được số tiền này, anh đã phải vất vả thế nào, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, anh đã phải cố gắng học tập không ngừng nghỉ, rồi tham gia đầu tư vào chứng khoán, cổ phiếu, cơ hồ cái nào có thể kiếm ra tiền anh đều tham gia, nhờ vào thông minh cơ trí của bản thân mà kiếm được không ít tiền.

Lợi nhuận kiếm được cho tới bây giờ anh cũng không nói cho cha mẹ mình biết, vì anh hi vọng bọn họ có thể sống một cuộc sống bình thản, hi vọng họ không vì tiền mà cãi nhau hết ngày này qua ngày khác, nhưng càng lớn anh lại càng thất vọng.

Mẹ anh là một người chỉ muốn tiền, hơn nữa lòng tham càng ngày càng bành trướng, cha vụng trộm nuôi tình nhân bên ngoài, tiền của ông toàn bộ đều mang đi cung phụng cho gái hết, người một nhà nhưng lại chia năm xẻ bảy.

Tựa như lần trước, anh bị thương kích, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, hai người họ cũng không thèm hỏi thăm một câu, về đến nhà, lại thấy họ ồn ào tranh cãi.

Anh chán ghét gia đình mình, cũng cực kỳ buồn phiền, tâm hồn cô độc dần trở nên chai sạn, cho nên, phụ nữ, anh không muốn, cũng không dám muốn!

Lý Băng lại là ngoại lệ, anh biết, mình yêu cô, mà cô cũng không giống với những người phụ nữ khác.

“Ha ha, không ngờ con của mẹ thực có bản lĩnh, kiếm được nhiều tiền như vậy! Về sau...”

“Không có về sau, một trăm ngàn này là phí phụng dưỡng vì đã sinh ra con, chính mẹ tự chất vấn lại lương tâm của mình xem, xem mình có làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ hay không? Mẹ thật lòng yêu thương con hay sao? Hay là chỉ có tình yêu với kim tiền, đối với vật chất **! Từ hôm nay trở đi, mười triệu này thuộc về mẹ, về sau, đừng mơ tưởng lấy từ con một phân tiền nào, còn nữa, chuyện của con, về sau cũng không cần phải hỏi tới!”

Diệp Duệ lạnh lùng nói, những năm này cha mẹ anh đã tổn thương đến anh như thế nào chứ, mười triệu này cũng coi như là tiền phụng dưỡng tuổi già, nếu như họ thật lòng hối cãi thì có lẽ về sau anh sẽ trở về nhà, nếu như không hối cải, anh cũng phải đành xem như mình không có cha mẹ mà thôi.

Bà Diệp bị con trai nói vậy sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng vẫn vênh mặt lên dạy dỗ:

“Những lời này là lời người làm con nên nói hay sao, nếu không phải vì con thì vì ai nữa chứ? Con phải biết, chỉ cần kết hôn với Tiêu Linh Linh, cô ta sẽ mang theo một khối tài sản kết sù tới nhà chúng ta, lúc đó vừa có tiền, mà vị trí của con lại càng thêm vững chắc, có thể thăng quan phát tài, tại sao...”

“Thôi đi! Sau này nếu còn nói những lời như vậy nữa, con sẽ thu hồi toàn bộ tiền lại!”

Diệp Duệ thật sắp phát điên, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với mẹ mình như vậy, bà Diệp bị con trai quát liền ngây ngẩn cả người, trong ấn tượng của bà, từ trước đến bây giờ chưa bao giờ nó xử sự như vậy!

Bà muốn gì được đó, lời của bà chính là thánh chỉ, mà bây giờ...

Thế này nhất định là có nguyên nhân, bà nhất định phải điều tra cho rõ ràng, đến tột cùng là người nào làm cho con trai bảo bối của bà trở nên như vậy, ngay cả người thân cũng không cần!

“Còn nữa, không cần phải đi điều tra, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!”

Diệp Duệ cảnh cáo xong liền rời đi, nơi này, một khắc anh cũng không muốn ở lại.

Tiêu Linh Linh vừa đi tới, đã nhìn thấy Diệp Duệ khí thế hung hăng rời đi, tức giận đến dậm chân.

Bà Diệp nhìn Tiêu Linh Linh như vậy, vội vàng an ủi.

“Linh Linh à, thật là thật xin lỗi, thằng nhóc Diệp Duệ này không biết nghe lời gì cả, người làm mẹ như bác đây nó còn không để ý tới, haiz!”

Bà Diệp mặc dù tham tiền, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy con trai xử sự như thế, cũng không muốn làm quá mức, hơn nữa, mười triệu này nếu là thật thì cũng đủ cho bà ta xa hoa cả đời!

“Bác gái, có phải Diệp Duệ đã có người trong lòng rồi hay không, nhất định là như vậy rồi!”. Cô ta thật muốn xem xem, đến tột cùng là kiểu phụ nữ gì, lại để cho anh không thèm để ý tới người ưu tú như cô ta!

Bà Diệp nhìn Tiêu Linh Linh, hung dữ trong ánh mắt của cô ta khiến cho bà thật kinh ngạc, giả bộ hồ đồ mà nói.

“Không biết nữa, bác cũng già rồi, không còn làm được trò trống gì nữa!”

Tiêu Linh Linh nhìn bà Diệp, tuy nói như vậy nhưng nếu muốn điều tra quả thật dễ như trở bàn tay, có điều có muốn hay không lại là chuyện khác!

“Cháu trở về đi thôi!”

Tiêu Linh Linh lấy ra chi phiếu, viết một trăm vạn rồi đưa cho bà Diệp.

“Đây là phí gặp mặt, hi vọng bác gái có thể thuyết phục được anh ấy!”

Tiêu Linh Linh vẫn biết bà cô già này tham tiền nhất. Bà Diệp nhận lấy chi phiếu, chỉ có một trăm vạn, bà còn tưởng rằng sẽ là năm trăm vạn cơ đấy, không ngờ lại hẹp hòi như vậy, nhưng vẫn nhận lấy, nhàn nhạt cười nói.

“Thuyết phục, bác tất nhiên sẽ thuyết phục nó, nhưng bản thân cháu vẫn phải cố gắng đấy!”

Nếu bà không thể động thủ, Linh Linh nhất định sẽ đi điều tra chân tướng, vừa có tiền, vừa có thể xem kịch vui, thật là vẹn cả đôi đường!

Tiêu Linh Linh gật đầu đáp: “Cám ơn bác gái, Linh Linh nhớ rồi!”.

Mặc kệ là ai, dám giành đàn ông với Tiêu Linh Linh này, nhất định phải trả giá thật lớn!

Mà lúc này Diệp Duệ đang lái xe trở lại bệnh viện, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù tổn thất mười triệu, nhưng như vậy cũng đáng giá.

Đi tới cửa bệnh viện, vừa định đi vào, đã nhìn thấy một người ngồi ở trước giường của Lý Băng cười cười nói nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.