Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh Rồi

Chương 8




“Nhân sinh đáo xử tri hà tự?

Ứng tự phi hồng đạp tuyết nê.

Nê thượng ngẫu nhiên lưu chỉ trảo,

Hồng phi kia phục kế này nọ.”

(Sống ở trên đời phải làm sao?

Hồng điểu đạp tuyết bay lên cao.

Trên bùn vô ý lưu dấu móng,

Đông tây bay lượn, biết hướng nào?)



Ấu Tích nhẹ nhàng vuốt ve mảnh giấy đã sớm khô nét mực, chưa bao giờ khô cạn, chỉ có hai hàng nước mắt trên mặt nàng. Nâng tay lau đi nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, nàng trân trọng cất mảnh giấy vào túi hành lí trải trên giường. Đây là bài văn trước đây Thu tiện tay viết cũng tiện tay vứt bỏ. Có lẽ y đã sớm quên đi sự tồn tại của nó, nhưng lại có một nữ hài ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác cẩn thận cất giữ bài văn này.

Ánh mắt dừng lại trên một mảnh giấy ố vàng khác, ở giữa trang giấy viết ba chữ to xiêu vẹo: ‘Tống Ấu Tích’. Không khỏi vuốt ve tay phải của mình, khoé môi cong lên, thiếu nữ mỉm cười.

Còn nhớ không? Còn nhớ không? Từng là gió xuân khiến lòng người ấm áp.



Mùa xuân đó nàng chỉ mới là một hài tử mười hai tuổi, theo phụ thân nhập kinh chờ tuyển quan. Kinh thành phồn hoa, dòng người tấp nập, nhà cửa tráng lệ, hiện giờ chỉ có thể nhớ được những ấn tượng xa xôi mơ hồ. Thứ duy nhất càng ngày càng rõ ràng chính là nụ cười tươi sáng như những ngày xuân ấm áp của y…

Sau khi nhập kinh không lâu, tỷ tỷ xinh đẹp yêu rồi, nụ cười bẽn lẽn của thiếu nữ không giấu được hạnh phúc ngọt ngào. Nhưng phụ thân lại luôn lo lắng, thầm nói nhỏ với mẫu thân: “Tứ vương gia là người có thân phận thế nào? Chúng ta không trèo cao được, huống chi y…”

Sau nàng lại nghe người hầu thầm nói chuyện riêng mới biết, người khiến tỷ tỷ lộ ra nụ cười như vậy chính là bào đệ của đương kim thánh thượng, cũng là một công tử gia nhân phẩm không tốt, được thân phận cao quý nuông chiều mà hoàng hành kinh thành.

“Vậy y đã làm chuyện gì xấu sao?” Nàng hỏi.

Phụ thân nhíu mày, nói: “Y không yêu nước, không thương bách tính. Thân là nam nhân trên triều đường sao có thể không lưu tâm đến hạnh phúc của bách tính, hưng suy của xã tắc?”

Nàng không dám tranh luận, nhưng vẻ mặt mờ mịt. Y muốn cưới tỷ tỷ, chỉ cần yêu nàng ấy thì có gì không được?

Lụa là gấm vóc, trân châu dị bảo, hơn trăm cân đồ cưới chất đầy tiền sảnh, phụ mẫu lo lắng gật đầu đáp ứng lời cầu hôn của tứ vương gia, tỷ tỷ xấu hổ trốn vào phòng thêu, y gõ không mở được cửa của tình nhân, đành ngưng mắt nóng bỏng nhìn thân ảnh mềm mại xinh đẹp sau song cửa, thật lâu, thật lâu…. Như mỗi một nam tử đang yêu…

Mà nàng, chỉ có thể nhìn qua song cửa thư phòng, ngưng mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Thu, dáng người tuấn tú, còn có, sự cao quý bẩm sinh. Nàng ngày ấy, như đoá sen trắng giữa trưa hè, tựa hồ khẩn cấp nở rộ vì tình nhân.

Sắc trời bỗng nhiên tối sầm, mưa phùn rơi ướt y phục y, đuôi tóc đen nhánh mang theo những giọt nước trong suốt. Nàng chạy vội ra ngoài, kéo y vào thư phòng nho nhỏ của mình.

“Ngươi là ai?”

“Ấu Tích, ta tên Ấu Tích, Tống Ấu Tích” Nàng sợ hãi nói, kinh ngạc vì sự to gan vừa rồi của bản thân. Y nghe thấy tên của nàng xong liền cười nuông chiều. Thì ra tiểu nữ hài bình thường này là muội muội của Ấu Tình a, cũng là muội muội tương lai của y.

Xem xét tập chữ được xếp lộn xộn trên bàn của nàng, Thu lại cười, như mơ cũng như ảo. Mang theo một chút trêu chọc, y cầm lấy tay phải cầm bút của nàng, mở ra trang giấy viết xuống tên nàng. Nét mực sẽ khô, trang giấy sẽ ố vàng, nhưng dòng nước ấm áp trong tim chỉ ngày này qua ngày khác càng thêm mênh mông, tại cơn mưa xuân giữa trưa đó, bắt đầu từ lúc y nắm lấy tay phải của nàng…

Có một ngày, đồ cưới rực rỡ muôn màu lại chiếm đầy tiền sảnh, tỷ tỷ xấu hổ trốn vào phòng thêu không thấy, người nắm tay phải dạy nàng viết chữ cũng không thấy, khoá trong đôi mắt của phụ mẫu, là bi thương? Là áy náy? Nàng biết, nàng rốt cuộc không tìm được đoá bạch liên trong mưa phùn kia nữa.

Tiếp theo, phụ thân từ một cử nhân áo trắng thành quan, lập tức cùng gia quyến đi Hứa châu nhậm chức, người xa lạ đến chúc mừng cả đêm, đông nghẹt cả tiền sảnh vốn đìu hiu.

“Tống đại nhân, cung hỉ cung hỉ a” Tống đại nhân? Hẳn là phụ thân rồi.

“Quốc trượng gia, cung hỉ cung hỉ… ” Quốc trượng gia? Đó là ai?

Vì thế, mang theo nỗi phiền muộn không thể gặp lại Thu, nàng rời khỏi kinh thành náo nhiệt. Lúc mã xa cuốn lên một lớp bụi mù, nàng quay đầu nhìn lại tường thành loang lổ kia, vệ binh thủ thành, người bán hàng đẫm mồ hôi, một đám người lướt qua đôi mắt thiếu nữ, lại không có thân ảnh có thể vào được tâm nàng …

——————————————————————————

Cất đi hồi ức trong cơn mưa bụi, Ấu Tích tiếp tục thu thập hành trang. Áo màu phỉ thuý thiêu chỉ vàng bách điệp, áo choàng lông chồn, váy trắng thiêu hồ điệp loan phượng (ta chém, chém mỏi tay, hự, ta đập đầu tự tử), bình thường chưa từng để ý, không biết từ lúc nào Thu đã vì nàng mua thêm rất nhiều y phục hoa quý. Nhìn nhìn y phục trải khắp giường, lại nhìn nhìn bọc hành lý không coi là lớn, nàng cười khó xử: Sao có thể mang đi được nhiều hồi ức và quá khứ như vậy? Tiện tay lựa chọn y phục, một bộ váy trắng đập vào mắt, trên góc váy, có một vết ố giặt không phai. Nâng lên, nước mắt vừa lau khô lại thấm đẫm đôi mắt….



Lần nữa gặp lại Thu, vẫn là vào một buổi trưa xuân mưa phùn, chỉ là mùa xuân ở thành Hứa Châu phương bắc không thể so với kinh thành, một làn gió nhẹ lạnh băng thổi qua mặt, vẫn lưu lại cảm giác đau như cắt da cắt thịt. Giương một cây dù cũ, mang theo thị nữ Tiểu Đào, nàng gạt người nhà lén lút chuồn đến bờ sông sau thành. Dòng sông cuồn cuộn sóng to gió lớn, vỗ vào chân đê hai bờ sông, tiếng sóng vỗ đinh tai nhức óc đập mạnh vào hai tai, ngàn lớp sóng, vạn tầng sóng, sóng tiếp sóng.

Tham lam hít vào luồng không khí trộn lẫn mùi bùn đất tươi mới, vui thích ngắm nhìn cảnh sông hùng vĩ tráng lệ trước mắt, Ấu Tích như một hài tử, ném đi cây dù vướng víu, vui sướng chạy dọc theo bờ sông. Âm thanh lo lắng của Tiểu Đào truyền tới từ sau lưng, nàng cười xấu xa, lại càng chạy nhanh hơn. Đột nhiên, nàng ngừng bước, Tiểu Đào ở phía sau không kịp ngừng lại cũng đụng vào sau lưng nàng.

“Tiểu thư, người sao vậy? Sao đột nhiên dừng lại a? Mũi Tiểu Đào sắp bị đụng hỏng rồi.”

Nàng lại chỉ có thể không rời mắt nhìn thân ảnh bên bờ sông kia, vẫn là một thân y phục khiết bạch, vẫn là vẻ đẹp bộc lộ nét cao ngạo, chỉ là giữa hai hàng lông mày đã ngưng tụ ưu tư của năm tháng, như mùa xuân ở phương bắc, băng giá mà cô đơn.

Là ảo ảnh ngưng tụ từ mưa và nắng sao?

Là ảo tưởng do tương tư tích luỹ mà thành sao?

Thu rõ ràng chỉ cách trong gang tấc, nàng lại chỉ dám đứng nhìn từ xa, tựa như chỉ cần chớp mắt thì thân ảnh hư ảo ấy sẽ biến mất như ảo ảnh.

Năm đó, y cũng dùng ánh mắt này, mang tậm trạng này, đứng lặng ngoài cửa phòng tỷ tỷ sao?

Có nhớ không? Có nhớ không? Mưa xuân xưa nay khiến người sầu.

Đó là nước sông của ai không ngừng tuôn trào? Đó là tâm tình của ai phập phồng không thôi? Đó là hồi ức của ai đè nặng trong tim?

Cho đến nhiều năm sau Ấu Tích vẫn không biết, vì sao ngày đó Thu lại đứng dưới cơn mưa phùn bên bờ sông? Y đang nhớ ai cùng chuyện xưa của ai? Y đang nếm trải vị đắng của ai?

Một năm trước, nam tử từng dùng tên giả Nguyên Kính bị đuổi khỏi cuộc sống của Thu, là do y tự tay gây ra.

Một năm sau, đại hãn Khánh quốc Hiên Viên Kính vây công Thành Hứa Châu, dẫn theo ngàn vạn kị binh.

“Xin ngươi, thay phu phụ chúng ta, chiếu cố Ấu Tích.” Đó là lời khẩn cầu cuối cùng của vị lão phụ lấy thân tuẫn quốc.

Có lúc, nàng thường vô cớ ghen tị với tỷ tỷ và hoàng thượng, đối với Thu, nàng không phải là người y yêu nhất, cũng không phải là hận nhất, chỉ là một sự tuân thủ hứa hẹn. Bỏ đi lời thề sâu nặng đó, đối với y Tống Ấu Tích có khác gì một người qua đường xa lạ?

Với nàng, y là tối ái, cũng là tất cả. Vì yêu y, nên luôn đi cùng y, nhìn y nhíu chặt đôi mày mà khóc thầm trong tim, nhìn y rõ ràng yếu ớt không chịu nổi lại làm bộ kiên cường, nên thương tâm mà im lặng thổ huyết, nhìn y trong lòng còn ràng buộc ngàn vạn quá khứ trần tục lại vẫn phải mạnh mẽ gợi ra nụ cười miệt thị hết thảy. Nàng rất đau, tim nàng rất đau, chỉ vì, yêu y.

Vì sao phải yêu y như vậy? Vì sao nhất định phải yêu y?

Có lẽ chỉ vì yêu, nên yêu, đơn giản, sâu đậm, vĩnh viễn.

Bởi vì yêu y, nên nàng quyết định rời đi. Trời biết nếu nàng còn lưu lại, Thu còn vì nàng mà xung đột với hoàng thượng bao nhiêu lần nữa, còn để răng nanh dã thú xé toạc thân thể y bao nhiêu lần nữa. Cho dù đau lòng, cho dù không nỡ, nàng cũng chỉ có thể chuẩn bị hành trang, từ nay về sau, chỉ có tương tư không bao giờ ngừng.

Tiếng gõ cửa vang lên, nàng cuống quít che dấu hành tràng đã chuẩn bị được một nửa, nhưng quá muộn, Thu đã đẩy cửa vào.

“Ngươi đang làm gì vậy? Thu thập hành trang muốn đi đâu?” Thu nhíu mày hỏi.

“Ta, ta chỉ là…” Lời nói dối chưa đến khoé môi, nước mắt đã không ngừng rơi xuống.

“Mấy ngày nay ngươi luôn tránh mặt ta, ta lại lo lắng ngươi còn không dứt khỏi sự tình mấy ngày trước”

“Là lỗi của ta, tất cả là lỗi của Ấu Tích. Nếu không, sao gia lại liên tiếp hiểu lầm hoàng thượng? Nếu ta không đi, chuyện như vậy còn không ngừng tái diễn, ta không muốn đi, nhưng, nhưng…  ” Ấu Tích che đi đôi mắt đẫm lệ, không dám nhìn tới vẻ tiều tuỵ trong mắt Thu. Tiếp theo, một đôi tay băng lãnh đẩy ra bàn tay mềm mại che tầm mắt nàng, ngưng mắt nhìn vào đôi mắt khóc sưng đỏ của nàng, Thu hơi không kiên nhẫn nói: “Được rồi, Ấu Tích, đừng náo loạn nữa. Đây là vấn đề giữa ta và Hiên Viên Kính, không liên quan đến ngươi, ngươi không cần nghĩ nhiều. Bỏ hành trang lại đi, ta sẽ không cho ngươi đi một mình”

“Không, ta không muốn, ta không thể” Ấu Tích luôn ôn thuận lúc này lại cố chấp không ngờ, nàng cúi đầu, yên lặng tiếp tục thu thập hành trang. Cuối cùng, Thu thở dài một tiếng, nói: “Trước đây, ta từng chưởng quản hình bộ, ngươi có biết ngục tốt đối phó thế nào với những phạm nhân đã chịu hết khổ hình nhưng vẫn không chịu cung khai không?”

Ấu Tích kì quái ngẩng đầu, không biết vì sao Thu lại nói đến chuyện này.

“Bọn họ sẽ lấy cớ tróc nã đồng phạm, bắt người phạm nhân yêu nhất, thân cận nhất, sau đó phạm nhân bị cột chặt vào một cọc gỗ, ngục tốt sẽ dùng hết các loại thủ đoạn tra tấn thân nhân hắn trước mặt hắn, so với đau đớn thân thể, loại đau đớn gần trước mắt lại bất lực có thể khiến một người cứng cỏi cũng phải phát điên”

“Phạm nhân đó là người xấu ‘thập ác bất xá’ [1] sao? Người nhà hắn cũng là người xấu sao?”

“Có lúc phải, càng nhiều là không phải, bất quá, lại có gì khác biệt? Dù sao đối với người chấp chưởng đại quyền sinh tử mà nói, bọn họ đều đáng chết, hơn nữa con người đều phải chết, cho nên bọn họ phải chết”

Ấu Tích chớp chớp mắt, thầm cảm thấy lời của chủ tử hình như hơi khác với phụ thân dạy dỗ, nhất thời lại khó nói ra chỗ không đúng: “Cái đó và chuyện về hoàng thượng thì có quan hệ gì?”

“Ngươi còn không hiểu sao, Ấu Tích? Cho dù ngươi đi rồi, ta vẫn sẽ tạo ra ngàn vạn lí do tranh cãi với hắn, đây là phương thức trả thù của ta?”

“Trả thù?”

“Đúng, mỗi một ngày ở bên người hắn, ta tê liệt như một xác sống không hồn, tim ta không ngừng đau đớn. Ta hận hắn, vì quốc hận, vì gia cừu, càng vì bản thân ta. Ta chỉ có thể hận hắn, cũng chỉ có thể dựa vào hận hắn để sống sót. Nên ta luôn cố ý chọc giận hắn, tổn thương thân thể mà hắn yêu là cách trả thù duy nhất ta có thể làm. Cũng chỉ có loại đau đớn này, mới có thể kích thích thân thể chết lặng của ta, trị liệu trái tim vĩnh viễn đau đớn của ta. Như vậy ngươi hẳn là đã hiểu, ta đang dựa vào thương tổn bản thân để thương tổn hắn, dựa vào thương tổn hắn để trị liệu bản thân, tất cả những việc này, căn bản vốn không phải là lỗi của ngươi.”

“Vậy là lỗi của ai?”

Thu trầm mặc, một lúc sau, hai chữ ‘Thượng thiên’ lạnh như băng bật ra khỏi kẽ răng. Người không nên an bài một hồi duyên phận gặp gỡ cho hai người vô duyên, không nên cho hạt giống khát vọng ái tình nảy mầm trong tim Hiên Viên Kính, kèm theo, một hồi chiến tranh đảo điên thiên hạ.

Bỗng nhiên, Ấu Tích nhào vào lòng Thu, nắm chặt lấy y phục trước ngực y, nói lớn: “Gia, đủ rồi, Ấu Tích cầu ngài, đừng hận nữa. Hoàng thượng, hoàng thượng ngài ấy là thật lòng thật ý yêu ngài”

Thu kinh ngạc nhìn nữ hài trong ngực, nàng luôn bình tĩnh, luôn ôn thuận, luôn yên lặng rơi lệ cho y, y đã tập thành thói quen, nhưng sự kích động điên cuồng này trước nay y chưa từng nhìn thấy.

“Hắn yêu ta thì sao? Chẳng lẽ bởi vậy ta phải có nghĩa vụ nhận lấy tình yêu mà hắn cứng rắn ban cho, quên hắn vì có được ta mà đã huỷ đi thiên hạ Trần gia ta, tước đoạt hết tất cả của ta như thế nào sao?”

“Gia, ngài cũng từng nói, kẻ sai không phải là người chìm sâu trong ái tình, mà là thượng thiên khiến người chìm đắm trong ái tình a. Huống chi, ngài không hề trắng tay, ngài còn có hoàng thượng a, có hoàng thượng nguyện ý cho ngài hết thảy a.”

Khoé môi gợi lên một nụ cười thê mĩ: “Vậy hắn có thế khiến quá khứ biến mất sao?” Không thể, ai cũng không thể, sai lầm đã xảy ra sẽ không bao giờ biến mất trong dòng chảy năm tháng, nó chỉ càng được năm tháng gột rửa khắc sâu trong dòng sông kí ức có tên là quá khứ, chỉ cần dòng sông này còn chảy qua trái tim y, bản thân vẫn chỉ có thể lựa chọn thống khổ và oán hận.

“Không muốn, ta không muốn như vậy, ta không muốn cứ trơ mắt nhìn ngài chịu khổ, ta muốn ngài vui vẻ, muốn ngài hạnh phúc a, cho dù, kết quả là ta phải rời đi ”

Thu nâng tay vuốt ve đuôi tóc Ấu Tích, nàng khóc nức nở trong ngực y, tựa như vẫn là tiểu nữ hài mười hai tuổi giữa trưa xuân đó, chỉ là bọn họ đã không thể tìm lại tâm trạng vô sầu vô lo thuở thiếu niên nữa rồi.

“Được rồi, đừng khóc nữa, bỏ hành trang xuống đi, đừng để ta uổng phí hơn nửa ngày công sức. Hoàng cung này là một toà đại lao tráng lệ, ở nơi này, nhìn không thấy Giang Tây mặt trời mọc, Tây sơn mặt trời lặn, nhìn không thấy đường chân trời xa xôi, nếu có, chỉ có bức tường cao mà chim mới có thể bay qua, người đã vào rốt cuộc không bao giờ có thể ra. Đành sống tạm bợ tại đây thôi”

“Vậy ngài đáp ứng ta, không được xung đột với hoàng thượng nữa, không được không yêu thương bản thân nữa.”

“Tại sao?” Thu cười khinh miệt, “Vì không khiến ngươi đau lòng sao? Ta làm không được”

Không phải, đương nhiên không phải, người thông minh như ngà vì sao lại không hiểu, trên đời này có một loại yêu, là vì hận nên yêu; trên đời còn có một loại hận, là vì yêu mà hận.

Nhưng Ấu Tích biết, người có thể dùng loại tình cảm ngoài hận vun tưới cho linh hồn Thu, không phải là nàng.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng kèm theo tiếng thở gấp hỗn loạn, một tiểu cung nữ bưng một cái khay bạc phủ khăn vàng chạy đến, dưới khăn vàng là một vật thể mơ hồ hình vuông.

“Hoàng thượng, hoàng thượng ngài, ngài vừa đến.” Tiểu cung nữ nói lắp bắp. Thu nghe xong lại không chút nghĩ ngợi quay người, nói: “Kêu hắn cút đi”

“Nhưng, nhưng hoàng thượng, ngài không nói gì, chỉ để lại thứ này liền đi” Tiểu cung nữ chỉ chỉ vật phẩm trong tay, vẻ mặt khẩn trương.

Thu tiến lên, kéo ra mảnh vải màu minh hoàng, rõ ràng lộ ra, đúng là – Truyền quốc ngọc tỷ của tân vương triều cùng với long bài đại biểu hoàng đế thân lâm!

Ngay cả Ấu Tích không hiểu quốc sự cũng biết rõ tầm quan trọng và quyền lực vô thượng của những vật này! Nàng nhìn chằm chằm Thu, sợ y nhất thời tức giận tức giận lại đối xử với chúng như những báu vật hoàng thượng mang đến trước đây, không đập vỡ, thì cũng ném vào hồ nước sau phòng.

Nhưng Thu chỉ yên lặng nhìn vật phẩm giữa bàn, chậm rãi vươn tay, ngón tay thoáng run run khẽ chạm vào đầu răng nanh rồng trên ngọc tỉ, lại nhanh chóng rụt về như bị bỏng.

Tên hoàng đế ngu ngốc kia, hắn hại y còn chưa đủ nhiều sao? Giờ còn muốn hại y thành Đổng Hiền thứ hai sao?

Ngưng kết trong không khí, là tình cảm hơi dao động của Thu.



Tim đèn vặn nhỏ, bình phong mờ tối, côn trùng đêm rỉ rả, lá cỏ phủ sương, hoa đương tĩnh lặng.

Đêm này, Thu trằn trọc trên chiếc giường rộng lớn, luôn luôn khó có thể ngủ say. Khi y vén lên tấm rèm màu vàng, ngọc rồng trên ngọc tỷ loé màu sắc kì dị dưới ánh đèn, tựa hồ đang truyền tải tình cảm điên cuồng, dai dẳng lại bất lực của nó, khoảnh khắc đó, Thu gần như nghĩ bản thân đã động tâm.

Ảo giác, đây chỉ có thể là ảo giác. Mất ngủ, chỉ tại tối nay; Cảm động, chỉ trong nhất thời. Ngày mai, khi mặt trời mọc, rung động trong tim sẽ không còn nữa, cuộc sống, vẫn lại tiếp diễn.

————————————————–

Chương sau: Hiên Viên Kính tuyển tú …

==========================================

[1] Thập ác bao gồm:

1. Mưu phản: lật đổ nền cai trị của nhà vua, làm xụp đổ xã tắc.

2. Mưu đại nghịch: phá đền đài, lăng tẩm, cung điện của nhà vua.

3. Mưu bạn: phản bội Tổ quốc theo giặc.

4. Ác nghịch: mưu giết hay đánh ông bà, cha mẹ, tôn thuộc.

5. Bất đạo: vô cớ giết nhiều người, cắt tay chân người sống, chế thuốc độc bùa mê, tàn ác, hung bạo…

6. Đại bất kính: lấy trộm các đồ tế trong lăng tẩm, các vật dụng của vua, làm giả ấn vua…

7. Bất hiếu: cáo giác hay chửi rủa ông bà, bố mẹ hay ông bà, bố mẹ chồng. Không phụng dưỡng bố mẹ, tự ý bỏ nhà, tự ý phân chia tài sản, cưới xin khi có tang cha mẹ, vui chơi trong khi tang chế, được tin bố mẹ, ông bà chết không chịu tang hoặc phát tang giả dối.

8. Bất mục: mưu giết hay bán các thân thuộc (cho đến ngũ đại), đánh hoặc cáo giác chồng hay các tôn thuộc (cho đến tam đại).

9. Bất nghĩa:dân giết quan lại sở tại, lính tốt giết quan chỉ huy, học trò giết thầy dạy, vợ không để tang chồng, ăn chơi và tái giá.

10. Nội loạn: tức là tội loạn luân (thông dâm với thân thuộc hay với các thiếp của bố hay của ông). –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.