Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 287




Đêm đó, nàng sơ ý thất thủ bị Sở Tùy Phong bắt được nhưng hắn chỉ bắt nhốt nàng vào địa lao trong Vương phủ, sau lại còn giúp nàng giải huyệt cùng hắn làm giao dịch, rồi sau đó, nàng trốn thoát, núp ở trong bóng tối nghe được tin hoàng thượng muốn áp giải nàng vào thiên lao, đợi ngày xử trảm.

Hoàng thượng muốn giết nàng, nhưng Sở Tùy Phong lại bí mật giúp nàng chạy thoát, bằng mặt không bằng lòng, chẳng lẽ, hắn không phải muốn tạo phản?

Đã nhiều ngày hỏi thăm, nàng đại khái biết được chút ít thông tin về Sở Tùy Phong: là Phong vương là một chiến thần, nắm giữ trong tay gần như là toàn bộ bốn thành bao gồm cả binh lực của Nam Ninh, quyền cao chức trọng, thấy hoàng thượng cũng không hề quỳ lạy hay cúi đầu hành lễ......

Một người kiêu căng như thế, chẳng lẽ không hề mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế?

Nhưng trái với suy đoán ban đầu của nàng, câu trả lời của Sở Tùy Phong là:“Không!”

Không phải?

Mạch Trục Vân không chút nào kiêng kị nhìn hắn thâm thúy phượng mâu, tựa hồ muốn hắn nhìn thấu, nhưng mà, sâu không thấy đáy con ngươi trừ bỏ một mảnh hàn ý, nhìn không ra cái khác này nọ.

“Sau khi ngươi cùng với Phượng Ảnh công chúa thành thân thì sẽ trở thành phò mã của Phượng Ảnh quốc, nếu Phượng Ảnh quốc xuất binh tương trợ, hơn nữa cùng với binh lực đông đảo mà ngươi đang nắm giữ trong tay kia, việc làm bá chủ của Nam Ninh quốc là dễ như trở bàn tay, chẳng lẽ, đây không phải là mục đích chính của ngươi sao?”

Một cuộc hôn nhân chính trị, không phải nguyên nhân xuất phát đều là vì thứ này sao?

Sở Tùy Phong hừ lạnh một tiếng:“Lắm chuyện!”

Mạch Trục Vân từ từ cười, nói:“Sao vậy, bị nói trúng tâm đen à? Vốn là ta tính đi trộm ngọc Thiên Long, nhưng nếu thứ này quan trọng đối với ngươi như vậy, ta đây đành phải buông tay......” Chuyện vừa chuyển, tiếp tục cười nói:“Có điều, chờ kế hoạch của ngươi thành công, ta mới đi trộm a!”

Sở Tùy Phong toàn thân như băng trên đỉnh núi tuyết lạnh lẽo đến đáng sợ, hỏi:“Ngươi hy vọng bổn vương mưu phản?”

Ai làm hoàng đế đâu phải vấn đề mà nàng quan tâm? Không chút suy tư, nàng nói:“Vốn chuyện này đâu hề liên quan đến ta? Ta chỉ là một tên trộm vặt, chuyện đại sự liên quan đến thiên hạ kia, ta không thèm quan tâm đâu! Chẳng qua, vì đã lỡ hứa với ngươi, cho nên, dù ngươi có muốn ta giúp ngươi tạo phản, ta cũng sẽ giúp ngươi tới cùng!”

“Ngươi thật sự muốn giúp bổn vương?” Nghe nàng nói như vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia ấm áp, tuy rằng, bên cạnh hắn có biết bao nhiêu trợ thủ, cánh tay đắc lực toàn năng nhất thiên hạ, không cần bất kỳ kẻ nào tương trợ...... hay nói một cách ngắn gọn, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ đó trong đầu mình, nhưng hắn vẫn bị những lời hứa hẹn của nàng làm cho cảm động.

Mạch Trục Vân trịnh trọng gật mạnh đầu,“Đại trượng phu quân tử nhất ngôn, quyết không nuốt lời!”

Đại trượng phu? Nàng nên nhớ nàng chỉ là một cô gái nhỏ a! Trong mắt Sở Tùy Phong đột nhiên sinh ra ý cười như có như không.”Được rồi, vậy đi trộm ngọc Thiên Long đi!””Được!” Lời còn chưa kịp tiêu hóa xong, Mạch Trục Vân liền nhanh chóng đáp ứng hô lên, nhưng khi ý thức được nhiệm vụ mà mình phải làm là gì, hai mắt đột nhiên mở to, cả người đột nhiên mất thăng bằng, lập tức ngã từ bàn làm việc hắn xuống sàn.

“A......”

Cũng may là có chút nội lực công phu chống đỡ, chuẩn xác xoay người đáp xuống đất trong tư thế một tay chống sàn, một tay chống đầu gối, sau đó mượn lực bay lên không trung đứng dậy cũng không xong.

Sở Tùy Phong hắn mang trên người vẻ lạnh lùng, xa cách, khí chất vương giả, như kẻ ăn trên ngồi dưới của hắn khiến cho người khác phải kiên dè, lo sợ, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào người con gái trước mặt.

“Vì sao?” Nàng quả thực đang hoài nghi bản thân mình có phải là bị độc ăn mòn hết tâm trí, thần kinh bắt đầu hoạt động loạn xạ lên rồi hay không, sao tự nhiên hắn lại yêu cầu nàng như thế.

Nếu như ngọc Thiên Long bị mất, vậy hôn sự của hắn và công chúa Phượng Ảnh chẳng phải sẽ bị hủy sao? Chuyện đại sự của hắn làm sao bây giờ?

“Không vì sao cả?!” Sở Tùy Phong cũng không buồn lên tiếng giải thích.

Hôn nhân chính trị không phải là thứ hắn muốn! Hắn cũng không phải là người mang dã tâm trong người muốn thâu tóm thiên hạ, hay dùng thủ đoạn ti tiện để có được thứ mình muốn, chỉ tồn tại để tự bảo vệ mình!

Mạch Trục Vân chuyển tròng mắt, cân nhắc từng lời nói của Sở Tùy Phong, hắn muốn kết hôn công chúa nhưng lại ra lệnh cho nàng đi trộm tín vật đính hôn của bọn họ?

Đáy mắt chợt lóe lên, nàng bừng tỉnh: Anh hùng cứu mỹ nhân?

À, thì ra là vậy! Ban đầu hắn cố tình giả vờ bắt lấy nàng, sau đó đoạt lại vật bị đánh cắp, chỉ bằng việc đó có thể khiến cho công chúa cảm động thống khổ đến rơi nước mắt, lấy thân báo đáp...... Mạch Trục Vân líu lưỡi, ý kiến hay a! Sao ngày thường mình lại không nghĩ đến chiêu độc này nhỉ? Có thể trêu đùa được vài em xinh đẹp a?

Dâm tà cười, thẳng thắn hỏi:“Ngươi muốn cô công chúa đó có ấn tượng tốt đẹp về ngươi, khiến trong lòng nàng luôn coi ngươi như là một vị anh hùng tái thế, cả đời theo đuổi ngươi?”

Sở Tùy Phong khóe miệng kéo ra run rẩy, đầu óc nàng đang tưởng tượng mấy thứ linh tinh gì thế này?

Nhìn vẻ mặt gian trá của nàng, hiểu được ý tứ của nàng, hắn khẽ nhíu mày âm thanh lạnh lùng nói:“Bổn vương không phải ngươi!”

Hay nói cách khác là hắn khinh thường việc phải sử dụng mấy trò mánh rẻ tiền, ghê tởm thế này!

Mạch Trục Vân khó hiểu vò đầu “Vậy vì sao lại phải làm như vậy?”

Sở Tùy Phong trừng mắt liếc nhìn nàng, đứng dậy, khoanh tay đi đến đứng cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng bán nguyệt sáng tỏ bên ngoài, trong mắt có chút lãnh băng, nói:“Bổn vương không muốn cưới cô ta!”

Nhìn thấy tấm lưng mạnh mẽ nhưng có chút cô độc của hắn, Mạch Trục Vân đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thê lương, không phải hắn nên mừng rỡ như điên mà chuẩn bị hôn sự cho mình sao?Mạch Trục Vân càng thêm khó hiểu: Không phải chính hắn đã đồng ý với hoàng thượng là muốn kết hôn với công chúa Phượng Ảnh sao? Vì sao giờ phút này hắn lại nói những lời như vậy? Đi đến đứng bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn bên sườn mặt sắc sảo khuynh đảo chúng sinh có vài phần u ám lạnh lùng của hắn lên tiếng hỏi:“Vì sao?”

Sở Tùy Phong thản nhiên phun ra một câu giải thích cho có lệ:“Bổn vương không thích!”

“Ồ!” Mạch Trục Vân không để ý đáp,“Tình cảm có thể bồi dưỡng ngày qua ngày a, chuyện nam hôn nữ gả là chuyện bình thường ở huyện mà...”

Nàng liếm liếm môi đỏ mọng, trong mắt lộ ra ý cười nói:“Ta nghe nói, công chúa là đệ nhất mỹ nhân ở Phượng Ảnh quốc a, phong tư trác tuyệt, có thể sánh bằng với thiên nữ hạ phàm a; Da thịt trắng nõn nà, môi hồng răng trắng đều, mi dài như liễu,......”

Mạch Trục Vân bla bla khoe khoang tài năng nói thuyết phục lòng người của mình. Sắc mặt Sở Tùy Phong càng lúc càng âm trầm, hắn không cần chuyên gia tư vấn chuyện tình cảm nhảm nhí vô vị này.

“ Bổn vương không thích phụ nữ!”

Một câu, không chỉ có biểu hiện bản thân mình không một chút hứng thú với công chúa Phượng Ảnh, mà cũng có ý muốn chặn đứng cái miệng rộng của cô gái trước mắt mình này. Thực sự hắn rất ghét loại con gái: Nói nhiều......

Nhưng những lời này lọt vô tai của Mạch Trục Vân mà nói thì như sét đánh rạch ngang bầu trời.

Nàng sững sờ đứng yên tại chỗ, nhìn khuôn mặt tức giận khó chịu của hắn, khó khăn nuốt nước miếng: Không...... Không thích phụ nữ?

Hắn...... Hắn thích đàn ông?

Hắn...... Hắn thật sự đoạn tụ?

Bỗng nhiên nhớ tới cái đêm bị hắn áp đảo trên giường kia, miệng nàng liền co rút run rẩy: Khó trách khi nàng ôm hắn, hắn không phản ứng gì, thì ra hắn không thích phụ nữ..... Khó trách nàng kéo hắn xuống hắn cũng thản nhiên đè lên người mình, khi đó, nàng cải trang thành nam nhân......

Chết tiệt, tối hôm đó, hắn cố ý?

Nhận thấy được ánh mắt cô gái trước mặt mình có chút kỳ quái, Sở Tùy Phong quay sang, đánh giá Mạch Trục Vân, bên tai lại bỗng nhiên vang lên âm thanh nàng nói khi nãy: Phong tư trác tuyệt, giống thiên nữ hạ phàm; Da thịt trắng nõn nà, môi hồng răng trắng......Hắn vẫn đặt tầm mắt của mình lên gương mặt nhỏ nhắn với đôi mắt trong suốt kia, mày nhẹ nhàng chớp, giống như hai cánh bướm xinh đẹp......

Nhớ tới ngày hôm đó nàng một y phục con gái ôm chầm lấy hắn, sau đó lại hoàn toạn bị hắn đè dưới thân thể mềm mại, cánh tay nàng, hơi thở của nàng...... Tâm đột nhiên bị ai đó thắt chặt, mạnh mẽ quay đầu đi, nhìn ngoài cửa sổ.

Mạch Trục Vân dùng sức nhắm mắt mở mắt, lại nuốt mấy ngụm nước miếng, lấy tay nắm nhẹ vạt áo của Sở Tùy Phong cánh tay, có chút hoảng hốt nói:“Đoạn...... Vương gia, vậy, ta đi về trước đây!”

Đêm nay biết được tin tức kinh khủng động trời thế này, hắn nhất định một là sẽ giết người giết khẩu, hai là...... Tuy rằng công phu của nàng không ệ nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, nàng nếu không đánh lại hắn thì tuyệt đối sẽ......

Đoạn vương gia? Nàng tự khi nào đã thay tên sửa họ cho hắn rồi? Tuy rằng nghe xong không khỏi khó chịu, Sở Tùy Phong cũng không để ý nàng cũng không buồn lên tiếng.

Mạch Trục Vân chạy trối chết: Tên đồng tính chết tiệt này, nói như vậy, tối hôm đó, hắn coi nàng là tên đàn ông ẻo lả, còn...... Khụ khụ khụ, mắc cỡ chết đi được!

Nàng dường như đã quên, ngày hôm đó là nàng đích thân kéo người đè lên người mình......

Thấy Mạch Trục Vân chạy đi giống như một cơn gió, Tề Ân, Tề Cần lúc này mới tò mò đi vào, cung kính hành lễ.

“Thuộc hạ tham kiến vương gia!”

“Vào đi!” Sở Tùy Phong lên tiếng ngồi xuống bàn làm việc, cầm lấy bút tiếp tục công việc của mình.

Tề Ân cùng Tề Cần liếc nhau, ngữ khí của vương gia hình như có chút ôn hòa, không tức giận phun lửa như khi nãy, tâm trạng của ngại tốt lên rồi?

Đưa bức thư trên tay cho Tề Ân, Sở Tùy Phong ra lệnh nói:“Đưa đến biên cảnh!”

“Vâng!” Tề Ân cúi mình, đáp.

Hoàng thượng muốn mượn chuyện đám hỏi này để đoạt hết toàn bộ binh quyền của vương gia, nhưng xem ra nhìn dáng vẻ của vương gia kia thì ngài ấy hẳn đã có phương án để đối phó.

Trong mắt Tề Ân lướt qua một tia khâm phục, vương gia là hình mẫu điển hình đáng để bọn họ học hỏi và phục tùng, là người đàn ông bình tĩnh điềm đạm, nhưng mưu kế cùng hành động luôn chính xác và hoàn hảo, mặc kệ bị ép buộc hay bị người khác bao vây tính kế trong bất cứ hoàn cảnh nào, ngài ấy cũng đều có thể hóa giải tất cả.

Sở Tùy Phong tiếp theo phân phó:“Tề Cần, ngươi phụ trách bảo vệ Mạch Trục Vân!”

Lời này vừa nói ra, không chỉ có đương sự là Tề Cần mà ngay cả Tề Ân cũng giật mình kích động một chút: Hắn là một binh sĩ lão luyện lại đi bảo vệ cho một tên trộm? Hơn nữa, với võ công của Mạch Trục Vân cần thiết phải đến phiên hắn bảo vệ a?

Thần sắc hai người âm thầm biến đổi có điều chỉ một lát đã khôi phục trở về trạng thái ban đầu, dù sao, một khi vương gia đã phân phó mệnh lệnh, bọn họ có nghĩa vụ không được phép hoài nghi.

“Tuân mệnh, thưa vương gia!”

Hai người sau khi nhận mệnh liền lui ra, Sở Tùy Phong có chút thất thần, Mạch Trục Vân?

Lập tức, trong đôi mắt có chút ôn hòa kia liền hóa thành một mảnh lạnh như băng: Hoàng huynh, binh quyền của bổn vương, không phải muốn đoạt là đoạt dễ dàng vậy đâu!

P/s: Chuyện ngày càng hấp dẫn rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.