Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 12




Beta: ThyAn89

Lâm Huệ có tin vui, nhất thời trở thành người được sủng ái nhất trong cung. Không nói cái khác, chỉ riêng thái hậu thỉnh thoảng kêu nàng ta đến dặn dò vài câu, hoặc là ở Thọ Ninh cung ngồi trong chốc lát.

Thái hậu rất ít quản sự, địa vị ở hậu cung đúng là không người nào có thể thay thế. Khiến thái hậu vui, Lâm Huệ bây giờ nói chuyện đều là đầy sức mạnh.

Chớ đừng nói chi là Tề Diệp luôn luôn đến Đức Sang cung ngồi một chút. Cho dù không thể thị tẩm, cũng sẽ ở chỗ Lâm Huệ dùng bữa. Trước kia nàng ta đúng là ngàn trông mong vạn trông mong, muốn có thể cùng Tề Diệp dùng bữa. Hôm nay cứ cách ngày hắn lại đến dùng bữa cùng, nàng ta thật đúng là thụ sủng nhược kinh. Ban đầu rất là không được tự nhiên, thiếu chút nữa không dùng được cái gì. Về sau mới dần dần tâm bình khí hòa lại.

So sánh với nàng ta được sủng ái, Thục phi có thể coi là thất sủng. Trước kia Tề Diệp đến Đức Sang cung thăm hỏi luôn là Thục phi nàng. Hôm nay lại là đến chỗ Lâm sung dung kia, đối với nàng đúng là chẳng quan tâm.

Thục phi đương nhiên không cam lòng thất sủng, thừa dịp Tề Diệp ở lại chỗ Lâm Huệ dùng bữa, nàng sai phòng bếp nhỏ chuẩn bị một món ăn hắn thích đưa qua. Người đi đưa là Mộc Hương.

Lâm Huệ để cho người vào. Mộc Hương sau khi hành lễ nói với Tề Diệp “Hoàng Thượng, Thục phi nương nương nghe nói Hoàng Thượng đến dùng bữa, đặc biệt chuẩn bị một món Hoàng Thượng thích cho Hoàng Thượng ăn đây!”

Tề Diệp nhìn thoáng qua Mộc Hương, biết rõ dụng ý của Thục phi, gật gật đầu. Mộc Hương trong lòng vui mừng, vội vàng đem thức ăn bưng ra đặt ở trước mặt Tề Diệp. Quả nhiên là món hắn thích ăn. Quang Thuận công công thử xong, hắn mới ăn một chút, hỏi “Thục phi gần đây khỏe không?”

“Thục phi nương nương liên tục tự trách, nói đều là người lơ là sơ suất mới dẫn đến xảy ra chuyện. Nương nương vẫn luôn áy náy. Lần này nương nương vì làm thức ăn cho Hoàng Thượng mà thiếu chút nữa bị phỏng, còn nói không có việc gì, chỉ mong Hoàng Thượng có thể thích ăn món nương nương làm a!” Mộc Hương đúng lúc nói chuyện vì chủ tử nhà mình.

Lâm Huệ nghe, trong lòng hiểu rõ, nói xen vào “Hoàng Thượng, Thục phi xác thực không phải cố ý. Chuyện đột nhiên xảy ra, là người không thể dự liệu. Chỉ là ủy khuất Thục phi nương nương.”

“Được rồi, ngươi đi về trước, trẫm dùng bữa tối xong sẽ đi qua ngồi một chút!”

“Tạ Hoàng Thượng ân điển!” Mộc Hương mỉm cười gật đầu, lúc rời đi liếc nhanh nhìn Lâm Huệ.

Tề Diệp lại ăn vài đũa món Thục phi đưa tới, hương vị xác thực là hắn thích. Lâm Huệ bất động thanh sắc nhìn, thong thả ung dung dùng bữa.

Ăn xong, Tề Diệp dặn dò Lâm Huệ sớm đi nghỉ ngơi, liền đi qua chính điện. Thục phi đã nghe lời Mộc Hương, cũng không tỉ mỉ trang điểm ăn mặc, ngược lại là khiến cho bản thân càng chật vật ủy khuất một chút, mong hắn nhìn thấy mà đau lòng áy náy.

Tề Diệp nhìn thoáng Thục phi tiều tụy, cũng là thật sự là ngạc nhiên, đỡ nàng đứng dậy rồi hỏi “Ngày gần đây có tốt không?”

“Đa tạ Hoàng Thượng nhớ, thần thiếp rất tốt. Nghĩ tới bởi vì chính mình sơ sẩy khiến cho mấy người Đức phi chịu khổ, thần thiếp vẫn cứ băn khoăn.” Thục phi xúc động nói.

“Ngươi cũng đừng để ý, không phải là lỗi của ngươi. Phạt cũng đã phạt, cũng đừng tự trách.” Ánh mắt nhìn thoáng qua ngón tay nàng, hỏi “Đây là có chuyện gì?”

Thục phi thu tay lại, lắc lắc đầu “Không cẩn thận bị thương một chút, không có gì đáng ngại!”

“Không phải là bởi vì nấu ăn đồ ăn nên bị phỏng rồi?” Tề Diệp dùng lời của Mộc Hương nói thế vào.

Thục phi im lặng không nói, cũng xem là chấp nhận.

Tề Diệp thở dài, kéo nàng ngồi xuống, nói “Trẫm biết rõ chuyện này ủy khuất ngươi. Nhưng nếu không phải cho mấy người Đức phi một cái công đạo, chuyện cũng không thể nào nói nổi. Yên tâm, trẫm về sau sẽ đền bù tổn thất cho ngươi!”

Hắn đã nói như vậy, Thục phi còn có cái gì không hài lòng? Lúc này mỉm cười gật đầu, nói “Thần thiếp mấy ngày này không thấy hoàng thượng, nghe nói Lâm sung dung có tin vui, thật đúng là đáng chúc mừng. Ngược lại bụng thần thiếp thật vô dụng, liên tục không có tin tức!”

“Không phải là lỗi của ngươi. Ngự y nói thân thể của ngươi bởi vì lần trước hao tổn nặng, phải nuôi dưỡng cho tốt. Sau này hãy nói, không cần nóng nảy!” Tề Diệp ôn nhu an ủi.

Thục phi gật gật đầu, hắn không biết, nàng lại rất rõ ràng. Ngự y nói thân thể của nàng đã điều dưỡng coi như ổn thỏa, mà hắn thân thể cường tráng, nếu không thì Lâm sung dung cũng sẽ không chỉ thị tẩm một lần liền mang thai.

Nói đi nói lại vẫn là nguyên nhân của nàng. Nói đến hài tử, nàng không thể không đối với hoàng hậu hận thêm vài phần. Nếu không phải tại nàng ta, nàng cũng sẽ không biến thành như vậy.

“Hoàng Thượng, đêm nay có thể lưu lại không?” Thục phi tràn ngập kỳ vọng nhìn hắn, lên tiếng hỏi.

Tề Diệp suy nghĩ một chút, nói “Trẫm còn có thật nhiều tấu sớ phải xem, đêm nay không thể lưu lại!”

“Là thần thiếp quá phận, Hoàng Thượng xem tấu sớ quan trọng hơn.” Thục phi làm bộ như không thèm để ý chút nào cười cười, trong lòng lại một mảnh thất vọng.

Tề Diệp ở chỗ Thục phi ngồi trong chốc lát liền rời đi. Hắn cũng không trở về Ngọc Long điện xem tấu sớ, mà là đi qua chỗ Đức phi. Đêm nay hắn lật ra thẻ bài của Đức phi. Thục phi hỏi hắn vậy cũng chỉ là xuất phát từ thử dò xét.

Về phần hắn nói là xem tấu sớ, cũng không biết hắn vì sao lại nói như vậy.

Bởi vì rơi xuống nước nên Đức phi bị bệnh mấy ngày, liên tục không thể hầu hạ Tề Diệp. Đêm nay nghe nói hắn đi thăm Thục phi, Đức phi trong lòng mất hứng nhưng vẫn không có biểu hiện ra ngoài. Hắn đến, nàng ân tình đầy đủ chiếu cố, ban đêm một tiếng một tiếng gọi Hoàng Thượng, ở trên người hắn trằn trọc hầu hạ.

Buổi sáng Đức phi nhìn một chén thuốc bổ trước mặt, vẻ mặt biến đổi. Bội Dung nói “Nương nương cứ yên tâm uống, là nô tỳ tự mình hầm cách thủy, cũng không có gì không ổn.”

“Vậy là tốt rồi!” Đức phi vuốt vuốt eo, cười uống một ngụm, hỏi “Thứ Ngự thiện phòng đưa tới đâu rồi?”

“Nô tỳ đã giấu kỹ, chỉ chờ ngự y đến thỉnh mạch thì cho hắn xem một chút!”

“Ừ!” Đức phi yên tâm, vẻ mặt nhàn nhã uống thuốc bổ. Thật không nghĩ tới cái Lâm sung dung kia tránh được một kiếp. Xem ra nàng ta thị tẩm xong cũng không uống chén thuốc bổ kia, nếu không cũng sẽ không mang thai hài tử.

Nhiều năm như vậy, còn không biết bị hoàng hậu bóp chết bao nhiêu long chủng chưa nảy mầm. Nàng ta thật đúng là can đảm cẩn trọng. Đức phi không thể không bội phục.

Nếu việc này bị Hoàng Thượng và thái hậu biết được, hoàng hậu thật đúng là bị lật đổ.

Có điều so với làm cho nàng ta ngã xuống, Đức phi càng muốn trông thấy bộ dáng các phi tần cầu xin con không thành kia. So với chính mình động thủ, còn không bằng giữ lại hoàng hậu, để nàng ta động thủ thay đây!

Nhìn khí trời dần dần nóng lên, thân thể của Hạ Uyển Chi cũng dần dần tốt hơn, tinh thần khí sắc đều tốt hơn nhiều. Gần đây hậu cung bình tĩnh, cũng không có chuyện gì lớn. Nhưng nàng biết rõ, đây chỉ là yên tĩnh trước cơn bão táp. Chỉ cần đứa nhỏ trong bụng Lâm Huệ vẫn còn, hậu cung cũng sẽ không bình tĩnh.

Vốn là người trở thành cái đinh trong mắt sẽ là nàng, về sau Lâm Huệ lại mang thai, trở thành tâm điểm chú ý nên mọi ánh mắt đều rơi vào trên người nàng ta, nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của nàng ta.

Mà Lâm Huệ ngoại trừ đi thỉnh an hoàng hậu, thỉnh thoảng đi chỗ thái hậu một chút thì rất ít đi ra ngoài, có thể thấy được nàng ta cũng biết cẩn thận.

Cuối tháng năm là sinh nhật của hoàng hậu. Là nhất quốc chi mẫu, sinh nhật của nàng ta tất nhiên phải long trọng. Chuyện hậu cung không cần Hạ Uyển Chi nhúng tay, nàng không có việc gì liền xem sách, thêu hoa, hoặc là nghe Hạ Hoa nói một chút chuyện lý thú trong cung.

Ăn trưa, Tề Diệp sẽ đi qua dùng bữa, Hạ Uyển Chi đã phân phó đi xuống. Nàng nhìn nhìn túi thơm đã gói kỹ. Mấy ngày nay liên tục không có cơ hội đưa cho hắn. Hiện tại trời nóng, tiện thể đeo túi thơm xua đuổi muỗi, thoải mái tinh thần.

Hạ Uyển Chi chuẩn bị thức ăn luôn chú ý khẩu vị của hai người. Vui vẻ hòa thuận dùng bữa trưa xong, Hạ Uyển Chi lấy ra đồ đã chuẩn bị cho hắn. Tề Diệp có chút tò mò mở ra, nhìn thấy là một túi thơm, là cái hôm đó bọn họ tranh đoạt, cầm lấy ngửi một cái, cười nói “Thật thơm!”

Hạ Uyển Chi cười nói “Hoàng Thượng thích là tốt rồi!”

“Trẫm đương nhiên thích, đây chính là một mảnh tâm ý của Uyển Nhi.” Tề Diệp nhìn đường thêu tinh tế, cười vuốt ve hoa lan thanh nhã ướt át, lại vuốt ve mặt của nàng, “Có thể được giai nhân như thế, trẫm thật vui mừng a!”

“Hoàng Thượng lại giễu cợt tần thiếp!”

Hạ Uyển Chi thuận thế thẹn thùng chôn vào trước ngực hắn, khiến Tề Diệp mỉm cười ôm nàng, cho nàng ngồi lên trên chân mình, nói “Đeo lên cho trẫm!”

Nàng cũng không cự tuyệt, đeo lên thắt lưng của hắn thượng, vuốt ve tua rua của nút thắt. Nàng đang nhìn xem, trên mặt bỗng mềm nhũn. Tề Diệp đi tới gần, hôn lên mặt nàng một cái.

Nàng xấu hổ đỏ mặt, ngẩng đầu trừng hắn oán trách, chẳng những không thể khiến cho hắn bớt phóng túng, ngược lại khơi gợi lên hào hứng của hắn. Hắn cầm lấy mặt của nàng đè xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại đỏ mọng của nàng, hôn môi gặm cắn, trằn trọc mút vào, gắn bó như môi với răng, triền miên không dứt.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Hạ Uyển Chi không lo lắng sẽ có người xâm nhập. Biết rõ hắn thích hôn môi mình, nàng chậm rãi đáp lại. Khi tiến đến hôn sâu, hắn đã ôm thật chặt nàng, mà nàng cũng duỗi ra hai tay ôm cổ của hắn, thân mật mập mờ.

Chờ hắn buông nàng ra, Hạ Uyển Chi đã cảm thấy môi lưỡi tê dại, đôi môi khẽ sưng đỏ.

Xem nàng một bộ thoả mãn, Tề Diệp tâm tình thật tốt, tới gần hôn một cái lên khóe môi nàng, ôm nàng ở trước ngực, không cần nói, không khí ấm áp làm cho người ta cảm thấy thỏa mãn.

Buổi chiều Tề Diệp ở ngự thư phòng phê duyệt tấu sớ, Quang Thuận công công nói “Hoàng Thượng, Vương chiêu viện cầu kiến!”

“Không gặp!” Tề Diệp không ngẩng đầu liền cự tuyệt. Quang Thuận công công gật đầu đi ra truyền đạt lời của hắn.

Vương chiêu viện nói “Nếu Hoàng Thượng đang bận, tần thiếp không quấy rầy. Làm phiền Quang Thuận công công đưa những điểm tâm này vào, nói là tần thiếp cố ý đưa tới. Hoàng Thượng phê duyệt nửa ngày cũng sẽ mệt mỏi, để cho Hoàng Thượng uống trà ăn điểm tâm chậm rãi thư giãn đi!”

“Vâng! Nô tài hiểu rõ, nương nương nếu không có việc vẫn là đi về trước đi. Buổi chiều mặt trời gắt, coi chừng phơi nắng đả thương nương nương thì sẽ không tốt!”

Vương chiêu viện gật gật đầu, rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của Quang Thuận công công. Đinh Hương bung dù giấy che đi ánh nắng gay gắt của mặt trời cho nàng, thầm nghĩ nàng biết mình làn da so ra kém những người khác trắng nõn, cũng không cần ai cũng nhắc nhở nàng đừng để bị rám đen.

Tề Diệp nhìn cũng chưa từng nhìn điểm tâm Vương chiêu viện đưa tới, trực tiếp để Quang Thuận cầm đi ra ngoài. Quang Thuận lui ra ngoài, mở hộp cơm nhìn thấy tinh xảo gật đầu, cầm một miếng ăn, hương vị coi như không tệ. Hắn ăn hai miếng chắc bụng, những thứ khác tất cả đều đưa đồ đệ thưởng cho những người khác đang làm nhiệm vụ ăn chơi, dù sao bỏ đi cũng lãng phí, còn không bằng cho hắn thu mua lòng người đây!

Tề Diệp tháng này đã mấy ngày không đi Phượng Nghi cung của hoàng hậu. Bữa tối nay là ở Phượng Nghi cung dùng bữa, hoàng hậu chuẩn bị cả bàn thức ăn, tất cả đều là nàng tự mình nêm nếm qua. Khắp thiên hạ cũng chỉ có mình Tề Diệp được ăn thức ăn nàng làm, đều là dựa theo khẩu vị của hắn.

Sau khi ăn xong, Tề Diệp đi ngự thư phòng xem tấu sớ, hoàng hậu ôn nhu nhắc hắn bảo trọng thân thể. Tề Diệp vừa rời đi, hoàng hậu liền thay đổi sắc mặt “Vì sao nàng ta còn bình an vô sự?”

“Nương nương bớt giận, nô tỳ tạm thời tìm không được cơ hội ra tay. Lâm sung dung rất khôn khéo, ăn uống đều không cho người nhúng tay, tất cả đều là người tin cậy bên cạnh giúp, nô tỳ vô dụng!”

“Đúng là vô dụng, chẳng lẽ trừ ăn uống ra, ngươi tìm không được những biện pháp khác?” Hoàng hậu nhướng mày, rõ ràng mất hứng.

Nguyệt Mai nghe được giật mình hiểu ra, ba tháng mang thai vô cùng vô cùng nguy hiểm. Không cẩn thận va va chạm chạm một cái cũng có thể bị thương thân mình, chớ đừng nói chi là giữ hài tử.

“Nương nương yên tâm, nô tỳ đã nghĩ ra biện pháp!” Nguyệt Mai cười đắc ý, trong mắt lóe sát ý.

Buổi tối Tề Diệp nghỉ ở Phượng Nghi cung. Hoàng hậu trong lòng vui mừng, đặc biệt mặc cái yếm mới thêu, mong có thể làm cho Tề Diệp thích. Hoàng hậu chuẩn bị súp ngọt, Nguyệt Mai bưng lên, đang muốn động tay chân thì hoàng hậu lắc đầu. Nguyệt Mai trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo chủ tử an bài, đàng hoàng bưng súp ngọt tiến lên cho Tề Diệp uống.

Tề Diệp hôm nay xem tấu sớ mệt mỏi, buổi tối cũng không làm cái gì, chỉ là ở bên cạnh hoàng hậu ngủ một giấc mà thôi. Hắn không phải là mỗi lần đi trong cung nào cũng đều muốn làm chuyện này. Ngược lại hoàng hậu nằm ở trên giường, nghe hắn từ từ tiếng hít thở, trong lòng hối hận không nên bỏ qua. Hiếm khi hắn có thể tới trong cung mình một chuyến.

Nghĩ tới, hoàng hậu chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng dán lên cánh tay của hắn, giống như thỏa mãn, nhắm mắt ngủ.

Lâm Huệ mặc dù không ra ngoài qua lại, nhưng mỗi ngày đều sẽ đi chỗ thái hậu ngồi một chút. Nàng nghĩ thừa dịp có thai, lấy được yêu thích của thái hậu, về sau ở trong cung coi như là một người tiếng nói có trọng lượng. Liền làm bộ cảm thấy hứng thú đối với kinh Phật, thường xuyên đi qua nghe một chút.

Thái hậu dù sao cũng là người, cũng thích có người ở cùng mình, vừa vặn Lâm Huệ lại đối với kinh Phật cảm thấy hứng thú, còn có thể nói lên vài câu, thái hậu phảng phất tìm được tri âm. Xem tại bụng nàng ta, xem tại nàng ta thích kinh Phật nên đối với nàng ta thân cận không ít, thậm chí nói là cho đứa nhỏ tiếp xúc phật lý nhiều cũng tốt.

Ngày hôm đó Lâm Huệ từ Thọ Ninh cung đi ra, mặt trời có chút nóng, Thái Vi một tay che dù, một tay quạt quạt tròn. Lâm Huệ nhìn mặt trời chói chang cả người liền choáng váng không muốn đi nữa.

Thái Vi liền cho người đi nâng kiệu đến, nàng hiện tại thân thể quý báu, lúc này không giống ngày xưa, tất nhiên nhanh được phục dịch.

Vài người Trịnh tu viện cùng Chu tiệp dư, Triệu Tiệp dư đi ở trên đường nhìn thấy người ngồi kiệu liễn đi tới. Triệu Tiệp dư nhịn không được trào phúng “Nhìn một chút bộ dáng được chiều chuộng kia của Lâm sung dung, ngay cả kiệu liễn cũng ngồi. Cũng không phải sắp lâm bồn, dùng sớm như thế là muốn làm náo động sao? Nàng ta cũng không sợ chính mình không chịu nổi.”

“Bụng người ta không chịu thua kém, không phải chúng ta có thể so sánh được. Ngươi cũng không phải không biết, nàng ta hiện tại đúng là thịt trong lòng thái hậu.”

Trịnh tu viện cười nói “Xác thực là thịt trong lòng thái hậu, có điều không phải là nàng ta, mà là khối thịt trong bụng của nàng ta kia.” Rõ ràng mình được sủng hạnh nhiều, nhưng vẫn để cho nàng ta giành được tiên cơ. Xem bộ dáng nàng ta kiêu ngạo đắc ý, Trịnh tu viện trong lòng không vui.

Gặp ba người các nàng đang du ngoạn, Lâm sung dung vẻ mặt thản nhiên ngồi ở trên kiệu, mắt nhìn thẳng, đến bên cạnh các nàng, mới cố làm ra vẻ trông thấy, trên mặt nở nụ cười, nói với Trịnh tu viện “Gặp qua tu viện nương nương. Nương nương xin thứ lỗi, thời tiết này làm cho người cảm thấy mệt mỏi, tần thiếp có thai gần đây thường xuyên cảm giác không còn chút sức lực nào, cũng không thể hạ kiệu hành lễ cho nương nương!”

“Lâm sung dung khách khí. Ngươi bây giờ mang thai long chủng, ta dù là không nể mặt ngươi, cũng phải xem tại hài tử trong bụng Lâm sung dung. Sẽ không so đo với Lâm sung dung.” Trịnh tu viện cười nói “Nếu như tháng mười lâm bồn, Lâm sung dung sinh hạ hoàng tử, vậy cũng thật là tất cả đều vui vẻ, không chừng ta còn phải hành lễ với Lâm sung dung. Có điều... Nếu là sinh hạ công chúa, chỉ sợ Lâm sung dung còn phải cố gắng nỗ lực!”

“Đa tạ Trịnh tu viện quan tâm, là hoàng hay tử là công chúa tần thiếp đều không sao. Chỉ cần là huyết mạch Hoàng gia chính là quý không thể nói, luôn tốt hơn so với vài người, thừa sủng nhiều lần vẫn là gió êm sóng lặng, không bằng tìm ngự y nhìn xem, không chừng là có chỗ không ổn.”

“Mấy ngày không gặp Lâm sung dung, miệng càng ngày càng độc. Hôm nay lời này nếu truyền tới trong tai hoàng hậu cùng Thục phi, chỉ sợ dù là Lâm sung dung mang long chủng, hai vị nương nương cũng sẽ không bỏ qua.” So với sự châm chọc của nàng, Trịnh tu viện ăn nói thâm thúy hơn một phần.

Lâm Huệ lúc này mới hoảng hốt, một câu châm chọc của nàng, đặt ở trên người Trịnh tu viện thì không sao. Nếu thật là bị hoàng hậu, Thục phi nghe được, nàng thật đúng là nói không rõ ràng.

“Nếu như Trịnh tu viện không sợ chọc giận hai vị nương nương mà đi cáo trạng, ta cũng không sợ ngươi thêm dầu thêm mỡ.” Lâm Huệ vuốt ve bụng, thấy ánh mắt của các nàng đều rơi vào trên cái bụng bằng phẳng của mình, Lâm Huệ cười đắc ý “Được rồi, không nói nữa. Mặt trời quá nóng, chớ tổn thương đứa nhỏ trong bụng mới tốt. Nếu không Hoàng Thượng, thái hậu sẽ trách tội.”

Nguyệt Mai nhìn đi mấy người rời đi, cười lạnh “Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ không trách tội.”

Chu tiệp dư liên tục không có lên tiếng, thấy Lâm Huệ vừa đi thì nói “Cái Lâm sung dung này thật đúng là càng ngày càng khoa trương!”

“Hừ, nàng ta cho rằng mang thai long chủng có thể tác oai tác quái sao? Chờ xem, về sau xem nàng ta nếm mùi đau khổ.” Trịnh tu viện trong lòng ghen ghét, kể từ khi nàng ta có thai, hoàng thượng đến Đức Sang cung nhiều lần, nhưng không có một lần đi tìm nàng. Cùng là nữ nhân, Lâm sung dung được cưng chiều, nàng bị vắng vẻ, Trịnh tu viện làm sao có thể không tức giận.

Chu tiệp dư, Triệu Tiệp dư đồng ý gật đầu. Ba người lại nói mấy câu, liền tản ra. Canh giờ không còn sớm, Trịnh tu viện chuẩn bị trở về Đức Sang cung, đi không có vài bước thì nhìn thấy một cái thân ảnh lén lén lút lút, nàng nhận ra hình như là Nguyệt Mai hầu hạ bên cạnh hoàng hậu.

Nàng ta làm sao lại đi về bên kia? Trịnh tu viện vừa nghi vấn, vừa dè dặt đi theo, lại trông thấy nàng ta đem một vật ném vào trong ao, dè chừng nhìn xung quanh một chút, nàng ta vội vã trốn đi. Chờ Nguyệt Mai rời đi, lúc này nàng mới đi ra ngoài, đứng ở vị trí Nguyệt Mai đã đứng nhìn nhìn. Nàng nhìn trong nước có một cái túi, liền cho thị nữ vớt lên. Thị nữ mở ra vừa nhìn liền bị hù dọa kinh hô một tiếng, quăng túi, ngã ngồi dưới đất.

Trịnh tu viện cũng sợ hãi, trông thấy một con chuột ướt đẫm từ túi xông tới, bò qua trước mặt nàng. Nàng bị hù dọa tóc gáy dựng đứng, nhịn không được kinh hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.