Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 36




Edit: Puta Ng

Beta: Yêutinh

Rất nhanh đã đến tết Trung thu, Đức phi muốn thể hiện để Tề Diệp biết rằng nàng làm không kém so với hoàng hậu. Nàng sẽ không học Thục phi dựng đài xem đấu thuyền rồng ở ngọc hồ, nếu đài lại sụp xuống, nàng đúng là phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

Để an toàn, Đức phi quyết định sai người dựng sân khấu diễn hí khúc. Nhưng nàng nghe được dân gian gần đây xuất hiện không ít trò ảo thuật mới lạ, bàn bạc với Tề Diệp một chút, liền quyết định tết Trung thu hôm đó cho người bên ngoài vào cung biểu diễn ảo thuật.

Hạ Uyển Chi không nhúng tay vào cung vụ, chỉ an phận làm Chiêu nghi của mình, an tâm chờ sinh đứa nhỏ.

Nàng biết Đức phi muốn làm tốt yến hội Trung thu này sẽ không dễ dàng như vậy, chưa nói đến Hoàng hậu có âm thầm làm chuyện xấu hay không, còn có một Thục phi cũng sẽ không để yên cho nàng ta thành công. Nàng sẽ chờ xem kịch vui!

Nghe nói Lâm Huệ đến đây, nàng để quyển sách trên tay xuống ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút rồi gật đầu cho nàng ta vào.

Lâm Huệ mỉm cười tiến vào trong, thấy cạnh tay nàng đặt một quyển sách, cười hỏi “Uyển tỷ đang xem sách gì vậy?

“Tùy tiện xem một chút mà thôi!” Hạ Uyển Chi đáp qua loa một tiếng.

Lâm Huệ lại không có ý định chấm dứt đề tài này, nàng nói “Nay Uyển tỷ được sủng ái, còn có thể đi tàng thư các chọn lựa sách mình thích, còn ta nhìn tới nhìn lui đều chỉ có mấy quyển lễ giáo, thật sự rất muốn đi tàng thư các xem nếu tất cả sách bày trong một toà lầu các là tráng lệ cỡ nào.”

“Thật ra cũng chẳng có gì!” Hạ Uyển Chi nhàn nhạt nói một câu.

Lâm Huệ trong lòng chua xót, ngươi nói dễ nghe như vậy là sao?

“Tỷ đây là thân ở trong phúc mà không biết hưởng, ta chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng không được, không như tỷ tỷ chỉ cần nói với Hoàng Thượng một câu, ngày khác tỷ tỷ đi tàng thư các cho ta đi cùng với.”

“Được!” Hạ Uyển Chi gật đầu.

Lâm Huệ hai mắt sáng ngời, mỉm cười gật đầu, nói chuyện với nàng một lúc mới rời đi.

Hạ Bích chờ Lâm Huệ đi, nói với Hạ Uyển Chi “Nương nương thật sự định nói với Hoàng Thượng sao?”

“Xem tâm tình đi!” Như chẳng có chuyện gì cười một tiếng, cầm lấy sách tiếp tục đọc. Buổi tối Tề Diệp đến dùng bữa tối cùng nàng, Hạ Uyển tán gẫu cùng hắn, nhưng không nhắc đến chuyện với Lâm Huệ.

Tề Diệp mới ở Hỉ Lai điện một lúc, trời đã bắt đầu tối phải trở về ngự thư phòng phê duyệt tấu sớ. Một lúc sau Hạ Uyển Chi biết hắn lật bài tử Trịnh tu viện.

Hạ Uyển Chi nghe vậy trong lòng không vui, Trịnh tu viện ba lần bốn lượt đối nghịch với nàng, nàng muốn trừng phạt nàng ta một phen.

Gần đây nàng rất thích ngủ, buổi sáng dậy rất muộn, chỉ là vì không muốn trở thành đề tài cho người khác bàn tán, nàng đành phải mỗi ngày đi thỉnh an Thái Hậu và Đức phi.Nàng biết rõ trước kia thái hậu không thích nàng, hiện tại bởi vì trong bụng của nàng mang long chủng, thái hậu nể tình đứa nhỏ, đối với nàng thân thiết không ít, thường xuyên dặn dò nàng phải chú ý đến cái thai, lại tặng ngọc bội bình an cho nàng để nàng đeo bên mình.

Nàng nghe lời mỗi ngày đều đeo, quang minh chính đại đeo trên cổ, chỉ là một thân mang ngọc bội, người sáng suốt vừa nhìn đã nhìn đã biết là ai tặng, âm thầm cắn răng ghen ghét.

Từ chỗ Thái hậu trở lại, Hạ Uyển Chi có chút mệt nhọc, liền nằm nghỉ ngơi, đến giờ ăn trưa nàng được Hạ Bích đánh thức, rửa mặt chải đầu một phen. Hạ Hoa bưng một chén thuốc bổ tiến đến, sắc mặt ngưng trọng nhìn nàng một cái “Nương nương, thuốc bổ này đã bị người động tay động chân.”

“A! Bỏ gì vào đó?” Hạ Uyển Chi cũng không bất ngờ, bây giờ nàng là cái gai trong mắt mọi người, nếu có ai tức giận muốn hại nàng cũng không có gì lạ, muốn bò lên trên thì phải đem người khác kéo xuống, hoặc là sợ bị người khác kéo xuống thì phải đem người đá xuống trước.

Bất kể là khả năng nào, trong các nàng đã có người động thủ!

“Hồng hoa!” Hạ Đồng cắn răng nói

“Người này coi như cẩn thận, cũng không bỏ hồng hoa vào nhiều, chỉ cho vào rất ít độc, mùi rất nhạt, nô tỳ thiếu chút nữa không phát hiện, uống một lần không sao, cũng sẽ không khiến người sảy thai, nhưng nếu uống nhiều lần, cho dù hoàng tử được sinh ra, chỉ sợ cũng phải chịu ảnh hưởng, có lẽ, chết từ trong bụng mẹ.”

Cách làm thật khôn khéo? Không đến mức làm nàng sinh non, cho nàng mang thai đứa nhỏ, cho đến lúc sinh ra mới phát hiện là một thai chết, nên biết mang thai chết là điềm xấu, mà nàng bởi vì mang điềm xấu này, sẽ bị người ghét bỏ, sẽ thất sủng.

Hạ Đồng quỳ trên mặt đất nói “Nương nương trách phạt, trong lúc nô tỳ hầm thuốc bổ có đi ra ngoài một lần, chắc là khi đó bị người bỏ thuốc.”

“Đứng lên đi! Các nàng có lòng hại người, sẽ luôn tìm được cách, động thủ sớm một chút cũng để đề phòng sớm một chút.” Hạ Uyển Chi nói “Nếu đã biết có người động thủ, ta muốn bắt được nàng ta, Hạ Bích, ngươi đi làm, tra ra người này là ai.”

Hạ Bích gật đầu “Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tóm được người này!”

Hạ Uyển Chi hài lòng, sai Hạ Đồng đem thuốc bổ đổ sạch, bưng chén không đi ra ngoài, mục đích để mê hoặc kẻ bỏ thuốc, cho rằng nàng không biết nên đã uống vào, nếu đã có ý muốn động thủ, chắc chắn sẽ không chỉ làm một lần, dựa theo suy đoán của Hạ Đồng, chỉ sợ định hạ hai mươi lần, như vậy chẳng phải là cơ hội cho các nàng?

Về sau lúc Hạ Đồng nấu thuốc, cố ý tránh đi trong chốc lát, làm bộ như vội vã đi nhà xí, Hạ Bích lại âm thầm trốn ở một bên quan sát, nhìn xem sau khi Hạ Đồng rời đi ai vào phòng bếp nhỏ.

Quả nhiên, Hạ Đồng rời đi không lâu thì có một tiểu thái giám phụ trách quét dọn phòng bếp làm như đáng rơi cây chổi, nhìn xung quanh một lát, sau đó mới lén lút đi vào.

Hạ Bích theo sau, trốn ở ngoài cửa sổ nhìn tiểu thái giám móc ra một bình sứ nhỏ từ trong tay áo, bỏ vào nồi thuốc đang bốc hơi, quấy một chút rồi mới đậy nắp lại.Trước khi hắn đi ra, Hạ Bích đã trốn đi, tiểu thái giám thấy không có người phát giác, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhặt cây chổi lên rời đi.

Không bao lâu Hạ Đồng trở lại, nhìn thoáng qua nơi Hạ Bích ẩn núp, trở về mở nồi ra cẩn thận ngửi một cái, kẻ kia đã đắc thủ.

“Tiểu Thi tử?” Hạ Uyển Chi nhíu mày “Đi tra xem hắn gần đây có tiếp xúc với ai không, xem hắn đã gặp những người nào?”

“Vâng! Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ cẩn thận nhìn kĩ.” Hạ Bích vừa nghĩ có người định tổn thương chủ tử của nàng thì phẫn uất không thôi, nghĩ nhất định sẽ bắt được kẻ kia để nghiêm trị.

Tề Diệp đến dùng bữa trưa cùng nàng, Hạ Uyển Chi một câu cũng không nói đến chuyện bỏ thuốc, vẻ mặt tự nhiên, phảng phất như mọi chuyện diễn ra bình thường, nói chuyện với Tề Diệp, Tề Diệp không hiểu sao đột nhiên nói đến chuyện nàng đánh trống “Trẫm không ngờ Uyển Nhi lại còn biết đánh trống?”

“Hoàng Thượng thích xem tần thiếp đánh trống sao?” Nàng cười cười, ngồi trên đùi hắn, đầu cúi xuống, Tề Diệp đỡ eo của nàng, cằm nàng tì trên vai hắn, thoải mái thở dài.

“Thích! Sang sảng hữu lực, sức sống mãnh liệt, sao lại không thích?” Cằm trên vai giật giật.

Hạ Uyển Chi ngồi thẳng người đối mặt với hắn “Nếu đã thích, ngay bây giờ tần thiếp biểu diễn cho Hoàng Thượng xem được không?”

Tề Diệp nghe vậy lập tức nhíu mày “Vớ vẩn, bây giờ ngươi đang mang long chủng, sao có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy?”

Hạ Uyển Chi rủ mi xuống, vẻ mặt ủy khuất méo miệng “Tần thiếp chỉ muốn làm Hoàng Thượng vui.”

Một câu nói làm Tề Diệp sinh lòng áy náy, ôm nàng vào lòng trấn an “Uyển Nhi đừng sợ, trẫm chỉ lo cho ngươi thôi, bây giờ ngươi mang thai, không thể chạy đi chạy lại biết không? Không tốt cho hài tử.”

Nàng không lên tiếng.

Hắn còn nói “Trẫm thích xem Uyển Nhi đánh trống, nếu Uyển Nhi thật sự muốn đánh cho trẫm xem, chờ sau khi sinh hạ hoàng tự, tự trẫm tấu nhạc cùng nàng, được không?”

“Hoàng Thượng? Người biết sử dụng nhạc cụ?” Không ngờ hắn nói vậy, bỏ đi vẻ cao quý để chiều ý nàng, nàng sao có thể không ngạc nhiên, vẫn nhịn không được đùa giỡn vài câu “Nếu biểu diễn không tốt thì thần thiếp sẽ không vui đâu”

“Uyển Nhi thật to gan, lại dám ghét bỏ trẫm?” Tề Diệp cố làm ra vẻ tức giận, nghiêm mặt nhìn nàng.

Hạ Uyển Chi ha ha cười một tiếng, chủ động ôm cổ hắn, thấy không có ai mới lại gần hôn một cái vào má hắn, mặc dù không hợp lễ nghi, nhưng có vẻ hắn rất thích nàng chủ động thân cận

“Nhưng hoàng thượng cũng đâu trách tội tần thiếp?”

“Đây là Uyển Nhi đang dùng mỹ nhân kế với trẫm sao?” Tề Diệp cố ý nhướn mày.

Hạ Uyển Chi gật đầu, thấp giọng hỏi “Hoàng Thượng có vừa lòng không?”

“Hừ, Uyển Nhi cho rằng trẫm dễ bị mê hoặc thế à?” Tề Diệp quay đầu, tỏ vẻ khinh thường.Hạ Uyển Chi khẽ cười, nghiêng người ghé tới gần, nhẹ nhàng chạm môi lên môi hắn, rất nhanh liền rời đi, thấy Tề Diệp bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn, nàng đứng dậy nhảy ra xa, cười tủm tỉm hỏi “Hoàng Thượng còn chưa hài lòng?”

“Trẫm không hài lòng!” Tề Diệp mỉm cười vẫy vẫy tay “Uyển Nhi đến đây!”

Hạ Uyển Chi lắc đầu, lùi từng về phía sau “Hoàng Thượng, tần thiếp không quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ trưa, nên sẽ rời đi trước.”

“Đây là Hỉ Lai điện của ngươi, Uyển Nhi còn muốn đi đâu?” Đợi nàng xoay người, sau lưng có một trận gió lướt qua, cánh tay dài từ đằng sau ôm lấy bả vai của nàng, lưng nàng chạm vào một lồng ngực rộng lớn, bên tai là giọng nói ấm áp “Còn dám chạy trốn, Uyển Nhi lá gan càng lúc càng lớn!”

“Hoàng Thượng bớt giận, tần thiếp không...” Lời còn chưa dứt, môi của hắn đã áp đến, Hạ Uyển Chi phát hiện hắn rất thích thân mật cùng nàng, loại cảm giác này làm cho người ta mơ màng, làm người ta khó có thể tự kiềm chế, nam nhân này làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

Nhiều lần Hạ Uyển Chi âm thầm mắng mình không có tiền đồ, bình thường lặp đi lặp lại nhiều lần nuốt lời với hắn.

Nghĩ tới đó, nàng cắn chặt môi, Tề Diệp hít vào một hơi, buông nàng ra, vuốt ve môi của nàng, nhìn nhìn không có vết thương, lúc này mới sờ lên môi của mình, trên tay là một vết máu, hắn không thèm để ý, cười vuốt ve mặt của nàng, cũng không nói gì.

Buổi chiều Đức phi đi Ngự thư phòng mang điểm tâm và trà nóng cho Tề Diệp, Tề Diệp uống một ngụm, nước trà có chút nóng làm vết cắn bị thương trên môi hơi đau, Đức phi nhìn ra, nói “Hoàng thượng đừng nóng giận, trên môi sao lại bị trầy da, có cần gọi thái y xem qua một chút không ạ?”

“Không cần! Trẫm không sao!” Hắn vuốt ve môi, khóe miệng ẩn chứa nét cười.

Đức phi im lặng nhìn thoáng qua, cũng không hỏi nhiều, rời khỏi ngự thư phòng. Khi về nàng hỏi Bội Dung, biết hắn ăn trưa tại Hỉ Lai điện, nàng muốn biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Miệng vết thương kia nhìn giống như bị cắn chảy máu?

Hoàng Thượng sẽ không vô duyên vô cớ cắn bị thương chính mình!

Đức phi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, dừng bước chân “Hạ Chiêu nghi thật không biết liêm sỉ, ban ngày ban mặt, còn đang mang long chủng lại dám câu dẫn Hoàng Thượng.”

“Nương nương nói gì cơ ạ?” Bội Dung không nghe rõ nàng nói thầm cái gì, hỏi thăm.

Đức phi lườm nàng một cái, buông tay khỏi Bội Dung, tức giận trở về Đức sang cung.

Bởi cố ý quan sát nên chỉ mất mấy ngày để Hạ Bích tra ra ai là người chỉ đạo đằng sau, đúng như Hạ Uyển Chi đoán, không phải Hoàng hậu, Đức phi, Thục phi, mà là Trịnh tu viện.

Không ngờ nàng đang muốn sửa trị vị Trịnh tu viện này một chút, thế nhưng nàng ta đã ra tay trước.

Hạ Uyển Chi cười lạnh, trong mắt hiện lên tính toán.

Buổi chiều lúc Lâm Huệ lần tìm đến nàng lần nữa, Hạ Uyển Chi đối đáp qua loa cho xong, mà Lâm Huệ cũng không nói gì, tối mặt rời khỏi Hỉ Lai điện, sau khi trở về Thái Vi nói “Hạ chiêu nghi này thật ích kỷ, thế nhưng lại lạnh nhạt với nương nương. Mất công nương nương còn coi nàng như tỷ muội tốt, một lòng suy nghĩ vì nàng, không ngờ nàng lại lừa gạt nương nương.””Hừ! Nàng đã thay đổi!” Lâm Huệ trầm giọng nói “Có lẽ từ sau khi tiến cung nàng đã thay đổi, đã không phải còn Hạ Uyển Chi ta biết lúc ở ngoài cung. Nàng muốn độc sủng, thậm chí ngay cả tình nghĩa tỷ muội cũng không để ý, là ta mắt mù mới đi tin tưởng nàng.”

“Nương nương, dù sao hiện tại nàng có thai, chỉ cần nương nương ăn mặc thật đẹp, nổi bật ở bữa tiệc Trung thu hôm đó, Hoàng Thượng nhất định sẽ chú ý đến nương nương. Chờ nương nương được sủng ái, cũng không cần nhìn sắc mặt của nàng rồi?”

“Hừ, ngươi cho rằng được sủng ái dễ dàng như vậy sao?” Lâm Huệ vuốt ve bụng, vẻ mặt bi thương “Hơn nữa, nàng còn mang long chủng, nếu sinh hạ hoàng tử lập tức sẽ mẹ vinh nhờ con, ngươi cho rằng một vị trí Chiêu nghi có thể giữ chân Tôn đại phật nàng sao?”

“Nếu như đứa nhỏ của nương nương...” Tự biết lỡ lời, Thái Vi tự tát mình hai bạt tai, không lên tiếng.

Lâm Huệ trong lòng đau xót, nàng chưa lúc nào thôi hối hận vì đã không bảo vệ tốt đứa bé kia, vậy nên hôm nay nàng mới hai bàn tay trắng, ngay cả một câu thăm hỏi ân cần cũng không có, chứ đừng nói đến sủng hạnh.

Nếu con của nàng ta cũng mất, có phải cũng sẽ giống như mình?

Lâm Huệ bị ý nghĩ này hù dọa đầy người mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ này, quyết định không đi tìm nàng nữa, quyết định chính mình sẽ chuẩn bị thật tốt, trên yến hội Trung thu có thể làm ra vẻ mỏng manh yếu đuối, khiến Hoàng Thượng động lòng.

Buổi tối Tề Diệp cùng nàng dùng bữa, từ sáng sớm đã phái người đi Hỉ Lai điện truyền lời, dù sao hậu cung đều biết hắn sủng ái Hạ Uyển Chi, cách một ngày sẽ dùng bữa trong cung nàng, có lúc là bữa tối, có lúc là bữa trưa.

Tề Diệp đến Hỉ Lai điện không nhìn thấy nàng mỉm cười nghênh đón hắn, khẽ nhíu mày đi vào. Vừa vặn nhìn nghiêng đầu nhìn thấy đôi mắt sưng lên của nàng, hắn nghi ngờ hỏi “Uyển Nhi đây là làm sao?”

Hạ Uyển Chi cúi đầu “Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh an.”

Giọng nói run rẩy nghẹn ngào, cho dù nhìn không thấy vì nàng cúi mặt xuống cũng có thể nghe ra nàng đang khóc.

Cằm bị nâng lên, Hạ Uyển Chi tránh ánh mắt của hắn nhìn xuống dưới đất, Tề Diệp nói “Uyển Nhi, ngẩng đầu nhìn trẫm, nói cho trẫm biết rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không có gì, Hoàng Thượng không cần lo lắng.” Nàng cúi đầu, giấu đầu hở đuôi.

Càng như vậy càng làm cho người lo lắng. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy nàng hai mắt sưng đỏ, mũi hồng hồng liền biết vừa khóc, lập tức đau lòng “Làm sao vậy? Nói ra, trẫm làm chủ cho ngươi.”

“Hoàng Thượng, tần thiếp không có chuyện gì, chỉ là có hạt cát bay vào mắt!” Hạ Uyển Chi tiếp tục giấu giếm.

Tề Diệp đen mặt “Uyển Nhi, không được phép lừa gạt trẫm, nói thật.”

Hạ Uyển Chi cắn môi, Tề Diệp nhíu mày, hai người giằng co trong chốc lát, Hạ Uyển Chi nhào vào trong ngực hắn, nức nở nói “Hoàng Thượng, có phải tần thiếp làm sai điều gì, đắc tội người nào hay không? Tại sao có người muốn hại hài tử của tần thiếp, hắn còn nhỏ như vậy, vì cớ gì mà nhẫn tâm muốn hại hắn?”

“Uyển Nhi đừng khóc, kể lại cho trẫm, ngươi nói có người muốn hại ngươi? Muốn hại con của chúng ta?” Tề Diệp trầm giọng hỏi.

Hạ Uyển Chi nghẹn ngào gật đầu, nước mắt ướt nhẹp long bào của hắn, thấm vào da thịt hắn, len trái tim hắn. Hắn đứng lên mang theo khí lạnh.

“Yên tâm, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi, nếu người nào dám tổn thương ngươi, dám tổn đứa nhỏ trong bụng ngươi, ta sẽ không dễ dàng tha thứ”

Vì tranh thủ tình cảm, nữ nhân hậu cung thủ đoạn nào cũng có thể làm được, hắn lớn lên ở hậu cung, mưa dầm thấm đất tự nhiên biết cách sinh tồn ở hậu cung, mà nàng thiện lương như vậy, đơn thuần như vậy, cộng thêm hắn đặc biệt sủng ái, đương nhiên sẽ khiến những kẻ khác bất mãn.

Lúc lâu, Tề Diệp thấy nàng bình tĩnh lại, lúc này mới dụ dỗ nàng nói ra.

Hạ Uyển Chi nói “Ngự y nói tần thiếp uống phải thuốc bổ bị bỏ thêm hồng hoa trong đó, Hoàng Thượng có thể hỏi Lâm ngự y.”

“Trẫm tin ngươi.” Cho nên nàng chỉ biết khóc, mà trước tiên không cho người thông báo với hắn.

“Hoàng Thượng, tần thiếp sợ hãi, bởi vì tần thiếp quá hạnh phúc, bởi vì Hoàng Thượng sủng ái tần thiếp, cho nên tần thiếp mới bị hãm hại thế này ư?” Nàng khóc thút thít “Tần thiếp tình nguyện một mình chịu phạt, hi vọng ông trời đừng trách phạt đứa nhỏ của thần thiếp, để cho hắn có thể bình an chào đời.”

“Yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ hài tử bình an chào đời, vì nó là đứa nhỏ của trẫm và Uyển Nhi.” Tề Diệp trấn an “Không phải lỗi của ngươi, đều là trẫm sai, là trẫm không chăm sóc tốt cho ngươi.”

Lần nữa trấn định lại, Tề Diệp hỏi rõ ràng chân tướng sự việc, thậm chí thiếu chút nữa trách phạt Hạ Đồng, mắng nàng làm việc bất lợi, Hạ Uyển Chi cầu xin mới tha cho Hạ Đồng.

Buổi tối Hạ Uyển Chi không muốn ăn, ăn rất ít, cho dù Tề Diệp gắp cho nàng, nàng vẫn rầu rĩ không vui, ăn hai miếng rồi lắc đầu không ăn nữa, thấy nàng thật sự ăn không vào hắn cũng không miễn cưỡng.

Biết rõ trong lòng nàng sợ hãi, Tề Diệp buổi tối ở lại cùng nàng, đợi đến khi nàng ngủ mới rời đi, lúc đứng dậy phát hiện vạt áo long bào bị nàng giữ chặt lấy, hắn thử kéo ra, đã thấy nàng không thoải mái kêu hai tiếng.

Không đành lòng đánh thức nàng, Tề Diệp cởi long bào cho nàng ôm rồi phân phó Hạ Bích chuẩn bị nước nóng rửa mặt, lại sai người qua Đức Sang cung dặn Lâm Huệ sớm nghỉ ngơi đi, đêm nay hắn nghỉ ở Hỉ Lai điện.

Đêm nay Tề Diệp lật bài tử Lâm Huệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.