Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 292




Tĩnh dưỡng một ngày, thấy vết thương tạm thời đã ổn thỏa, liền nhân sắc trời tối đen, Mạch Trục Vân đột nhập vào Phong vương phủ.

Nhưng vừa đặt chân vào Vương phủ không bao lâu, nàng phát hiện có chút khác thường: Số người đi tuần tra đêm nay, so với mọi hôm hình như có hụt đi một nửa.

Như một con ngựa quen đường cũ, lập tức chạy đến thư phòng, thấy bên trong đèn vẫn còn sáng, ngoài cửa cũng không có người canh gác, lúc này Mạch Trục Vân mới càng thêm tự tin bước vào.

Nhưng trong khi cô gái nhỏ kia đang loay hoay cẩn trọng tìm đường vào thì người đàn ông trong thư phòng với khuôn mặt vốn lạnh lùng như khối băng ngọc kia lộ ra một chút ý cười.

Đợi một ngày một đêm, nàng rốt cục cũng chịu đến!

Nàng quét mắt nhìn bốn phía, cũng không có phát hiện ra kẻ nào khả nghi liền trèo từ cửa sổ mà vào, mỉm cười nhìn cái vị chiến thần Sở Tùy Phong kia đang cầm bút múa máy viết gì đó.

Thấy hắn không có cảm nhận được sự hiện diện của nàng, nàng âm thầm cười trộm, rón ra rón rén đi về phía hắn, đợi đến khi khoảng cách giữa nàng và hắn chỉ còn có ba trượng, đột nhiên cả người nhảy lên tung một chưởng công kích phía sau lưng hắn.

Sở Tùy Phong vẫn thản nhiên ngồi yên, cũng không có chút phản ứng. Nhưng khi nắm đấm của nàng chỉ còn cách người hắn vài tấc, hắn lập tức giơ tay trái lên vòng ra phía sau, giữ chặt cổ tay nàng, bẻ ngoặt ra sau lưng, kiềm kẹp nàng.

Mạch Trục Vân đã quên mất mình có một vết thương ở vai trái, thấy hắn ra chiêu chặn đứng chiêu đòn của mình, liền theo phản năng lập tức phản công nhưng không ngờ, chưa kịp giúp chưởng pháp thì đau đớn từ vai trái lan nhanh khắp cơ thể liền thét lớn một tiếng.

Dùng sức như vậy khiến miệng vết thương lại nứt ra.

Nghe tiếng hét của nàng, Sở Tùy Phong có chút nhíu mày buông tay nàng, đứng dậy, xoay người nhìn nàng từ trên xuống dưới, trong mắt chợt lướt qua một tia thương tiếc “Bị thương ở đâu?”

Mạch Trục Vân có chút tò mò nhìn hắn, tuy rằng ngữ điệu của hắn vẫn lạnh lẽo như trước, mặt thì như tượng băng tạc ngàn năm không tan chảy, nhưng nàng đã nói với hắn là nàng bị thương đâu, hắn biết nàng bị thương hơn nữa còn...... Quan tâm nàng?

Mạch Trục Vân khó hiểu trừng mắt nhìn hắn, có chút không quen liền lui về phía sau vài bước. Cười nói:“Thật ra thì......”

Vốn muốn nói với hắn nàng không có bị thương, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén như muốn rạch toạc toàn bộ lời nói dối của nàng thế kia, nhất thời hít một hơi nói:“Vai trái!”

Sở Tùy Phong đưa mắt nhìn thẳng vào vai trái của nàng, mở miệng mang theo ý trách cứ, chế ngạo nói:“ Thần trộm “Nhạn đến không tiếng động, mây vờn tựa vô ngân? Có tiếng không có miếng!”

Nói vừa xong câu đó, ngay cả chính hắn cũng có chút giật mình, không hiểu nổi bản thân: Tự khi nào hắn đã quan tâm nàng như vậy?

Đầu tiên Mạch Trục Vân cũng có chút sửng sốt, rồi sau đó mới phản ứng lại, phản bác nói:“Tối hôm qua là đại náo hoàng cung, không giống với những ngày bình thường, ta nào có ý định trộm......”Có biết bao nhiêu cao thủ đến vây khốn truy bắt nàng, vất vả trốn thoát bảo toàn tính mạng trở về là may mắn cho nàng lắm rồi.

“Vì sao phải làm như vậy?” Âm thanh Trầm thấp, thâm thúy, cực độ dễ nghe, nhưng lại lạnh lùng xâm nhập tận xương tủy, nháy mắt như lưỡi dao sắc bén đâm sâu tận tim gan người khác.

Lúc này nàng mới nhớ ra mục đích hôm nay của mình tới đây, lấy tờ tấu chương ra, đưa cho hắn, tự hào vỗ vỗ vai hắn một cách hào sảng, nói:“Thì ra là ngươi cũng có nổi khổ của riêng mình, thực xin lỗi, lúc trước là bản công tử hiểu lầm ngươi!”

Sở Tùy Phong quay sang, dừng ánh mắt của mình nơi bàn tay trắng nõn nàng đặt trên vai hắn, không nói nên lời.

Khụ khụ, Mạch Trục Vân vội ho một tiếng, thu tay lại, gãi đầu ôm gáy, ngây ngô cười với hắn.

Mặc dù lúc trước nàng có chút ác cảm với Sở Tùy Phong, vì nghĩ rằng hành vi của hắn không khác gì tiểu nhân, lại không quang minh lỗi lạc, nhưng sau khi đã hiểu rõ sự tình, nàng ngược lại cảm thấy hắn là một người đàn ông chính nhân quân tử.

Sở Lâm Uyên đã sớm lên kế hoạch một cách hoàn hảo, hắn đã dự tính cái đám hỏi này tuyệt đối không bao giờ xảy ra, cho nên mới hạ lệnh cho Sở Tùy Phong dùng mọi biện pháp bắt lấy nàng, sau đó sẽ bắt đầu gây ra mâu thuẫn nội bộ khi thời điểm chín muồi.

Nếu như Sở Tùy Phong có thể bắt được nàng, tên cẩu hoàng đế đó có thể lấy cớ bắt nàng áp giải vào thiên lao, sau đó bằng cách nào đó sẽ để cho nàng trốn thoát. Còn nếu như ngược lại Sở Tùy Phong không thể bắt được nàng, chuyện này lại càng lợi thế với hắn.

Vì sao ư? Hắn sẽ cố tình cài người tiết lộ thông tin về ngọc Thiên Long ra ngoài, khiến cho máu trộm cắp của nàng nổi lên,......rồi nàng sẽ đi trộm. Và tên hoàng đế đó từ đầu đến cuối đều lợi dụng nàng một cách triệt để! Hơn nữa, là ngầm lợi dụng.

Mà Sở Tùy Phong, tuy rằng hắn cố tình cài bẫy hòng bắt được nàng, ép nàng uống thuốc độc nhưng cuối cùng mục đích của hắn là chỉ muốn thử võ công của nàng, đảm bảo an nguy cho hắn......

Hơn nữa, hắn cũng đã sớm phát hiện âm mưu của Sở Lâm Uyên là muốn lợi dụng nàng đi trộm ngọc Thiên Long. Nếu hắn thật sự không muốn cưới công chúa Phượng Ảnh, hắn nhất định sẽ mặc kệ chuyện này, nhưng hắn lại tìm đến nàng, nói rõ ràng sự tình, không có giống kiểu người bày mưu tính kế như Sở Lâm Uyên kia.

Sở Tùy Phong không biết Mạch Trục Vân giờ phút này đang suy nghĩ gì, chỉ thản nhiên cầm lấy tấu chương, nhìn vết máu đã khô trên bề mặt tấu chương, trong mắt hắn lướt qua một tia đau lòng, tay khẽ run lên nắm chặt tờ tấu chương.

Mở tờ tấu chương nhìn lướt qua, sau đó thản nhiên ném trên bàn làm việc, đôi mắt sắc lạnh nhìn đi nơi khác, không chút nào cảm kích nói:“Xen vào việc của người khác!”

“Ngươi......” Mạch Trục Vân mở to hai mắt nhìn hắn, hai đấm nắm chặt, đang muốn phát hỏa.

Bỗng nhiên, hắn xoay người lại, đi ra khỏi thư phòng.

“Đi!”

Một chữ mệnh lệnh ngắn gọn mà dứt khoát vang lên, nhưng vẫn mang một chút cảm giác bức bách.Thấy người phụ nữ phía sau không có động tĩnh gì liền dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

Hắn khẽ nhíu mày, có chút không vui với phản ứng của nàng lúc này, nhưng ánh mắt dường như không còn vẻ nghiêm túc cứng rắn như trước, toàn bộ đường nét gương mặt trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, không ai thật sự hiểu được nội tâm hắn đang nghĩ gì.

Bị ánh nhìn của hắn làm cho hoảng sợ, Mạch Trục Vân chưa từng gặp phải tình huống hắn dùng ánh mắt thế này để nhìn nàng, trong lòng càng thêm bất an. Mạch Trục biết giờ phút này đây có sử dụng toàn lực thì đánh cũng không lại hắn, bây giờ nàng đang bị thương, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Vẻ mặt của hắn lúc này cứ như đang khủng bố tinh thần nàng, kiểu như nếu như nàng phản kháng không nghe lời hắn, kết cục nàng nhận được sẽ vô cùng thảm!

Mặc dù không biết hắn làm vậy là có mục đích gì nhưng vì lực sát thương của hắn quá lớn cho nên sửng sốt một hồi, vẫn ngoan ngoãn chạy theo hắn.

Sở Tùy Phong đi ở phía trước, Mạch Trục Vân đi phía sau hắn cách xa vài bước, hai người một trước một sau im lặng không nói gì.

Trên đường đi, một bầu không khí trầm lặng đến khó chịu vây quanh bọn họ, chỉ nghe được tiếng bước chân đạp lên thảm cỏ, còn có tiếng hô hấp của hai người. Mạch Trục Vân trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò: Vì sao đội tuần tra cùng hộ vệ của Vương phủ đều không thấy đâu cả?

Nàng đương nhiên không biết, vị trí từ thư phòng cho đến kho dược liệu, Sở Tùy Phong đã cho người rút lui.

Kho dược liệu cách thư phòng không xa cho nên không lâu sau đó bọn họ đã đến nơi.

Đẩy cửa đi vào, Sở Tùy Phong đi một mạch đến bàn gỗ lớn tinh xảo phía trước, xoay người lại nhìn Mạch Trục Vân đang ở phía sau, đưa mắt ra hiệu ý bảo nàng lại đó.

Vừa đi đến nàng không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy một loạt chai lọ được đặt một cách ngăn nắp theo thứ tự, từ nhỏ đến lớn, từ loại cao quý đến loại cấp thấp..như thuốc cầm máu, mỡ chống sẹo, cao giảm đau,...... Tất cả đều là thuốc chữa lành vết thương!

Trên bàn bên cạnh gồm có một bộ băng gạc trắng tinh cùng với khăn bông ẩm.

Mạch Trục Vân tò mò đánh giá hắn: Chẳng lẽ mấy thứ này hắn chuẩn bị cho nàng?

Sở Tùy Phong bị nàng nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, nhưng cũng chỉ thản nhiên đạm mạc tìm cớ giải đáp thắc mắc trong lòng nàng:“Sợ ngươi phá hủy kho thuốc của bổn vương!”

Ách...... Mạch Trục Vân kinh ngạc: mấy lần nàng cùng hắn giao đấu, đều là nàng chịu thiệt, hắn lo lắng thừa như vậy làm gì?

Sở Tùy Phong vốn không thèm để ý đến nàng, một mạch đi đến chồng sách, rút lấy một quyển về y thuật rồi chọn cho mình một chỗ ngồi thoải mái bên bàn trà, đưa lưng về phía nàng, thản nhiên nghiên cứu sách dưới ngọn đèn vàng.

Mạch Trục Vân có chút đau đầu khó hiểu nhưng cũng không từ chối ý tốt của hắn, vừa mới động tay động chân với hắn khiến miệng vết thương của nàng lại nứt ra, việc cần làm trước tiên là phải thay thuốc.

Liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn không có quay đầu, bóng lưng hắn toát lên một cảm giác tôn quý rất không chân thực. Khuôn mặt hắn nhìn nghiêng trông đầy góc cạnh mà sắc nét khiến nàng không khỏi ngây người nhưng ngay lập tức định thần lại, nhẹ nhàng cởi y phục ngoài ra, một tay cầm băng gạt, một tay cầm lọ thuốc cầm máu lên bắt đầu bôi.

Nhưng nàng chợt nhận ra mỗi lần nàng thoa thuốc thì lớp thuốc lại không đặt khớp với vị trí nơi miệng vết thương của nàng, có khi lại rơi xuống cả bên trong y phục.

Cứ lặp lại vài lần như thế, nàng dường như mất đi kiên nhẫn, nâng mày lên nhìn người đàn ông nhàn nhạ đọc sách nơi kia.

“Sở Tùy Phong......”

Lại gọi thẳng cả tên lẫn họ hắn!

Sở Tùy Phong nhướn mày, buông quyển sách trong tay mình, nhưng không có ý định quay đầu, âm thanh lạnh lùng nói:“Chuyện gì?”

“Có thể giúp ta bôi thuốc không?”

Tuy hắn là đàn ông, nhưng hắn là tên đồng tính a, nàng việc gì phải sợ? Hơn nữa, nơi này có không có ai giúp nàng, nên chỉ đành nhờ hắn thôi.

Tức giận trong lòng Sở Tùy Phong ngay lập tức tiêu biến, biết nàng bị thương bên vai trái, biết rõ nàng không thể tự mình bôi thuốc, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều, xoay người đi đến ngồi cạnh nàng, cầm lấy khăn bông ẩm giúp nàng lau đi vết máu trên vai......

Miệng vết thương chảy máu quá nhiều, nhưng không ảnh hưởng đến gân cốt, chỉ là khi hắn nhìn qua đôi vai gầy gò trắng trẻo của nàng in hằn vết thương do tên gây ra kia, đôi mắt lóe lên một tia đau xót, hô hấp như muốn ngưng lại, dường như lúc này hắn cảm nhận được mũi tên đó như đâm xuyên thẳng vào lòng của hắn.

Nhẹ nhàng dùng khăn ẩm xử lý rửa sạch vết thương, ngón tay hắn lơ đãng lướt qua làn da mềm mại trắng nõn của nàng, bỗng nhiên hắn nhớ đến lần gặp mặt nàng trong bộ dáng của một cô gái, nàng hôm đó giở trò với hắn...... Còn có đêm đó, tay nàng nắm lấy một bên hông hắn, sau đó còn sờ ngực hắn......

P/s: Thế đó phát hiện ra thân phận con người ta là quan tâm nó bày ra hết mặt luôn kìa...Mặt lạnh cái nỗi gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.