Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 97: Là của tôi




Không biết có phải vì, có nơi ăn chốn ở, buổi tối còn thỉnh thoảng “vận động” một tí, Đoan Mộc Nhan tinh thần trở nên thư thái, liền đem những chuyện trước kia chậm rãi chậm rãi mà nhớ lại.

Hắn ba tuổi đã bị người mang đến Ma Giáo, mém tí nữa bị quăng vào bên trong lò tế làm Kiếm Hồn, may sao hắn cũng là một đứa trẻ mi thanh mục tú, mới được nữ trưởng lão ngăn lại mà thu nạp ở lại trong môn hạ.

Sau đó vì phải bảo toàn tính mạng giữa việc tranh chấp phe phái, bất đắc dĩ cũng nhiễm phải rất nhiều máu tanh, càng ma xui quỷ khiến thế nào lại trở thành Giáo chủ Ma Giáo.

Đoan Mộc Nhan đã quen nhìn thấy người bị tế sống để đúc kiếm, đào mộ trộm tài sản, vô số việc làm tối tăm khác, nên sau khi trở thành Giáo chủ, liền ban xuống cho thủ hạ vô số lệnh cấm, tự bản thân mình mà ngăn cản những kẻ liều mạng kia. Cũng chỉ có thể mỗi năm vào đầu xuân, mượn cớ thăm mộ phụ mẫu mà xuống núi.

Lại không khéo đúng dịp gặp trúng Lương Cảnh.

Hắn rốt cuộc cũng đã nhớ ra tâm tư trước kia của mình, yêu nhưng không được hồi đáp…… Càng suy nghĩ càng cuồng loạn.

Đoan Mộc Nhan ngơ ngác ngồi trước gương trang điểm, sắc mặt lạnh lẽo, đưa tay sờ lên hai gò má của bản thân trong gương.

So với trước kia hoàn toàn không khác nhau chút nào.

Nhưng con người bên trong thể xác này, dường như trở nên hoàn toàn thay đổi.

Đoan Mộc Nhan khi xưa, dù là người lạnh nhạt nhưng luôn giữ mình trong sạch ngay thẳng, đối với Lương Cảnh vừa gặp đã thương, cũng giống như những mối tình vừa mới chớm nở khác (chỗ này ta chém:’)), bản thân đối với Lương Cảnh không chỉ nói gì nghe nấy, mà còn cảm thấy chỉ cần có thể chờ đợi bên cạnh đối phương, liền không cần cầu xin gì hơn.

Mà hắn hiện tại, đến tột cùng vẫn là Đoan Mộc Nhan, hay chỉ là một tâm ma mượn thân xác, chính bản thân hắn cũng không rõ.

Chỉ muốn Lương Cảnh thuộc về một mình hắn, chỉ muốn Lương Cảnh cưng chiều sủng ái hắn yêu thương hắn, ánh mắt chỉ mang một mình hình bóng của hắn. Chỉ cần nghĩ đến việc Lương Cảnh có thể có tam cung lục viện, hay phải chia sẻ tình cảm cho người khác, những lúc như thế ý niệm muốn giết người của hắn lại mạnh mẽ ngút trời.

Những tâm tư u ám này, chính bản thân hắn cũng không thể chịu đựng được, lại càng không dám suy nghĩ Lương Cảnh sau khi biết sẽ có phản ứng như thế nào.

Người Lương Cảnh yêu là Đoan Mộc Nhan trước kia.

Người Lương Cảnh chờ là Đoan Mộc Nhan trước kia.

Ngay cả Lương Cảnh nhìn hắn bây giờ, trong lòng cũng nghĩ là Đoan Mộc Nhan trước kia.

Lương Cảnh nghĩ rằng thái độ bất thường của hắn đều là do mất trí nhớ, hắn biết rõ chân tướng, nhưng lại không muốn nói, không muốn phơi bày.

Thật nực cười, hắn bây giờ thậm chí ngay cả bản thân cũng muốn căm ghét chính mình.

Đoan Mộc Nhan ngây ngẩn một lúc lâu, bỗng nhiên cảm thấy như rơi xuống hố băng, cả người phát lạnh, cuối cùng giật lấy màn che đem gương đồng chặt chẽ phủ kín, không muốn lại nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của người trong gương.

Buổi tối vẫn là quấn lấy nhau, tham lam rút lấy nhiệt độ trên người Lương Cảnh.

Lại không muốn y biết tâm tư kia của mình. Chỉ làm bộ oán hận như cũ.

Lương Cảnh dang cánh tay ôm lấy hắn, cắn cắn lỗ tai hắn nói: “Tiểu Nhan thực không thấy ghét thâm cung cô quạnh này ư?”

“Có thể cô quạnh hơn rừng núi sâu thẳm ư?” Ta lớn lên ở Lượng Sơn mười tám năm, trong núi có bao nhiêu tảng đá ta đều biết rõ.” Đoan Mộc Nhan thấp giọng cười nhạo.

Lương Cảnh thở dài: “Trẫm còn sợ ngươi thừa lúc ta thiết triều lại bỏ trốn.”

Đoan Mộc Nhan nhắm mắt lại nói: “Cứ yên tâm đi, nếu muốn đi, kiếm của ta cũng sẽ trước tiên đến chào hỏi ngươi.”

Lương Cảnh hôn lên mái tóc hắn.

Đoan Mộc Nhan bỗng nhiên quay người nhìn y, ánh mắt lóe lên: “Không bằng ngươi dẫn ta vào triều đi?”

“Chuyện này……….Không phù hợp với lễ nghi cho lắm.” Lương Cảnh nói.

“Không phải chỉ là nhìn thôi sao.” Đoan Mộc Nhan hừ lạnh, “Thật sự đem ta xem là phụ nhân hậu cung ư?” (phi tần, đàn bà)

“……..Thật sự không được.” Lương Cảnh lúc đầu còn ra sức phản đối, cho đến khi Đoan Mộc Nhan trở mình dang chân kẹp chặt lấy eo y mà ma sát lên xuống. Thân thể khiêu khích không ngừng ma sát, liền nâng hai tay đầu hàng. (đồ cái thứ hoàng đế nhu nhược :))))

Ngày hôm sau Đoan Mộc Nhan được toại nguyện mà ngồi trong điện xem thiết triều như thế nào.

Khăn che lấy mặt, miễn cưỡng ngồi ở long ỷ bên cạnh. Tách hạt dẻ ăn.

Thành công chọc giận một đám quan thần nhiều chuyện.

Đại thần Giáp: “Hoàng thượng dù sủng ái hoàng hậu, cũng không thể để hậu cung tham gia vào chính sự a.”

Lương Cảnh không hiểu: “Hắn nơi nào tham gia vào chính sự, không phải chỉ là ngồi ăn hạt dẻ thôi ư.” (dm nhu nhược, dm thê nô, dmdmdmdmdmdm :))))))

Đại thần Ất: “ Tân hậu mới vừa lấy được thánh tâm liền cố tình làm bậy, e rằng sẽ có họa loạn triều cương.”

Lương Cảnh oan uổng: “Trẫm đều rất chú tâm làm việc nha.”

Đoan Mộc Nhan đối với sự vụ triều đình một tia hứng thú cũng không có. Nguyên lại cũng chỉ là tâm huyết dâng trào, muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy Lương Cảnh đối xử với hắn như thế nào, đỡ phải để đám đại thần có mắt như mù kia, nhiều chuyện mà tìm cách tuyển cung phi gì đó cho y.

Mục đích đạt được, hài lòng, nhét vào miệng Lương Cảnh hai cái nhân hạt dẻ.

Đám quan thần nhiều chuyện triệt để chết đứng.

Từ ngày ấy, Đoan Mộc Nhan liền vô thanh vô tức được “ban” chức danh yêu hậu.

Nhưng kẻ gây ra tai họa nào có để trong lòng việc này, cả ngày ở trong tẩm cung của mình, hết ăn lại ngủ, thưởng hoa sưởi nắng, thích thú thoải mái đến độ còn nhâm nhi vài chén.

Lúc này ở trong sân uống rượu, bỗng nhiên một bóng người từ đằng xa đạp nóc nhà đi tới, nhẹ nhàng hạ xuống.

Đoan Mộc Nhan mỉm cười nâng chén: “Mạnh huynh có khỏe không a.”

Mạnh Trúc thấy hắn cười như có thâm ý, bước chân ngừng lại một chút, mới nói: “Ngươi nhớ lại rồi ư?”

“Không sai.”

“………..” Mạnh Trúc trầm mặc giây lát, “Ngày ấy sau khi ta và ngươi mỗi người đi một ngả, ta phát hiện các cửa ải lớn đều dựng bảng cáo thị có treo chân dung của ngươi, giống như bị triều đình truy nã. Trở lại tìm không thấy ngươi, chỉ biết một đường hướng đến Kinh Thành, không ngờ, lại nghe được…..”

“Nghe nói ta thành hoàng hậu?”

Mạnh Trúc gật đầu, giọng điệu khẩn thiết: “Đoan Mộc hiền đệ bị tên hoàng đế kia cưỡng bức ư? Vi huynh lần này vào cung, chính là muốn giúp ngươi rời đi.’

“Mạnh huynh nói dối không chớp mắt, làm sao khiến tiểu đệ tin đây?” Đoan Mộc Nhan khóe miệng nhếch lên một tia châm biếm.

“Ta tuyệt đối không phải có ý gạt ngươi, chỉ sợ tùy tiện nói ra chân tướng, làm cho ngươi và ta sinh hiềm khích.” Mạnh Trúc lo lắng giải thích.

Đoan Mộc Nhan than nhẹ: “Đáng tiếc ta và ngươi bây giờ vẫn là sinh hiềm khích.”

Mạnh Trúc âm trầm không nói gì.

“Hiện tại ta muốn hô mưa có mưa, gọi gió có gió, tại sao phải rời đi?” Đoan Mộc Nhan lạnh nhạt nói, “Mạnh huynh vẫn là mời trở về đi.”

“Tiểu Nhan……….”

Đoan Mộc Nhan đưa ngón trỏ lên, mỉm cười thúc giục: “Xuỵt, hoàng thượng giá lâm.”

Mạnh Trúc thất vọng rời đi, thân pháp cũng không linh hoạt như lúc mới đến, vừa vặn khiến Lương Cảnh bắt gặp bóng lưng.

Lương Cảnh nhất thời cảnh giác: “Tiểu Nhan, người đó là ai?”

“Muốn dẫn ta rời khỏi cung của ngươi a.” Đoan Mộc Nhan không khống chế được tâm tình đùa giỡn của mình, nhếch môi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.