Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh Rồi

Chương 9




Chín tháng đã qua, lần tuyển tú đầu tiên của Khánh triều cũng đến giai đoạn kết thúc. Xuất phát từ mục đính bảo trì huyết thống thuần khiết của vương thất Hiệp Hách, hai mươi bảy vị cung phi, một trăm lẻ ba vị tú nữ nhập cung lần này đều đến từ quan lại trong tộc Hiệp Hạch. Quan trọng hơn, điều này sẽ tránh cho tiền triều lấy cớ quảng chiêu dân nữ mà gây nhiễu loạn trong dân giân. Đối với tân triều chiến sự chưa tan, chính quyền bất ổn mà nói, trấn an dân tâm của người Hán mới là việc cấp bách.

Tháng mười, gió thu se lạnh thổi qua, thông báo lại một mùa thu hoạch nữa lại đến, mà một mùa giá rét khác không lâu nữa sẽ đến thăm mặt đất vốn bị lá rụng vùi lấp này. Tân cung phi khoác cung trang, ngồi vào cung kiệu, mang theo lời nhắc nhở tha thiết ‘rạng rỡ tổ tông’ ‘một người đắc đạo, gà chó thăng thiên’ của phụ mẫu huynh trưởng, bắt đầu cuộc sống trong thâm cung của một trong các nữ nhân của đế vương. Người mới mỉm cười, người xưa chua xót, nhưng những tân kiều nữ này có thể rạng rõ được bao lâu đây?

So với trong cung giăng đèn kết hoa náo nhiệt phi thường, tựa hồ là mùa thu đột nhiên tiêu điều bi thương, viện của Trần Danh Thu độc cư ở một góc nội thành càng có vẻ phá lệ lạnh lẽo. Buổi tối mưa phùn tung bay đó, buổi tối oi bức chấm dứt mùa hè đó, Hiên Viên Kính vội vã đến, rồi lại vội vã ra đi, để lại, là truyền quốc ngọc tỷ và long bài kim quang loé sáng, mà biến mất, chính là bóng dáng của hoàng đế. Thu sai người mang hai thứ đó trả về bên chủ nhân, hắn lại lập tức sai người đưa về chỗ y. Đẩy tới đẩy lui như thế vài lần, Thu cũng không thể không đầu hàng sự cố chấp của đối phương, tuỳ ý Ấu Tích đem hai vật mất chủ cung phụng trên bàn thờ ở một góc đại thính

Không có Hiên Viên Kính quấy rầy, bất tri bất giác Thu lại khôi phục thói quen đọc sách khi còn làm hoàng tử trước đây. Mỗi ngày trời vừa tờ mờ sáng, y không thể ngủ say trong nắng sớm sương mai, đành phải ngồi dậy tiện tay vớ lấy quyển sách, nghiêng người tựa vào đầu giường lật xem. Nhiều năm trước, y cũng mỗi ngày thức dậy lúc sương sớm, tẩy sơ rồi đọc sách như vậy, để một ngày mới bắt đầu trong mùi mực thơm ngát. Năm tháng đổi thay, quá khứ huy hoàng của hoàng thất Trần Thị cũng theo đó dần dần bị lãng quên, ngạc nhiên là, thân thể lại đã bất tri bất giác ghi nhớ từng câu chuyện đã qua. Tại thân phận của hôm nay, dưới ánh mặt trời của hôm nay, đây hẳn có thể xem như là một loại mỉa mai?

Sáng sớm ngày nọ, Ấu Tích đang chải tóc cho Thu, sau cơn bệnh nặng vào mùa hạ, khuôn mặt chiếu vào gương đồng lúc này hiện rõ nét gầy yếu, càng làm nổi bật lên đôi mắt to, như mặt hồ trong vắt phẳng lặng không gợn sóng, toả sáng lấp lánh lại loé lên sự bình thản vô tình vô dục, che lấp đi dòng xiết tình cảm như cơn sóng ngầm mãnh liệt bên dưới mặt nước. Vẻ mặt như vậy, thực kì lạ, lại thêm cho y một phần mị hoặc khiến người ta thương xót.

Các người hầu dường như còn chưa quen với việc Thu dậy sớm, vài thái giám quét tước đình viện vừa dọn dẹp lá rụng trong viện, vừa nghị luận một ít tin tức ngầm trong cung đình, kèm với tiếng lá cây xào xạt, tiếng nghị luận của các thái giám xuyên qua song cửa sổ bằng lụa mỏng manh, rành rọt truyền vào trong phòng.

“Mấy vị tân cung phi này, ai ai cũng đẹp như hoa, trong đó, xem ra Giang tài nhân là đẹp nhất, gương mặt đó đẹp tận xương tuỷ, cực kỳ giống người vùng sông nước Giang Nam”

“Chẳng trách hoàng thượng gọi nàng thị tẩm mấy ngày liên tiếp, mĩ nữ như vậy, có nam nhân nào không động tâm chứ? Nhưng mà, chẳng phải vương gia của chúng ta sẽ…”

Thấy sắc mặt của Thu càng lúc càng nặng nề, Ấu Tích nháy mắt với tiểu cung nữ bên người, tiểu cung nữ bỏ việc trong tay xuống, vội vàng ra ngoài đuổi mấy thái giám quét tước đó đi. Vốn tưởng với tính tình của Thu, sợ là lại xảy ra một trận sóng gió, nào ngờ y chỉ cười lạnh một tiếng, rồi nhặt quyển sách trên bàn lên đọc tiếp, mặc cho Ấu Tích im lặng chải tóc cho y. Một lúc sau, quyển sách trên tay Thu quả thật chưa lật được một trang, ngày thường, y đọc sách nhanh như gió, đã đọc qua sẽ không quên, chưa bao giờ có tốc độ như vậy? Rõ ràng biết chủ tử không yên lòng, Ấu Tích lại không thể đoán được ý nghĩ trong lòng Thu, thật ra ngay cả bản thân Thu cũng không biết vì sao lúc này biển lòng lại dậy sóng?

Yêu ngươi…… Yêu ngươi…… Yêu ngươi……

Tiếng yêu ngày xưa còn vẳng bên tai, mà người tình đã thì thầm những lời đồng dạng với nữ nhân khác?

Chỉ là sự phiền lòng này từ đâu mà đến? Vì hắn phản bội? Vì hắn lừa gạt? Buồn cười, tình yêu của hắn, y chưa từng muốn, sao có thể chua xót như oán phụ?

Khoé môi nhẹ kéo lên, cuối cùng tìm được một lời giải thích hợp lý cho bản thân — y không muốn lại bị người khác dùng danh nghĩa yêu để lừa gạt! Cho dù người nọ là kẻ thù của y kiếp này!

Không có hứng trí đọc sách, Thu đơn giản thả sách xuống. Mấy ngày nay liên tục nhàm chán, sách trên kệ đã bị y đọc hết, Thu đứng dậy tính đi kho sách đại nội chọn mấy cuốn sách mới. Vốn chỉ muốn mang theo một mình Ấu Tích theo, nhưng vừa ra khỏi cửa viện, mười mấy thị vệ liền bám sát theo, y có thể nhận ra người cầm đầu, là tam phẩm đới đao thị vệ Vệ Hâm, chuyên môn phụ trách ‘thủ vệ’ tiểu viện của y, nói cách khác, cũng là cai tù của chính y.

Hiếm khi nhìn thấy Thu xuất môn, Vệ Hâm không dám chậm trễ, vội vàng gọi vài huynh đệ đi theo, liếc thấy sắc mặt Thu không tốt, cười lạnh một tiếng, vội vàng tiến lên hành đại lễ, cung cung kính kính nói: “Hoàng thượng có chỉ, lệnh thuộc hạ bảo hộ Vương gia an toàn, thuộc hạ không dám lơ là thánh mệnh, có chỗ nào đắc tội thỉnh vương gia thông cảm”

Biết rõ đuổi không nổi vị thần tử trung thành tận tuỵ này, Trần Danh Thu cũng không phí lời, thẳng tiến Di Minh Viện. Chỗ của Thu ở một góc tây nam của nội viện, xuyên qua toà toà cung điện, đi thêm khoảng nửa nén hương nữa, mới đến được Di Minh Viện. Phía trên đại môn màu đỏ tươi cao lớn đồ sộ vẫn còn treo tấm bảng hiệu màu đỏ vàng do đại đế thứ ba của Diệu vương triều tự tay đề bút, trải qua các đời hoàng đế tu sửa, vẫn lấp lánh hào quang như trong kí ức, chỉ là chủ nhân ngày xưa đã không thể có được vinh quang của nó. Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Danh Thu không khỏi chua xót. Không chỉ là tấm bảng hiệu vô tri vô giác nay, từng gốc cây ngọn cỏ trong cung này có chỗ nào không giống cảnh trong trí nhớ của y, nhưng phụ hoàng từ ái của ngày xưa, mẫu hậu xinh đẹp, bát đệ luôn bám theo sau y,  nhũ mẫu nhiều lời, tiểu cung nữ huyên áo, người đó cảnh đó tình đó đã vĩnh viễn không còn tồn tại…

Áp chế ngàn vạn cảm khái dưới đáy lòng, Trần Danh Thu lững thững bước vào trong viện. Đối diện đi tới vài hàn lâm học sĩ người hán mặc quan phục, thấy Thu là lạ, mấy người nọ đầu tiên là sửng sốt, sau khi nhận ra thân phận của y, lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét, tránh đi thật xa, một người tuổi trẻ đi ở cuối cùng còn tàn nhẫn nhổ nước miếng xuống đất.

Trần Danh Thu nhướn mày, không quay đầu lại, sai bảo Vệ Hâm: “Bắt lại cho ta”

Vệ Hâm ngẩn người, bản thân hắn là một thị vệ tam phẩm, không phụng chỉ thì làm sao có thệ tự tiện bắt quan viên trong triều? Chần chờ khoảng một lát, bị Trần Danh Thu quay đầu trợn mắt nhìn, hắn lập tức hạ lệnh cho mấy thủ hạ trói gô ba tên quan văn trên một gốc đại thụ sum xuê trong viện.

“Trần Danh Thu, ngươi là tên tiểu nhân không biết lễ nghĩa liêm sỉ, ngươi dựa vào cái gì mà vũ nhục mệnh quan triều đình bọn ta!” Một người trẻ tuổi vừa giãy dụa vừa chửi ầm lên. Hai người còn lại chần chờ một lát, cũng ưỡn lưng mắng chửi theo.

“Bịt miệng mấy kẻ này lại cho ta” Trần Danh Thu chỉ vào mấy người này nói. Vệ Hâm thầm nghĩ, dù sao người cũng đã trói lại, cũng không khác là mấy. Vì thế tự mình cầm lấy mấy miếng vải bố, nhét vào miệng ba hàn lâm. Xem ba người này đầu đầy mồ hôi, còn gân cổ ô ô yết yết không ngừng, Trần Danh Thu cười lạnh nói: “Ta không biết lễ nghĩa liêm sỉ? Các người thì sao? Ngươi..” Trần Danh Thu chỉ tay vào người già nhất nói: “Khâu Khởi Quốc, tiến sĩ Diệu vương triều năm 912, lúc còn tiền triều làm phủ duẫn kinh đô, khi quân Hiệp Hách công thành chính ngươi tự mình dẫn người mở cửa thành. Còn hai người các ngươi…” Ánh mắt quay sang hai người trẻ hơn, tiếp tục nói, “Phùng Kế Thiện, Ngô Uỷ Chí, bảng nhãn và thám hoa của lần khoa khảo cuối cùng Diệu vương triều năm 930, hai người các ngươi đều từng tại Kim loan điện ba quỳ chín lạy hoàng đế của Trần gia ta, còn không phải tránh trong phủ đệ của mình trơ mắt nhìn Trần gia của ta nhà tan cửa nát? Không sai, ta không biết liêm sỉ, nhưng ta sống đến ngày hôm nay không giống như các ngươi vì vinh hoa phú quý của bản thân, áo gấm thăng quan. Nói ta không biết lễ nghĩa liêm sỉ? Mấy tên nguỵ quân tử ra vẻ thanh cao các ngươi còn không xứng!”

“Nói hay lắm, mấy tên nguỵ quân tử này quả thật không xứng, vậy Hạ Hiểu Sanh ta đây có tư cách này không?” Một giọng nói sang sảng truyền từ trên cây xuống, còn không chờ mọi người phục hồi tinh thần lại, một bóng người thon dài màu trắng đã nhảy từ trên cây xuống, dừng ở phía sau Trần Danh Thu, kề một thanh Thanh Phong trường kiếm bảy thước trên cổ y.

Vệ Hâm nhanh chóng kéo Ấu Tích ra sau người, tay phải đã rút ra phối đao bên hông, cùng mấy thị vệ bao vây người nọ ở trung gian.

“Ngươi là ai, dám tư sấm cấm cung, còn không mau mau thả Vương gia ra!” Vệ Hâm quát hỏi.

“Vương gia?” Người áo trắng trẻ tuổi không chút kinh hoảng, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, kề sát môi bên tai Trần Danh Thu, khẽ nói, “Tứ vương gia, ta nên chúc mừng ngươi, dù cho cải triều hoán đại, ngươi vẫn có thể tiếp tục ổn định làm vương gia của ngươi, thật sự là phúc khí tốt a”

“Hiểu sanh……”

“Câm miệng, hiện tại ngươi không có tư cách gọi tên ta!” Hạ Hiểu Sanh nghiêm khắc quát một tiếng, cắt ngang lời của Trần Danh Thu, tiện đà lại chuyển hướng Vệ Hâm, nói, “Tránh đường, ta muốn mang y đi, ai dám ngăn cản, ta sẽ lập tức giết y!”

Vệ Hâm hơi chần chờ, trường kiếm của Hạ Hiểu Sanh đã cắt một vết thương nhợt nhạt trên cổ Trần Danh Thu, không còn cách nào khác, Vệ Hâm đành phải phất tay lên, ý bảo thủ hạ tách ra một con đường, chỉ kịp nghe thấy Hạ Hiểu Sanh cười lạnh một tiếng: “Coi như các ngươi thức thời”, tay phải túm lấy Trần Danh Thu, đã bị hắn đấm vào bụng ngất xỉu, nhảy khỏi mặt đất, nháy mắt biến mất sau tầng tầng tường cung, thân pháp cực nhanh như ma quỷ.

Thấy bóng của Thu biến mất khỏi tầm mắt, Ấu Tích mới đột nhiên khôi phục khỏi khiếp sợ, vừa kêu to: “Không được, không được mang y đi, các ngươi không ai được tổn thương gia.” Vừa lảo đảo chạy về phương hướng hai người vừa biến mất, chân nhấc lên còn chưa đạp xuống đất đã mềm nhũn, ngã vật xuống đất. Vệ Hâm vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy, lo lắng nói: “Cô nương đừng đuổi theo nữa, người mới nãy khinh công rất cao, không ai đuổi kịp đâu, vẫn là mau đi bẩm báo hoàng thượng, phái binh phong toả cửa thành, lục soát toàn thành đi”

“Hoàng thượng, đúng, ta phải đi tìm hoàng thượng, ta phải đi tìm hoàng thượng!” Giật mình tỉnh táo lại, Ấu Tích liền chạy về phía kim loan điện

Đến Kim Loan điện, canh giờ vẫn còn rất sớm, hoàng thượng còn chưa lâm triểu, Ấu Tích lại vội vàng chạy đến tẩm cung của hoàng thượng. Bọn thái giám trong Phúc Ninh điện đều nhận ra Ấu Tích là thiếp thân cung nữ của Trần Danh Thu, lúc này thấy đầu tóc nàng rối tung, chứng tỏ nàng đã chạy vội đến đây, không biết phía Trần Vương gia đã xảy ra chuyện lớn gì, nhất thời cũng không ai dám ngăn lại, chỉ đều tận lực thấp đầu né tránh.

Ấu Tích đi thẳng không bị ngăn trở, rồi xông thẳng vào cư phòng của hoàng thượng, tình thế cấp bách, nàng không đợi thái giám thông truyền đã đẩy cửa xông vào. Vào cửa, thấy rèm hồng rũ xuống trên long sàng, loáng thoáng lộ ra bóng của một nữ tử. Hiên Viên Kính cũng đã dậy, đang được thái giám hầu hạ thay quần áo

Ấu Tích không kịp hành lễ, vội vàng kể lại chuyện sáng nay. Còn chưa nói xong, Hiên Viên Kính đã cắn chặt môi, nhíu mày, sắc mặt đáng sợ xông ra khỏi phòng. Mấy thái giám đang nâng long y chưa kịp mặc cho hoàng thượng, cũng vội vàng đuổi theo, Ấu Tích cũng muốn đi theo, nhưng chân đã hoàn toàn không có sức lực, lòng bàn chân mềm nhũn, liền ngã ở trên mặt đất lạnh lẽo.

“Người đâu, rót một chén nước cho ta” Sau rèm hồng truyền đến một giọng nói mềm mại của nữ tử. Ấu Tích nhìn trái nhìn phải, trong căn phòng trống trải chỉ còn lại mình nàng. Nàng gắng gượng đứng lên, rót một chén nước, đi đến trước giường. Một bàn tay trắng nõn vươn ra, nâng lên một góc rèm, lộ ra người đẹp bên trong

“Đưa cho ta”

“Dạ” Ấu Tích nâng hai tay đưa chén trà lên, bỗng nhiên tầm mắt tiếp xúc với dung mạo của đối phương, ánh mắt của nàng sững sờ, hai tay run lên, suýt nữa làm rớt nước trà và chén trà lên tấm đệm giường.

Nữ tử kia vội vàng đón lấy chén trà, ôn nhu cười, nói: “Ngươi là Ấu Tích cô nương phải không? Phiền ngươi rồi. Lần trước ngươi mang đồ đến đây, ta có nhìn thoáng thấy ngươi.” Thấy Ấu Tích mất hồn nhìn chằm chằm mình, nàng cười nhẹ một tiếng, nói: “”Cô nương sao vậy? Thần sắc là lạ. Úc, cô nường còn chưa nhận ra ta nhỉ, ta là Giang Thải Nguyệt, là tài tử mới nhập cung, sau này phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều rồi”

Ấu Tích vẫn ngơ ngác nhìn vị tân sủng phi này của hoàng thượng, đúng như bọn thái giám lén nghị luận, nàng thật sự có một khuôn mặt mềm mại đến tận xương, nhưng bọn họ chưa từng nói, nàng có dung mạo… giống hệt với tỷ tỷ Ấu Tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.