Mộ Vân Thâm

Chương 2: Duyên ngàn dặm




“Xúi quẩy tại sao ta cứ luôn xúi quẩy như vậy

Khó có được hai mươi ba tuổi đã làm thám hoa, lại bởi vì thiếu suy nghĩ mà đắc tội Lại bộ thượng thư, kết quả làm quan không đến một năm đã bị sung quân đến biên quan!! Một thân thư sinh như ta, đến biên cương trấn thủ là đã chịu nhiều ủy khuất, ai ngờ đám liêu cẩu kia còn sớm không đến muộn không đến, cố tình chọn ngày đầu tiên ta đến nhậm chức mà đến!! Nghĩ cũng chưa kịp nghĩ, ta đã bị biến thành tù binh rồi............”

Chương Hi Ảnh ỷ vào người Khiết Đan nghe không hiểu Hán ngữ, ngồi giữa đám tù binh mà trút oán giận cùng hối hận, làm cho đám người “huynh không phải huynh, đệ không phải đệ” ngồi xung quanh nhìn hắn chán ghét xem thường, nghĩ mà xem, cả bọn đều đã ở trong tình cảnh nào rồi, hắn còn lòng dạ nào mà ngồi đó lải nhải.

Chương Hi Ảnh mặc kệ người khác nhìn mình như thế nào?! Hắn xúi quẩy như vậy mà không cho hắn kêu oan nữa sao? Hắn rốt cuộc đốt cho tổ tông thiếu một nén nhang hay sao, mà toàn bộ bi thảm trên đời này đều trút lên đầu hắn vậy?! Không cần nghĩ cũng biết, đám liêu cẩu thô thiển man dại kia, làm sao có thể đối xử tử tế với bọn người Hán như hắn? Cho dù may mắn không chết, cũng sẽ mất đi nửa cái mạng! Càng miễn bàn đến chuyện quay về Trung Nguyên, phỏng chừng cả đời sẽ chết già tại nơi hoang dã này............ Nghĩ đến đây, Chương Hi Ảnh trong tâm đã muốn khóc thét lên rồi. Bất quá nam nhi không được rơi lệ, huống chi trước đám người dã man kia càng không được tỏ ra yếu thế!!!

“Uy! Bọn họ đang nói cái gì?” Nhìn thấy đám người Liêu ngồi ở trên lưng ngựa tụm lại càu nhàu mà không biết đang thương lượng gì, Chương Hi Ảnh trong lòng bất an càng ngày càng nặng, nhịn không được hướng lão tướng quân duy nhất biết thứ ngôn ngữ đó hỏi. Lão kia mệt mỏi thở dài một hơi, vô lực trả lời: “Bọn họ đang phân phối chiến lợi phẩm...... Xem chúng ta tương lai phải hầu hạ ai............”

“......” Chương Hi Ảnh không nói gì, đông cứng nuốt nước bọt. Phải hầu hạ cái đám mọi rợ một năm cũng chưa tắm được hai lần này hay sao?!! Hắn bắt đầu hiểu được vì cái gì có nhiều người thà chết chứ không chịu khuất phục............

Đột nhiên, một gã người Liêu cao lớn cường tráng như cẩu hùng leo xuống ngựa, hướng những người khác không biết nói gì đó, tất cả mọi người cười ha hả, hơn nữa lại cười đến thập phần hèn hạ. Chương Hi Ảnh linh cảm có gì đó không tốt, quả nhiên, không đợi hắn kịp lui đến trốn phía sau đám người, đã bị gã đầu “gấu” kia một phen lôi trở ra!! Người nọ một tay nắm lấy Chương Hi Ảnh như nắm một con gà con, tay kia thì ngả ngớn nâng cằm hắn lên, bình thản mà xem xét!

“Buông, buông tay!!!” Chương Hi Ảnh thanh thanh cổ họng phản kháng, Nhưng chẳng khác gì kiến càng rung cây, không tác dụng!! Hiện tại mới hối hận, quả nhiên thư sinh trăm người không dùng được một a............

“@#%$......” Người nọ lại hướng những người khác thét to một câu gì đó, liền đem Chương Hi Ảnh ném tới trên lưng ngựa, giống ném một bị cát, không chút nào gọi là thương hoa tiếc ngọc. Chương Hi Ảnh ở trên lưng ngựa giãy dụa vài cái, liều mạng rướn cổ hướng lão tướng quân hỏi: “Uy, uy! Bọn họ muốn mang ta đi làm gì?!!”

Lão tướng quân lắc đầu, thương xót trả lời: “Chương huynh đệ, ai —— chỉ có thể oán trách ngươi anh tuấn làm chi, lại ngọc thụ lâm phong như thế, để kẻ khác thèm thuồng, hắn là muốn đem ngươi thu lại bên mình làm luyến đồng từ từ hưởng dụng............”

“Nói, nói giỡn cái gì?!!!” Chương Hi Ảnh nghẹn cơ hồ đến không khí cũng hít không được, điên cuồng chống cự giãy dụa đứng lên!!

Gã đầu gấu kia tựa hồ một chút kiên nhẫn còn lại cũng bay mất, nhấc lên một chưởng, đem Chương Hi Ảnh đánh té nghiêng ngửa trên mặt đất! Còn bước tới, chuẩn bị đem hắn … giáo huấn tiếp......

Chương Hi Ảnh bị một chưởng kia đã muốn hôn mê, làm sao chịu thêm được nữa?! Hắn nhắm mắt, bộ dáng rõ ràng là chờ chết...... Dù sao hai mươi năm sau vẫn là một hảo hán..................

Nhưng...... Đang lúc chờ nhận một đòn kết thúc thì lại nghe một chuỗi âm thanh trầm thấp trơn tru truyền đến!!

Chương Hi Ảnh cẩn thận mở mắt, thì thấy một người mặc trang phục Khiết Đan, là một thiếu niên anh tuấn, dáng người gầy yếu nhưng lại rắn chắc, khí thế ngạo nghễ đứng trước mặt hắn, mày kiếm hơi nhíu, đôi môi diễm lệ khẽ mở, không biết cùng “gấu” kia đang tranh luận cái gì!!

Nhưng cái gì cũng không quan trọng! Chương Hi Ảnh cho tới bây giờ chưa thấy qua nam tử tuấn mỹ như thế, hắn tuy rằng so với chính mình có thấp bé hơn, lại trắng trẻo, không hề bị nắng gió nơi quan ngoại này làm cho thô ráp, nhưng tuyệt không âm nhu yếu đuối, ngược lại còn lộ ra mười phần ôn nhã cao quý phi phàm!! Hơn nữa đôi mắt màu lam thâm sâu kia cùng với vẻ thanh xuân trẻ con trên gương mặt xinh đẹp làm thành sự bất hòa so với tuổi thành thục............

” Bọn họ đang nói cái gì?”Chương Hi Ảnh thừa cơ nhảy đến bên đám tù binh, hưng trí bừng bừng hỏi, hoàn toàn quên tình cảnh đáng xấu hổ của chính mình lúc này......

Lão tướng quân thở dài, thông dịch lại cho hắn nghe. Nguyên lai thiếu niên kia kêu Dạ Luật Diễm, là Ngũ đệ của đương kim Liêu vương. Cái gã ” gấu ” kia chính là thủ hạ của Nhị vương gia, lần trước từng mượn cớ đập phá, giết hại một nô lệ bên cạnh Dạ Luật Diễm, lúc này có tù binh mới, Dạ Luật Diễm chất vấn hắn như thế nào lại không trả lại cho y một nô lệ?! Vừa lúc bên cạnh Dạ Luật Diễm đang thiếu người, không biết vì sao thấy vừa mắt Chương Hi Ảnh, đang cùng gã ” gấu ” giành người!!

Chương Hi Ảnh gật gật đầu, trong lòng đối với vị thiếu niên tuấn mỹ kia tuyệt không phản cảm, bất quá, lại nghĩ chính mình phải làm nô lệ cho thiếu niên còn nhìn có vẻ nhỏ xinh kia, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái!

Còn chưa kịp ngẫm nghĩ, thiếu niên kia đã mạnh mẽ đem hắn lôi ra, không một chút gắng sức, bị thiếu niên này chế phục, làm cho Chương Hi Ảnh cực kỳ không cam lòng. Bất quá, hắn vẫn chỉ là một thư sinh tối vô dụng

Lúc gương mặt tuấn tú cùng hắn gần trong gang tấc, Chương Hi Ảnh cơ hồ hít thở không thông............ Nhưng lập tức lọt vào tai hắn lại là một giọng hán ngữ quen thuộc, một âm thanh trầm thấp tao nhã giống như giọng hát lại giống như người ta ngâm thơ:

” Từ giờ trở đi, ngươi là người của ta..................”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.