Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 23




Editor: Hiền Yêu Tiền

Beta: ThyAn89

“Nghe nói gần đây Hạ chiêu nghi thường xuyên tới Phượng Hoàng cung?” Buổi sáng thỉnh an hoàng hậu, ở trên đại điện, hoàng hậu liền lên tiếng hỏi thăm, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn không ra vui buồn.

Hạ Uyển Chi đứng dậy, trong cung nhiều ánh mắt theo dõi sát sao như vậy, nàng đi Phượng Hoàng Cung bốn năm ngày liên tiếp, cứ như vậy các cung phi luôn lưu ý động tĩnh của Tề Diệp khẳng định không thể không biết nàng cũng đã ở đây.

Nàng nói “Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, tần thiếp xác thực là có đi Phượng Hoàng cung.”

“Nghe nói Hoàng Thượng dạy ngươi học bơi?” Hoàng hậu tiếp tục nhàn nhạt lên tiếng.

Hạ Uyển Chi đáp “Hoàng Thượng thương cảm tần thiếp, nói là tần thiếp ngu dốt, nếu là hôm đó không cẩn thận rơi xuống nước, chỉ sợ rốt cuộc cũng không lên nổi, Hoàng Thượng liền gọi tần thiếp tới Phượng Hoàng cung học bơi.”

“Hạ chiêu nghi thật đúng là trong hoạ có phúc a!” Thục phi cười trào phúng “Vương chiêu viện kia đến là đáng thương, bây giờ lại bị nhốt ở lãnh cung, nghe nói nàng ta muốn gặp hoàng thượng, nếu là Hạ chiêu nghi có lòng, không bằng khuyên Hoàng Thượng đi thăm nàng ta một chút, dù sao người ta chính là đại ân nhân của Hạ chiêu nghi.”

“Thục phi nương nương nói đùa, tần thiếp có tài đức gì mà dám chen tay vào chuyện của Hoàng Thượng, tần thiếp cho dù có lớn mật hơn, cũng không dám can thiệp quyết định của Hoàng Thượng.” Hạ Uyển Chi khiêm tốn đáp lời, đối với Thục phi châm chọc khiêu khích cũng không để trong lòng, biết rõ Thục phi đây là ghen ghét chính mình, nàng hiện tại cũng không phải chính là đinh trong mắt của những người này?

“Hạ chiêu nghi nếu đã biết không thể nhúng tay vào chuyện của hoàng thượng, thì nên biết Hoàng Thượng long thể an khang so với chuyện gì cũng đều quan trọng hơn, ngươi mỗi ngày quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi, chẳng lẽ chính là việc một phi tần nên làm?” Hoàng hậu nói “Hoàng Thượng sủng ái Hạ chiêu nghi cả hậu cung mọi người đều biết, bản cung hi vọng Hạ chiêu nghi có thể suy nghĩ nhiều hơn cho thân thể của Hoàng Thượng.”

“Tần thiếp đã rõ!” Không cần quay đầu lại, Hạ Uyển Chi cũng biết sau lưng mình là những ánh mắt đầy oán hận, hoàng hậu thật đúng là biết khơi mào cừu hận, chuyện như vậy sau khi thỉnh an giữ một mình nàng lại nhắc nhở là được rồi, cần gì phải ngay trước mặt các vị phi tần, vì cái gì có thể không phải là khiến cái này phi tần bởi vì ghen sinh hận.

Hoàng hậu dặn dò vài câu, các phi tần liền lui xuống, Hạ Uyển Chi theo Đức phi các nàng rời đi, đi không được vài bước, Lâm Huệ gọi nàng lại “Đã lâu không có đi cùng, lúc này khí trời mát mẻ, không bằng đi Phóng Ưng đài bên kia một chút đi!”

Hạ Uyển Chi muốn biết nàng muốn nói gì, cũng không cự tuyệt, hai người chuyển hướng cước bộ, hướng Phóng Ưng đài đi đến.

Trịnh tu viện nhìn bóng lưng các nàng rời đi, hừ lạnh một tiếng “ Làm bộ làm tịch!”

Hai người ngồi xuống ở Phóng Ưng đài, Hạ Uyển Chi nhìn nhìn phong cảnh nơi xa, Lâm Huệ thu hồi ánh mắt, hỏi “Uyển tỷ tỷ hiện tại biết bơi chưa?””Biết một chút!” Hạ Uyển Chi nhìn nàng ta gật gật đầu, nghỉ ngơi tốt mấy ngày này, bây giờ khí sắc nàng ta khá hơn một chút, nhưng vẫn còn hơi gầy gò.

“Hoàng Thượng thực sự sủng ái Uyển tỷ tỷ, làm cho người nhìn liền hâm mộ!” Lâm Huệ cười nói.

“Đây đại khái là đời trước đã tích góp phúc khí đi!” Lúc nói lời này, Hạ Uyển Chi nhịn không được ở trong lòng cười nhạo, đời trước nàng đúng là không có phúc khí gì.

“Đây cũng là trước kia đã có người nói Uyển tỷ tỷ là người có phúc khí. Bây giờ nhìn lại còn không phải như vậy sao.” Lâm Huệ nói xong có chút khổ sở, đáp “So sánh với tỷ tỷ được sủng ái, ta xem như thất sủng l. Hoàng Thượng đã mấy ngày không có đi thăm ta.” Lâm Huệ nói hốc mắt đỏ lên, cúi đầu lau nước mắt.

Hạ Uyển Chi nhìn trong lòng cười nhạo, nàng có chút hiểu vì cái gì Lâm Huệ muốn tìm nàng đến Phóng Ưng đài, vì chính là ở trước mặt nàng giả bộ đáng thương, nếu nàng mềm lòng, sẽ tìm cơ hội khuyên bảo Tề Diệp đi tới Đức Sang cung.

Nhưng hiện tại cái gì nàng cũng không thông cảm, chớ đừng nói chi là mềm lòng “Muội muội đừng lo lắng, Hoàng Thượng gần đây bận rộn, chờ có thời gian nhất định sẽ đến thăm muội muội. Huệ nhi chỉ cần tĩnh dưỡng thân thể thật tốt là được!”

“Nếu là như vậy ta cũng yên lòng!” Nếu Hoàng Thượng thật sự bận rộn. Như thế nào lại dành thời gian nghỉ ngơi của mình để dạy ngươi bơi, cho dù không cởi toàn bộ, quần áo trên người đích thực cũng sẽ ướt, kể từ đó, còn không biết làm nên những chuyện gì.

Hạ Uyển Chi an ủi vài câu không đến nơi đến chốn, lại một chữ cũng không nhả ra, không nói sẽ ở trước mặt Tề Diệp nói tốt cho nàng ta vài lời. Nàng không mở miệng, Lâm Huệ cũng không dám tùy tiện nói với nàng.

Hai người đều có tâm tư riêng ngồi trong chốc lát, mặt trời gay gắt hơn chút ít, lúc này các nàng mới đều tự trở về.

Sau khi ăn trưa xong vốn nên đi Phượng Hoàng cung, Hạ Uyển Chi lại tháo trâm gài tóc và châu thoa, cởi áo ngoài nằm nghỉ ngơi. Hạ Bích muốn nói lại thôi bưng một chén nước cho nàng uống “Nương nương, hôm nay không đi Phượng Hoàng cung sao?”

“Ngươi đi truyền lời, nói là ta mệt mỏi hiện tại đã nghỉ trưa, nếu Hoàng Thượng hỏi, ngươi cái gì cũng không được nói. Chỉ nói Hoàng Thượng buổi trưa nghỉ ngơi một lát, đừng để long thể bị tổn hại.” Hạ Bích gật gật đầu.

Nếu Hoàng Hậu đã phân phó, nàng làm sao có thể không tuân theo?

Nằm ở trên giường, Trúc Thanh quạt cho nàng một hồi lâu, đợi nàng ngủ thiếp đi lúc này mới nghỉ ngơi một lát.

Nghỉ ngơi tỉnh lại, Hạ Bích đã trở về, nói là Tề Diệp không nói gì để cho nàng ấy lui xuống. Hạ Uyển Chi nghe vậy cũng không nhiều lời, buổi chiều ngồi ở cạnh cửa sổ râm mát, bên chân bày một khối băng nên khá thoải mái, nàng dựa vào ghế thêu hoa.

Bữa tối nàng một mình dùng bữa,Hạ Hoa đi ra ngoài hỏi thăm một chút, Tề Diệp buổi tối ở trong cung của Đức phi dùng bữa.

Sau bữa tối không bao lâu, Hạ Uyển Chi liền quyết định đi ra ngoài dạo một chút, vừa vặn lúc mặt trời xuống núi, mát mẻ không ít. Nàng đi dạo Ngọc Hồ, dưới hồ hoa sen vừa nở, xen lẫn giữa màu xanh của lá là những đóa hoa lớn kiều diễm nở rộ.

Tại Ngọc Hồ đi dạo một hồi lâu, nàng ngồi xuống trên một tảng đá, nghe tiếng ếch kêu trong nước. Đột nhiên cảm giác trên bãi cỏ phía trước truyền đến tiếng xột xoạt, nàng tò mò nhìn lại, Hạ Bích nhắc nhở “Nương nương, đừng đi. Chỉ sợ sẽ là rắn, mùa hè nhiều rắn rết, phải cẩn thận...”Hạ Bích còn chưa dứt lời, Hạ Uyển Chi đã nhìn thấy một con rắn chui ra, nhìn thấy các nàng thì có vẻ nó cũng bị hù dọa, thất kinh bò đi.

Mà Hạ Uyển Chi cùng Hạ Bích hai người trơ mắt nhìn con rắn xấu xí đáng sợ từ trước mặt bò đi, toàn thân bị hù dọa phát run, thét chói tai không thôi. Không đợi Hạ Uyển Chi kịp phản ứng, Hạ Bích chân mềm nhũn ngã xuống đất ngất đi.

Hạ Uyển Chi lại trông thấy Tề Diệp vội vã đi đến, ánh mắt rơi vào trên người nàng, hai ba bước tiến lên, Hạ Uyển Chi trông thấy hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ mà sợ hãi, chui vào trong lòng hắn “Hoàng Thượng, tần thiếp sợ!”

“Không sao, đừng sợ đừng sợ. Có trẫm ở đây, không có việc gì.” Tề Diệp cũng không hỏi nhiều, chỉ an ủi nàng.

Quang Thuận công công đỡ Hạ Bích ngã ở trên mặt đất, hung hăng bấm một cái trên nhân trung, Hạ Bích bị đau bật người tỉnh dậy, kinh hô “Nương nương, coi chừng!”

Tề Diệp trấn an trong chốc lát, Hạ Uyển Chi bình phục tâm tình, hắn hỏi “Làm sao vậy?”

“Là rắn, một con rắn đột nhiên xông tới, tần thiếp sợ hãi!” Nói xong nàng toàn thân run rẩy, chui vào trong ngực hắn, lòng tràn đầy ỷ lại.

Tề Diệp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng, vuốt ve mặt của nàng trấn an “Không có việc gì, rắn đã chạy.”

Tiểu thái giám đi theo Tề Diệp tới mấy bụi cỏ xung quanh tìm trong chốc lát, xác thực không tìm thấy.

Nàng gật gật đầu, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn hắn cười cười, Tề Diệp trấn an nhìn nàng một cái, lôi kéo tay của nàng nhéo nhéo, không tiếng động an ủi.

“Về sau không nên tùy tiện đi loạn, hiện tại đúng là mùa hoạt động của rắn rết.” Trở lại Hỉ Lai điện, Hạ Uyển Chi uống trà an thần, Tề Diệp rất nghiêm túc nói với nàng.

“Vâng! Tần thiếp nhớ kỹ!” Hạ Uyển Chi đáp một tiếng, nói “Hoàng Thượng nếu đang có chuyện cứ đi xử lý trước, tần thiếp không sao rồi!”

“Thật sự không có việc gì? Đừng để buổi tối lại mơ thấy ác mộng, trẫm đêm nay ở lại!” Tề Diệp không yên tâm nhìn nàng một cái.

“Tần thiếp có những lời này của Hoàng Thượng là đủ rồi, Thục phi nương nương vẫn đang chờ hoàng thượng, Hoàng Thượng mau tới chỗ Thục phi nương nương đi!” Hạ Uyển Chi rất săn sóc nói.

Tề Diệp không yên tâm, suy nghĩ một chút nói “Trẫm chờ ngươi ngủ thiếp đi sẽ qua đó.”

Hạ Uyển Chi gật đầu mỉm cười rạng rỡ, Tề Diệp vỗ vỗ đầu gối của mình, Hạ Uyển Chi hiểu ý đi tới ngồi trên đùi hắn, cả người vùi ở trong ngực hắn, ngửi mùi Long Tiên Hương thơm ngát.

Hai người không tiếng động ôm nhau trong chốc lát, Tề Diệp hỏi “Buổi trưa vì sao không đi tìm trẫm?”

“Những ngày này liên tục quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi, tần thiếp sợ Hoàng Thượng mệt mỏi liền không đi quấy rầy, Hoàng Thượng tức giận sao?”

“Ừ! Trẫm rất tức giận, Uyển Nhi lại dám bỏ lại trẫm một mình.” Tề Diệp cầm lấy tay của nàng đứa lên môi cắn, cũng không dùng sức. Hạ Uyển Chi lại một bộ dáng bị đau, khẽ nhíu mày, rụt cổ lại. Tề Diệp nhìn thấy vậy nhịn không được trong lòng cao hứng, nhẹ nhàng cắn một cái, ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy nhu tình, nói “Uyển Nhi không có nói thật, ngươi nói trẫm trừng phạt ngươi như nào đây?””Hoàng Thượng tha mạng, tần thiếp không dám nữa!” Hạ Uyển Chi sợ nhột, tay của hắn ở dưới nách nàng gãi gãi, nàng ngồi ở trên đùi Tề Diệp vặn vẹo, muốn đứng dậy né ra, bị hắn kéo trở lại, ôm chặt trong ngực chạy không thoát.

Hai người cười đùa, âm thanh truyền ra ngoài, ngay cả Quang Thuận công công hầu hạ ở phía ngoài cùng bọn Hạ Bích đều nghe thấy. Trúc Thanh thầm nghĩ cái Hạ chiêu nghi này thực sự được sủng ái, nàng bẩm báo cho hoàng hậu nương nương thế nào đây?

“Hoàng Thượng, tần thiếp cầu xin tha thứ. Hoàng Thượng muốn biết cái gì tần thiếp đều nói hết không dấu giếm một lời!” Hạ Uyển Chi cầu khẩn nhìn hắn cầu xin tha thứ, Tề Diệp hài lòng, không hề gãi ngứa, đi tới gần hung hăng hôn một cái trên môi nàng.

Hạ Uyển Chi nói “Hôm nay tần thiếp đi thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu nhắc nhở tần thiếp không cần phải luôn quấn quít lấy Hoàng Thượng. Tần thiếp cảm thấy hoàng hậu nương nương nói đúng, nên mới không đi, nghĩ tới Hoàng Thượng cần phải nghỉ ngơi thật tốt, thân thể mệt mỏi tần thiếp nhất định sẽ đau lòng.”

“Thì ra là như vậy!” Tề Diệp trong lòng hiểu rõ, cọ xát cổ của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, tay đè ở trái tim, hỏi “Là nơi này đau lòng vì trẫm sao?”

Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn xem bàn tay to của hắn áp trên ngực, hơi có chút không được tự nhiên, muốn đem tay của hắn lấy xuống, hắn lại bắt đầu cách quần áo vuốt ve, Hạ Uyển Chi nín thở, cả người cứng ngắc ngồi ở trong lòng hắn, cầu khẩn nói “Hoàng Thượng...”

“Nói ngươi vì trẫm đau lòng!” Tề Diệp không để ý tới nàng cầu khẩn, cởi bỏ áo ngoài, bàn tay luồn vào.

Hạ Uyển Chi vội vàng giữ chặt tay của hắn, quay người đối mặt tiến tới gần hàm chứa môi của hắn “Hoàng Thượng, tần thiếp đau lòng Hoàng Thượng, cũng hi vọng Hoàng Thượng có thể đau lòng tần thiếp, rất đau lòng rất đau lòng!”

Lại hôn môi quyến luyến không nói nên lời, Tề Diệp nghe vậy nín thở, đang muốn ôm lấy mặt của nàng hôn sâu hơn, vội vàng không kịp chuẩn bị, Hạ Uyển Chi nhảy ra vài bước, ranh mãnh nhìn qua hắn nói “Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm, Thục phi nương nương còn đang chờ, tần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng!”

Không được như ý Tề Diệp sửng sốt một chút, không khỏi bật cười nhìn nàng một cái, oán trách “Xem ra là trẫm quá dung túng Uyển Nhi, lại dám trêu trẫm?” Nói chuyện, hắn sửa sang áo bào che kín vật đang nhô lên dưới thân.

Hạ Uyển Chi cười hành lễ “Tần thiếp không dám, tần thiếp mong nhớ Hoàng Thượng còn không kịp đây!”

“Nếu đã còn không kịp, vì cái gì đẩy trẫm ra?” Tề Diệp hướng nàng vẫy vẫy tay, Hạ Uyển Chi tiến lên, bị hắn lôi kéo ngược lại vào trong ngực, vân vê cằm của nàng hỏi “Uyển Nhi sẽ không sợ mơ thấy ác mộng, không có trẫm ở bên người chẳng lẽ không sợ hãi?”

“Tần thiếp nếu là nói thật, có khi nào Hoàng Thượng về sau không đến thăm tần thiếp nữa?” Hạ Uyển Chi ngửa đầu, vẻ mặt dò xét hỏi.

“Trẫm thích nghe lời nói thật, nói đi, trẫm sẽ suy nghĩ một chút!” Tề Diệp dụ dỗ.

Hạ Uyển Chi cắn cắn môi, đi tới gần ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ hơi thở ấm áp phả trên cổ hắn, trên người một mảnh tê dại, hắn không khỏi ôm chặt nàng, Hạ Uyển Chi nói “Tần thiếp không muốn Hoàng Thượng đi các cung khác, tần thiếp không phải là nữ nhân tốt, tần thiếp thích Hoàng Thượng cả ngày lẫn đêm đều nhớ mong Hoàng Thượng, tần thiếp...” Tề Diệp cảm giác cổ có chút ấm ướt, cầm lấy mặt của nàng nhìn thoáng qua. Hạ Uyển Chi hai mắt rơi lệ, ánh nhìn né tránh, không dám cùng hắn đối mặt.

Nghe nàng nói ra lời như vậy, Tề Diệp chẳng những không tức giận, ngược lại ở trong lòng cao hứng, lau nước mắt trên mặt nàng, Tề Diệp thở dài, nói “Trẫm hiểu tâm ý của Uyển Nhi, nhưng trẫm cũng có lúc thân bất do kỷ, yên tâm, về sau trẫm sẽ ở cùng ngươi được hay không?”

“Được!” Nàng nghẹn ngào gật đầu, chủ động vòng quanh cổ của hắn, nói “Hoàng Thượng, tần thiếp thật sự thật sự rất nhớ Hoàng Thượng!” Lúc nói lời này, nàng vẻ mặt nhàn nhạt lau nước mắt, không giống với âm thanh mềm mại ỷ lại.

“Ừ! Trẫm hiểu!” Tề Diệp vuốt ve lưng của nàng, không tiếng động an ủi.

Cuối cùng Tề Diệp vẫn bị Hạ Uyển Chi khuyên tới chỗ Thục phi, đương nhiên đã rất trễ. Tề Diệp chờ Hạ Uyển Chi ngủ say lúc này mới rời đi.

Tề Diệp vừa đi, Hạ Uyển Chi liền mở mắt ra, nhìn băng ghế hắn đã ngồi, trở mình một cái, lúc này mới thực sự ngủ.

Về phần ở chỗ Thục phi, trông đứng trông ngồi biết được Tề Diệp vẫn còn ở Hỉ Lai điện, liền chứa một bụng khí, giận chó đánh mèo hất đổ một tách trà, Mộc Hương không dám nhiều lời,không dám thở mạnh ra một tiếng mà phục dịch.

Thục phi không nghĩ tới sẽ có một ngày, có người dám ở trước mặt nàng tranh thủ tình cảm, mà Thục phi cũng đang ở trong đầu tưởng tượng vô số cách đem Hạ Uyển Chi hung hăng dạy dỗ.

Chờ đợi hồi lâu, tâm tìm Thục phi lạnh đi từng chút từng chút một, chỉ cần không thấy thái giám tới báo Tề Diệp không đến thì nàng vẫn sẽ không nằm ngủ, nàng ngược lại muốn xem xem một chút đêm nay rốt cuộc là như thế nào.

Lại không nghĩ rằng cuối cùng người vẫn tới, cũng đã là giờ hợi hai khắc. Mà nàng đã tích lũy một bụng oán khí, âm thầm thề cùng Hạ Uyển Chi không đội trời chung.

Tề Diệp đến, Thục phi thu liễm vẻ mặt oán hận, có chút ai oán nói “Thần thiếp cho rằng Hoàng Thượng ghét bỏ thần thiếp, sẽ không tới!”

“Thục phi suy nghĩ nhiều!” Tề Diệp tiếp nhận tách trà uống một ngụm, vẻ mặt nhàn nhạt.

Thục phi miễn cưỡng cười một chút, đấm chân bóp vai cho hắn, Tề Diệp hưởng thụ nhắm mắt lại. Thục phi hầu hạ trong chốc lát, liền phân phó người chuẩn bị nước nóng, tự mình hầu hạ Tề Diệp tắm rửa thay quần áo.

Lúc tắm rửa, Thục phi hơi khiêu khích ở trước ngực hắn, tay chạy qua eo bụng, Tề Diệp vẻ mặt không thay đổi, nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ không có cảm giác, Thục phi thất bại, âm thầm lại đem Hạ Uyển Chi ghi hận trong lòng.

Tề Diệp buổi tối hơi mệt, rửa mặt xong hai người liền nằm ở trên giường, Thục phi chờ trong chốc lát thấy hắn không có động tĩnh, nghiêng đầu nhìn, thấy Tề Diệp đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Thục phi còn muốn đêm nay hầu hạ hắn, hiện tại nhìn hắn ngủ thiếp đi, chỉ có thể oán hận cắn môi, vẻ mặt không cam lòng, nho nhỏ nói thầm “Hạ Uyển Chi, ngươi cứ chờ đấy!”

Dứt lời, Thục phi trở mình một cái, một bụng oán khí, không nhìn thấy người phía sau lông mi giật giật, hé mắt nhìn nàng một cái, sắc mặt lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.