Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 2: Tiểu Nhân Ngư Kết Bạn




Tên hai chương 248+249 là hai câu đầu của một bài thơ.

Tất cả mọi người đều không nghĩ đến tiến công của Côn Luân lại nhanh chóng như thế, giống như mấy thanh lợi đao đâm vào giữa phế phủ Thái Hành. Mà Thái Hành cuối cùng cũng tỉnh khỏi chấn động, bắt đầu phản kích. Hàn Không được phái đi giết Tiêu Xương Thu, mà Chúc Cố Chi tiếp nhận vị trí của Hàn Không đối kháng với Công Tôn Tùy và Điền Thanh Quang lấy đảo Mặc Tâm làm cứ điểm.

Mà sáng sớm một hôm, trong lương đình ngoài thành Thái An nghênh đón một vị khách đặc biệt, hắn bày nước trà và linh quả lên bàn đá, chờ đợi người mà Phương Khác nói với hắn nhất định sẽ đến, người có thể chi phối thành bại.

Tả Khâu cho rằng người sau khi chết thì cái gì cũng không còn, mà Phương Khác lại biết người sau khi chết nhất định sẽ lưu lại vài thứ. Tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Vân Dật chết coi như kết thúc, nhưng Phương Khác lại cho rằng chính lúc này cái chết của Tiêu Vân Dật mới bắt đầu lặng lẽ lên men.



Trên núi Thái Hành, trên trăm tu sĩ bị vây từ đại điện dồn ép đến pháp trường, trong những người này còn có rất nhiều phụ nữ trẻ nhỏ. Những người này là người đi cùng một con đường với Tiêu Vân Dật trong phái Thái Hành.

Liễu Tửu nhíu mày nhìn Tả Khâu vẫn không có biểu tình gì, lần này nàng lại không mở miệng mà cúi đầu. Nàng không hiểu khi nào sư phụ đã có những suy nghĩ đó, khi nào đã tụ tập đám người này. Cũng không hiểu… tại sao sư phụ chưa từng nói với những đồ đệ họ bất cứ suy nghĩ nào của ông.

Một phật tu trong điện gân cổ tức giận trừng Tả Khâu, người này chính là Nhất Nặc đã chạy khỏi Như Thị quán, hóa ra sau khi hắn chạy đi đã trốn trong phái Thái Hành.

“Suy nghĩ xong chưa?” Sau khi tất cả mọi người đều bị tha ra, Tả Khâu nhàn nhạt hỏi: “Quy thuận, hoặc chết.”

Nhất Nặc nhìn chằm chằm Tả Khâu một lát, cuối cùng ngửa đầu cười lớn mấy tiếng: “Chuyện sai lầm nhất mà Tiêu Vân Dật đã làm chính là không giết ngươi.”

Sau đó hắn chém đinh chặt sắt nói: “Đạo bất đồng, không gì để thương lượng.”

Tả Khâu vung tay, Nhất Nặc bị tha xuống. Mày Liễu Tửu nhẹ giật vài cái, nàng cảm thấy nghẹt thở đến khó chịu.

Một trưởng lão bước tới nói: “Chưởng môn, này… hay là nhốt lại trước, bọn họ sẽ hàng phục thôi. Dù sao thế lực trên tay mỗi người họ hợp lại vẫn rất khả quan.”

Trên mặt Tả Khâu hiện nụ cười nhạt, trưởng lão không tự giác run lên.

“Sư phụ có suy nghĩ của ông, Côn Luân cũng có đạo lý của mình. Sư phụ luôn muốn tất cả mọi người bị suy nghĩ của ông thuyết phục, cho nên ông mới nói nhiều với Côn Luân như thế. Nhưng có biến hóa gì không? Sai lầm của ông chính là nói quá nhiều. Kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần giết sạch bọn họ, đạo lý của họ tự nhiên sẽ bại, không còn gì.” Tả Khâu nói.

Lúc Liễu Tửu ly khai đi ngang qua pháp trường, thi thể Nhất Nặc bị chất tại đó, thi thể tất cả mọi người đều ở đó… không có một ai hàng phục. Liễu Tửu đờ đẫn nhìn tất cả, nhìn tất cả những gì xảy ra trong Thái Hành. Nơi này thật sự quá lạnh, lạnh đến mức lòng người cũng lạnh theo.

Cùng lúc này, trên núi Côn Luân, một hàng người suốt đêm chạy lên núi, đưa một người về.

Chân Minh dẫn người vừa đi vào, đã thấy Trần Cửu một thân hắc y đợi ở cửa.

Trần Cửu bước tới mấy bước nhìn người bị phủ bạch bố một lát mới thấp giọng nói: “Đón về rồi?” Nói xong đưa tay muốn vén lên.

Chân Minh gật đầu, cản tay Trần Cửu lại, lắc đầu, mặt lộ vẻ không nỡ.

Trần Cửu nhìn Chân Minh một cái, vẫn kiên định vén bạch bố lên.

Trần Cửu quay mặt đi, trầm mặc rất lâu mới nói: “Lão Chu vẫn đang nằm trên giường, Diệp đại sư huynh cũng chưa tỉnh… đợi lát ngươi gặp đại nhân phải nói rõ.”

Chân Minh gật đầu.

“Hiện tại mấy người chúng ta đều ở bên ngoài, trong môn phái toàn phải nhờ vào ngươi. Lạc Dương dù sao vẫn còn trẻ, nếu có chuyện gì…”

“Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để trong môn phái xuất hiện Tất Thập Tứ thứ hai.” Trên mặt Chân Minh hiện một tia âm trầm. Đây là sai lầm họ đã phạm, lúc trước Triệu Lịch Duyệt từng nói qua phải diệt cỏ tận gốc, nhưng bọn họ chỉ phái người đi giám sát.

Hai người đều đầy lo âu, cẩn thận nhìn biểu tình Phương Khác. Phương Khác trầm mặc nhìn Giang Trầm Chu rất lâu… lâu đến mức tất cả mọi người đều cảm thấy bất an. Trên mặt Phương Khác vẫn rất bình tĩnh, từ sau hôm đó y luôn bình tĩnh như vậy.

Những vết thương trên người Giang Trầm Chu, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy hốt hoảng đau lòng.

“Đại nhân, chưởng môn gọi ngài lên núi gặp ông. Chưởng môn nói ông muốn trao ấn.” Tào Đoạt thấy bầu không khí trầm mặc trong điện, khựng một chút, đi vòng qua mọi người trực tiếp nói với Phương Khác.

Phương Khác chậm rãi phủ bạch bố lên cho Giang Trầm Chu. Khổng Du Thanh thấy rõ ngón tay Phương Khác khẽ run lên.

“Chúng ta vô năng.” Đám người Ngô Thất cong lưng thật sau, ngữ khí khó khăn. Vừa vào điện họ đã thỉnh tội rồi.

“Không phải vì các ngươi.” Phương Khác bình tĩnh quay người, dìu Ngô Thất lên. Ngữ khí bình thản nói: “Là ta. Ta vẫn luôn quá xem thường tác dụng của cái chết. Cho nên trước đó Tất Thập Tứ có thể sống, cho nên Giang Trầm Chu chết.”

“Nhập thổ vi an đi.”



Khi Phương Khác nhận lấy Côn Luân ấn từ tay Trí Tiêu, cả đỉnh nhai không có ai chứng kiến cũng không có nghi thức gì, sư đồ hai người chỉ nhìn nhau một cái. Trí Tiêu thay đổi rất nhiều, cả người trông không có một chút sinh khí, bên ngoài thân thể vẫn như bao trùm kiếm phong vô tận. Nơi ông đả tọa đã lõm sâu vào, bề mặt tảng đá bị kiếm mang tôi luyện ra vật thể hình cầu.

Mà Phương Khác biết, lúc này Trí Tiêu đã mất đi thị giác và xúc giác. Nhưng không khí lúc này không mấy trầm nặng, vì Trí Tiêu vui vẻ thả lỏng. Gần trăm năm nay lần đầu tiên thả lỏng như thế, đại khái là vì gánh nặng trên vai đã được giao cho người ông có thể tín nhiệm.

Phương Khác nhìn ấn chương chẳng qua chỉ rộng bằng hai ngón tay nhưng lại nặng như ngàn cân, chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy ấn chương này, không khỏi cong khóe môi.

Hai người sóng vai mà đứng, cùng nhìn xuống mảnh đất dưới chân núi, thật lâu sau Trí Tiêu mới mang theo mấy phần oán niệm u ám nói: “Thiên hạ mỹ nhân nhiều như thế, thật sự không tiếp tục suy nghĩ sao? Diệp tiểu tử đó ngươi không nhất định áp được.”

Phương Khác liếc Trí Tiêu một cái nói: “Ngài đừng lo lắng vớ vẩn.”

“Mấy đồ đệ của tiểu tử ngươi đều không tồi…”

“Đó là nhất định…”



“Lầu năm của tàng thư các, có quyển sách ta lấy đi quên trả về.”

“Gần đây Lưu đại trù nấu linh ngư, vị đạo vừa tươi, linh lực vừa đủ.”

“Kỳ thật La Thanh nấu cá càng ngon hơn, năm đó Lưu đại trù còn nhất định muốn La Thanh bái nhập môn hạ hắn…”



Hai người chuyện phiếm từ chỗ nào ở Côn Luân có ổ linh thú, đến ai sinh ra một tiểu tử mập mạp. Sau đó cũng như ngày trước, Phương Khác hành lễ, hạ sơn.

Trưởng lão xếp hàng chờ đợi hành lễ với Phương Khác, Phương Khác trả lễ, các trưởng lão liền đi gặp Trí Tiêu.

Khổng Du Thanh đứng chờ trên bậc thềm, ghi chép lại. Nguyên Hư mười hai tháng giêng năm thứ bảy, chưởng môn đời thứ năm Trí Tiêu trao ấn cho chưởng môn đời thứ sáu Phương Khác. Hai người trò chuyện với nhau thật lâu trên Thận Hành nhai.

Về sau cái trò chuyện thật lâu này đã dẫn đến rất nhiều đề tài, ai cũng không biết lần gặp mặt cuối cùng của hai sư đồ lại chỉ nói những chuyện bình thường mà vô vị như thế.

Cuối cùng, trên Thận Hành nhai trống trải chỉ còn lại một mình Trí Tiêu. Tất cả mọi người trầm mặc xuống núi, Trí Tiêu nhìn thanh niên đi đầu tiên. Đột nhiên lên tiếng nói: “Ngươi hiện tại đã không có gì khác biệt với người.”

Người sau lưng ông lúc này mới chậm rãi hiện ra, Thái A nhìn Phương Khác đã hóa thành một điểm nhỏ, nhàn nhạt nói: “Ngươi gọi ta đến, vì chuyện gì?”

Trí Tiêu chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi đã kiên trì không được bao lâu nữa, không phải sao?”

Thái A nhíu mày, giây tiếp theo mới phát hiện hắn đã không cách nào cử động. Cảnh giới của Trí Tiêu… rõ ràng lại tăng lên! Sức mạnh cuồn cuộn không dứt được chuyển hóa sau đó truyền sang.



“Tại sao không nói cho Phương Khác biết?”

Vì một khi Phương Khác biết, nhất định sẽ nghĩ biện pháp ký kế khế ước với hắn. Mà hắn bị tình bằng hữu trói buộc nhất định sẽ khuất phục… nhưng mà: “Là một cá thể có suy nghĩ, cá thể độc lập, ta nhất định phải tự do. Chứ không phải tồn tại như một vật phụ thuộc của bất cứ ai.” Cho dù người đó là Phương Khác cũng không được.

Kỳ thật có thể ban đầu, hắn cũng không nguyện ý kết khế ước. Nhưng khi đó bản thân hắn cũng không hiểu điểm này.

Tiếng cười của Trí Tiêu vang lên, đột nhiên nói: “Vậy xem như là tư tâm của ta, Côn Luân còn cần một vị tu sĩ kỳ hợp thể…”

Âm thanh dần trở nên hư vô, mà thân ảnh Trí Tiêu cũng đang chậm rãi biến mất, chậm rãi hóa thành một thể với tòa Thận Hành nhai này.

Thái A rũ mắt, chậm rãi cử động ngón tay, đột nhiên có chút hoang mang vô thố.

Dưới chân núi, Phương Khác cầm ấn chương, lòng bàn tay ẩm ướt. Lòng y chợt thắt lại, ngẩng đầu nhìn lên Thận Hành nhai. Nhưng sau đó y nghĩ, sư phụ sẽ giống như lời ông đã nói bế quan trong động phủ của lịch đại chưởng môn, sau đó hóa thành hoạt tử nhân không còn ngũ cảm. Vĩnh viễn sống, cùng tòa Thận Hành nhai này thủ vệ cả Côn Luân.

Chỉ là bọn họ… sẽ không còn gặp mặt nhau được nữa, mà thôi.

Xuyên qua mây mù giữa núi, đi thẳng, Thái A nhìn thấy ánh mắt khi Phương Khác ngẩng đầu, nhìn thấy sâu trong mắt Phương Khác là gì. Đột nhiên cảm thấy được rất nhiều cảm xúc mà hắn không thể lý giải cũng không hiểu… thậm chí hắn không hiểu tại sao sẽ như thế. Vừa rồi hắn mới chỉ mơ hồ hiểu ra làm sao làm một con ‘người’. Mà hành động của Trí Tiêu lại nằm ngoài năng lực lý giải của hắn. Hắn vẫn cảm thấy nhân loại thực là phức tạp, khiến hắn khó thể lý giải. Nhưng trong sự hoang mang vô thố này, không biết tại sao trong mắt hắn giống như muốn trào lên gì đó, trào lên một vài thứ hắn vốn không có.

Phương Khác không cảm thấy được ánh mắt Thái A, y quay đầu đi, dẫn mọi người tiếp tục đi tới.

Mà Thái A thì ngơ ngẩn sờ khóe mắt, cái gì cũng không có.

Phương Khác nhìn Thái A ngồi đoan chính trong phòng, bất giác nhíu mày nói: “Hiếm có, ngươi vậy mà không phải đang xem sách?”

Y đột nhiên nghiêng đầu đánh giá Thái A, phát hiện sắc mặt Thái A tốt hơn mấy hôm trước, đường vân trên trán cũng sáng rõ hơn. Phương Khác thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, mặt lộ ra nụ cười.

Thái A nhìn thẳng vào Phương Khác rất lâu, nhìn đến mức Phương Khác bất giác thấy lạnh, nhướng mày định nói gì đó thì.

“Ngươi muốn giết ai?” Thái A hỏi.

Phương Khác chớp chớp mắt, có chút khó hiểu ngồi xuống cạnh Thái A.

“Chúng ta nói chuyện à?”

“Vu Thời vẫn chưa tỉnh, ta đã sắp nghẹn chết rồi. Lúc trước nhìn tình huống của ngươi hình như không tốt lắm, ta còn rất lo lắng. Nhưng bây giờ trông cũng không… tồi.” Phương Khác phun ra chữ cuối cùng, ngạc nhiên nhìn bóng lưng Thái A bỏ đi, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

“Bạch nhãn lang! Nói chuyện với gia thì sao? Chạy nhanh như thế… có lịch sự không, hiểu chuyện không? Còn có thể làm bằng hữu không?”

Nói xong, Phương Khác ngồi trên ghế, mặt dần hồi phục bình tĩnh. Y muốn giết ai? Trong đầu y vụt qua rất nhiều gương mặt, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tái nhợt không sinh khí của Giang Trầm Chu.

“Tả Khâu.”

Tả Khâu dùng sự phản bội của Tất Thập Tứ, khiến y trả cái giá thảm thống. Cũng dạy y nên làm sao dùng tử vong để đạt được mục đích, vì như Đông Phương Nguyên Bốc từng nói qua ‘Sống không bằng chết không có chút ý nghĩa. Bất luận là kẻ thù hay kẻ địch, ngươi không thể khiến họ sống không bằng chết. Ngươi chỉ có thể khiến họ chết, vì chỉ có người chết mới an toàn.’ Nhưng khi đó y chỉ học được liều mạng, lại không học được điểm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.