Mơ Về Phía Anh

Chương 2




Nhìn Sính Đình và Mạc Thiên Kình kết hôn đầy hạnh phúc, trong mắt Lý Băng cực kỳ hâm mộ, không biết lúc nào cô mới có cơ hội trở thành một tân nương rạng rỡ như vậy, nhưng cô cũng biết, bây giờ còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Tuy có Thủy Nhi ở đây nhưng hai cặp mắt nóng bỏng kia lại khiến cho cô cảm thấy hốt hoảng.

“Ông nội, người cháu thấy không thoải mái lắm, nên cháu xin phép về trước ạ!”

Lý Băng nhàn nhạt mở miệng, không muốn nhìn đến chủ nhân của hai đạo ánh mắt kia, cô không biết bọn họ có ý gì, nhưng thật không muốn vướng vào rối rắm, cũng biết rằng, hai người đàn ông này đều là kỳ nhân, còn mình chỉ là một đứa cô nhi, căn bản không xứng với họ.

Ngọc Kỳ Lân nhìn Lý Băng, thấy sắc mặt của cô quả thật rất khó coi, liền vội vàng nói.

“Vậy cháu cứ về trước đi, ông còn phải chiêu đãi khách, để ta bảo Thủy Nhi đưa cháu về! Một mình cháu đi, ông thấy không yên lòng!”

Lời của Ngọc Kỳ Lân khiến Lý Băng rất cảm động, mặc dù chỉ quan tâm trong lời nói, lại cho cô thể nghiệm tình thân trong gia đình, hốc mắt liền nóng lên.

“Ông... Để cháu đưa cô trở về đi! Dâu phụ rời đi một, phù rể cũng có thể tránh được!”

Diệp Duệ nhìn Lý Băng, thấy mặt cô tái nhợt đi liền không nhịn được mà mở miệng, quả thật rất muốn quan tâm đến cô.

Thượng Quan nhìn Diệp Duệ, vội vàng nói:

“Đúng vậy, để Diệp Duệ đưa cô về đi, Thủy Nhi còn phải ở lại chào hỏi khách khứa. Ông nội, để cho anh ấy đưa Lý Băng trở về đi thôi!”

Mạc Tử Khiêm nhìn ra ám hiệu của Thượng Quan Quân Triết, mặc dù ông là quân nhân, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, từ lúc vừa mới bắt đầu ông đã phát hiện, ánh mắt của Diệp Duệ vẫn đuổi theo Lý Băng, đứa nhỏ này nhất định là rất thích Lý Băng.

“Đi đi, lão Ngọc, như vậy cũng không tệ, Diệp Duệ là đàn ông, một lát nữa còn chở cô ấy đi khám bệnh...”

Ngọc Kỳ Lân nhìn Diệp Duệ, dáng dấp tuấn tú lịch sự, hơn nữa lại còn là Thị trưởng thành phố, phong cách làm việc của cậu ta ông đã xem rất nhiều, để cậu ta đưa Băng nhi trở về, ông cũng yên tâm.

“Tiểu tử, không được rình rập cháu gái xinh đẹp của ta, không cho khi dễ nó...”

Ngọc Kỳ Lân trịnh trọng nói, Diệp Duệ gật đầu một cái, muốn mở miệng bảo đảm đã nhìn thấy Thu Cẩn từ bên kia chạy tới đây, trên mặt mang theo nét cười dịu dàng.

“Băng nhi, để tôi đưa cô trở về đi thôi, cô xem cô kìa, ngã bệnh như vậy, tôi đã khuyên cô không nên tới mà vẫn còn muốn tới!”

Ánh mắt dịu dàng như nước, giọng nói cưng chiều, làm cho ở mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, Lý Băng cũng không ngooại lệ, không biết anh ta muốn làm gì!

Cả người Diệp Duệ trở nên cứng ngắc, sắc mặt cực kỳ khó coi, anh ta và Lý Băng đến tột cùng đã phát triển đến mức nào, tại sao lại thân mật gọi cô là Băng nhi?

“Băng nhi, cậu ta là ai?”

Ngọc Kỳ Lân nhìn chàng trai trước mắt, anh tuấn đẹp trai, cao lớn rắn rỏi, khí vũ bất phàm, so với Diệp Duệ chỉ có hơn chớ không kém, hơn nữa lại vô cùng dịu dàng với Băng nhi, đặc biệt là ánh mắt kia, nhìn một cái liền biết là cậu ta rất yêu Băng nhi, vô cùng sủng ái con bé!

Lý Băng không nghĩ đến Thu Cẩn lại đột nhiên nói ra những lời như vậy, hơn nữa biểu hiện của anh hôm nay thật rất kỳ quái, trước kia nhiều lắm chính là cười yếu ớt, nào có cười dịu dàng đến như thế, làm cho người ta ngây ngất như vậy.

Ở xung quanh đó không biết có bao nhiêu cô gái cũng bị nụ cười cùng giọng nói cưng chiều của Thu Cẩn làm cho nửa chết nửa sống, vừa hâm mộ lại đố kỵ nhìn Lý Băng, mỗi một người đều âm thầm tự nhủ, tại sao mình lại không có phúc phận có một người đẹp trai khí khái như vậy thích mình!

“Anh ấy...”

Lý Băng còn chưa kịp nói anh là ai, đã nhìn thấy Thu Cẩn rất dịu dàng tiến lên ôm hông của Lý Băng, tuyên bố với mọi người:

“Ông nội, cháu là bạn trai của Băng nhi, tên là Thu Cẩn! Cháu và Băng nhi gần đây mới yêu nhau, hi vọng ông sẽ thành toàn!”

Lễ phép mà lịch sự giải đáp làm cho mọi người ai nấy đều mắt chữ O mồm chữ A, không ngờ băng sơn mỹ nam Thu Cẩn, Thiếu tướng trong truyền thuyết lại có thể là người đàn ông dịu dàng như nước này.

Lý Băng bị lời giới thiệu của anh làm cho ngẩn ngơ, chuyện gì đang xảy ra, cô và anh từ lúc nào lại trở thành một đôi, lúc nào lại trở thành người yêu của nhau?

Trong lúc nhất thời, đầu óc cũng đình trệ hẳn!

Diệp Duệ nghe được lời kia của Thu Cẩn, cả người cũng ngây dại, mắt nhìn thẳng vào Lý Băng, hi vọng cô sẽ lắc đầu, nhưng qua một lúc lâu, cô cũng không có phản ứng gì, chỉ đứng đó ngẩn người!

Là kinh hãi, hay thật sự là bạn gái của Thu Cẩn?

Cô thật đã thay lòng rồi sao? Nghĩ đến điều này, lòng Diệp Duệ liền rỉ máu, cô cũng có yêu anh đâu, sao có thể nói đến thay lòng ở đây!

Diệp Duệ khổ sở cười một tiếng, Diệp Duệ ơi Diệp Duệ, mày thật quá đần, cô ấy đã nói yêu mày lúc nào chứ, hiện tại cô đã tìm được một người đàn ông ưu tú như vậy, sao có thể thích mày được chứ!

Nghĩ đến đây, bước chân Diệp Duệ cũng có chút nhẹ nhàng, cả người vô cùng mất mát.

Thủy Nhi và Thượng Quan Quân Triết đưa mắt nhìn nhau, cũng thấy khổ sở thay cho Diệp Duệ.

“Thu Cẩn, đừng làm rộn, để tự em trở về là được rồi!”

Lý Băng vừa nhìn thấy ánh mắt bi thương của Diệp Duệ, trong lòng cũng như bị kim châm đau đớn, vẻ mặt của anh như thế tượng trưng cho điều gì, là chán ghét, hay còn là...

Không muốn suy nghĩ nhiều nữa, Lý Băng liền xoay người rời khỏi hội trường.

Thu Cẩn mặc dù bị lời nói của Lý Băng làm cho hơi xấu hổ, nhưng cô cũng không nói mình không phải là bạn gái của anh, cũng không tính là khó chịu, anh phải cố gắng hết sức, chắc chắn vẫn còn có cơ hội!

Thấy Lý Băng đột nhiên rời đi, Diệp Duệ giương mắt lên nhìn theo, Thượng Quan Quân Triết liền nháy nháy ý bảo anh nên đi theo ra ngoài.

Thu Cẩn lại không đi theo Lý Băng, anh nhìn cô và Diệp Duệ cùng rời đi, trong tròng mắt nhiều hơn một tia phức tạp.

Lúc Lý Băng đi ra khỏi hội trường, đã là lúc mặt trời xuống núi, thời tiết thật lạnh, mà cô lại mặc bộ váy của dâu phụ mỏng manh mát mẽ, mới vừa nãy chạy quá nhanh, căn bản cũng không cầm túi theo, trên người lại không có tiền, đi guốc cao năm tấc chân cũng ẩn nhẫn đau!

Cô cũng không biết tại sao mới vừa rồi mình lại không thẳng thừng cự tuyệt Thu Cẩn, không nói với mọi người rằng anh ta không phải là bạn trai của mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kia của Diệp Duệ thì cô lại không để cho Thu Cẩn đưa mình về!

Thở dài, Lý Băng tiếp tục bước đi.

Diệp Duệ lái xe ra, xa xa cũng đã nhìn thấy Lý Băng một mình đi ở trên đường cái, bóng dáng cô đơn như thế làm cho người ta thương tiếc vô hạn.

Sao cô lại không đi xe? Không bắt được xe hay sao?

Diệp Duệ âm thầm hỏi trong lòng cứ nhìn cô đi như vậy, muốn qua đó lại sợ bị cô cự tuyệt, vừa sợ...

Diệp Duệ chưa từng bao giờ thấy khổ sở như vậy, nhìn cô run rẩy mà lòng anh đau như cắt!

Lý Băng đi về phía trước mấy bước, nhìn con đường không thấy đích ở đâu, cô thật sự cứ như vậy trở về sao?

Dừng bước lại, Lý Băng đi tới một bên, ngước mắt nhìn phong cảnh bên hồ, gió thổi lành lạnh để cho cô không nhịn được liền rùng mình một cái!

Đôi tay chống lên lan can, đầu chợt chếnh choáng, trước mắt lúc ẩn lúc hiện, để cho cô cảm thấy rất khó chịu...

Diệp Duệ ở trên xe nhìn thấy thân thể cô xiêu vẹo chỉ chực đổ sụp xuống, cũng không để ý gì nữa, vội vàng xuống xe vọt tới...

“Băng nhi!”

Một đôi bàn tay kịp thời giữ chặt ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, Lý Băng mơ mơ màng màng liếc nhìn, tại sao lại là Diệp Duệ!

Cũng thấy thật may người đó là anh!

Lý Băng liếc mắt nhìn, cả người cứ như vậy hôn mê bất tỉnh!

“Băng nhi, em làm sao vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.