Mộ Sắc Thần Quang

Chương 3: Lam Nhi




Đến đêm hôm đó, Kim Ngưu mới tỉnh lại, do di chứng cánh tay nên anh không thể nào ngồi dậy, đầu đau nhức, anh nhìn qua bên cạnh, căn phòng tối đen, chỉ le lói một chút ánh sáng phía ngoài cửa lẻn vào. Kim Ngưu đã dự đoán trước nên anh cũng không lấy làm thất vọng, cổ họng anh khô rát, ráng kéo cánh tay còn lại khó khăn tiến tới ly nước để tủ bên cạnh, chật vật mãi mới chạm tới thành ly, tưởng chừng như sắp lấy được thì lại trượt xuống, vỡ thành từng mảnh.

Bên ngoài nghe thấy tiếng bước chân lật đật chạy vô, cánh cửa mở toang làm ánh sáng bên ngoài hoàn toàn chiếu thẳng vào bên trong khiến Kim Ngưu không khỏi nhíu mày, người nọ vội đến: “Em không sao chứ? Tỉnh lại rồi!“.

Mãi mới nhìn rõ mặt đối phương, Kim Ngưu nhanh chóng thay đổi thái độ: “Không sao! Lấy dùm tôi ly nước“.

Đối phương ngập ngừng một chút rồi vội vã rót ly nước khác cho anh, đỡ anh ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng.

Kim Ngưu uống xong thấy người kia cứ nhìn mình không có ý định ra ngoài, anh mới buộc phải lên tiếng: “Còn chuyện gì nữa sao? Cự Tước“.

Cự Tước là một bác sĩ, việc chăm sóc bệnh nhân là trách nhiệm mà cô phải đảm đương, nghe Kim Ngưu nói vậy, cô biết người con trai này không thích mình.

“À, ý tôi là, tôi dù sao cũng là giáo viên của em, em không thể dùng kính ngữ để nói chuyện với tôi sao?“. Cự Tước cố gắng giữ thái độ nghiêm chỉnh nghiêm túc răn dạy Kim Ngưu.

Kim Ngưu nhếch miệng: “Tôi muốn đề nghị bác sĩ khác“.

Nghe vậy Cự Tước liền khó chịu: “Kim Ngưu, tôi muốn nói cho em biết, tôi là bác sĩ ở đây, em có ghét tôi cũng không có quyền đưa vào công việc, em lớn rồi nên hiểu chuyện cá nhân không thể đánh đồng“.

Kim Ngưu bỏ ly nước sang bên cạnh, thở dài: “Cô biết sao không? Chuyện cá nhân và công việc cũng có vài thứ giống nhau, điển hình như là, gương mặt” Kim Ngưu khẽ nhướn mày: “Nói chung tôi không muốn thấy mặt cô, nên là tôi cần một bác sĩ khác, bệnh nhân khỏe lại mau hay không còn phải xem vào tâm trạng, nhìn mặt cô, tôi chỉ thấy khó chịu“.

Từng lời một nói ra đều dùng tông giọng vô cùng bình thường.

“Kim Ngưu, em..“.

Lời nói chưa kịp nói hết đã bị một giọng khác xen vào: “Xin lỗi, chúng tôi đã đề nghị một bác sĩ khác“.

Cả Kim Ngưu và Cự Tước đều quay qua nhìn người vừa phát ra câu đó.

Cự Giải đang đứng trước cửa, tay cầm một cái camen, nói tiếp: “Cô có thể về rồi, hôm nay làm phiền cô nhiều quá!” Nói xong tiến đến bên giường Kim Ngưu, tách camen và đổ nước cho Kim Ngưu như không có chuyện gì.

Cự Tước cảm thấy uất ức không nói thành lời, nhiều năm qua, dù đã trải qua lâu như vậy nhưng người có lỗi luôn luôn là cô, người phải âm thầm chịu đựng luôn luôn là cô.

Cự Tước nắm chặt bộ hồ sơ trong tay, nuốt nước miếng: “Cự Giải, em cần phải như thế sao? Dù sao tôi cũng là...“.

“Im ngay!” Cự Giải xoay đầu nhìn thẳng nói bằng giọng dứt khoát.

Sau đó Cự Giải tiến từng bước đến gần Cự Tước, miệng vẫn phát ra âm thanh đều đều: “Cự Tước, chị biết mà, tôi đã từng nói với chị như thế nào, tránh xa chúng tôi ra! Đừng để tôi phải lặp lại chứ?! Chị cả gan xuất hiện ở trường HOROSCOPE vào năm nay vì mục đích gì đừng tưởng bọn tôi không hiểu, đang không, không có chuyện gì mà giáo viên chính thức của trường trước đây được đưa về hưu và thay vào đó chị lại vào, và giờ còn dám giả tạo làm bác sĩ đặc biệt chăm sóc Kim Ngưu, làm sao có thể trùng hợp đến vậy nếu như không có người nhúng tay vào?!” Cự Giải đứng trước mặt Cự Tước, bàn tay vân vê ve áo của Cự Tước, chỉnh lại cho gọn gàng, còn tốt bụng phủi bụi trên áo: “Thôi nào, dù sao chúng ta cũng là người nhà, tôi cũng không muốn làm khó chị, mất công ba chị lại đến mắng vốn ba tôi, rồi ba tôi sẽ lại nhẹ nhàng khuyên bảo tôi bằng cách dộng mặt tôi vào tường rồi còn bắt tôi quỳ đến khi nào liệt chân thì thôi đó, chúng ta tự cho nhau con đường sống có phải tốt hơn không“.

Mặt Cự Tước thoáng chốc trở nên xám ngắt, đang không biết đối đáp thế nào thì ngoài cửa lại xuất hiện một người nữa, gương mặt Cự Tước liền giãn ra, nước mắt theo đó chảy xuống, vai run lên nhè nhẹ, Cự Tước cất giọng yếu ớt: “Bảo Bình...“.

Cự Giải bày ra vẻ mặt chán ngán ngứa mắt.

Bảo Bình tiến đến, vẻ mặt nghiêm nghị: “Cự Giải, thôi làm trò đi!“.

Cự Giải trề môi, quay sang lấy đồ ăn cho Kim Ngưu.

Vị bác sĩ như tìm được phao cứu sinh, bao uất ức tuôn trào, nước mắt chảy xuống không ngừng, vội lau nước mắt bằng cả hai tay, một tay trống và một tay còn đang ôm bộ hồ sơ, nhìn cô tong tình trạng này trông còn thảm hại hơn lúc bị Cự Giải nói nữa, hấp tấp đến ngốc nghếch.

“Bảo Bình, Bảo Bình, Bảo Bình...” Cứ nức nở gọi tên anh.

Cự Giải chỉ thấy mắc cười, Kim Ngưu thì nhăn mày khó chịu.

Bảo Bình khẽ thở dài, bối rối đưa tay lên đầu Cự Tước vỗ vỗ: “Không sao rồi, cô ra ngoài đi!“.

Đưa được Cự Tước ra ngoài, vừa đóng cửa lại đã nghe tiếng cười vô duyên ầm ầm của Cự Giải. Bảo Bình gõ đầu Cự Giải nhắc: “Thôi dùm đi, mày cũng ác quá!“.

Cự Giải xoa đầu: “Haha, cũng khá là buồn cười! Bảo Bình, con gái mỏng manh yếu đuối ngốc nghếch là gu của mày hả?“.

“Im đi!” Bảo Bình lườm.

Tâm trạng của Kim Ngưu nãy giờ đều bị Cự Tước chi phối, hiện tại khi chỉ còn ba người, anh đều không biết nên nói gì.

Bảo Bình nhìn Kim Ngưu sau đó thả một câu: “Coi như đó là sự trừng phạt đi!“.

Cự Giải nghiêng đầu: “Hả?“.

Bảo Bình và Kim Ngưu nhìn nhau, qua ánh mắt đã thực hiện một giao kèo bí mật, đó là hãy coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, Kim Ngưu ngày hôm nay đã lãnh đủ hậu họa một đời rồi.

Cự Giải đưa thìa lên miệng Kim Ngưu, Kim Ngưu né ra: “Tự ăn được!“. Rõ ràng trong lòng đã nhẹ nhõm, rõ ràng là mình chưa bị bỏ rơi.

“Mày tsun cũng tsun vừa thôi, tay kiểu đó thì sao ăn được, mở miệng ra, a“.

Kim Ngưu điên tiết: “Mày làm kiểu đó nữa là tao giết mày“.

Cự Giải cười hì hì, đút được một miếng cho Kim Ngưu rồi nói tiếp: “Chuyện của Ô Nha, tao không can vào nữa, mày muốn làm gì thì làm, chỉ cần hứa với tao một điều“.

Kim Ngưu bất ngờ, không thể tin được Cự Giải sẽ đồng ý, suốt mấy tháng nay anh và Cự Giải đã không thể nào giao tiếp như những người bạn, rõ ràng là lỗi của anh, việc Ô Nha là do anh bày ra mà không thèm hỏi ý bạn mình, nhưng giờ đây, người chịu nhường một bước lại là Cự Giải.

“Mày.. nói thật?“.

“Ừ” Cự Giải cười: “Chỉ cần hứa một điều!“.

“Điều gì?” Đổi điều kiện với loại người như Cự Giải khiến anh hơi nghi ngờ.

Đột ngột nụ cười của Cự Giải biến thành dịu dàng: “Nó sẽ được vào trường, với điều kiện, nó không được phép xuất hiện trước mặt Zodiac” Thấy ánh mắt Kim Ngưu biến đổi, Cự Giải nhấn mạnh: “Phải, là Zodiac, không chỉ riêng tao mà là cả lớp mình và trong đó, có cả mày nữa Kim Ngưu, chỉ cần nó im lặng sống như một con người bình thường, yên lặng vào học, yên lặng tốt nghiệp, sống như một cơn gió thì tao sẽ đồng ý với mày“.

Kim Ngưu đã đoán đúng, ra điều kiện cùng loại người này chính là sai lầm. Nhưng anh biết, anh cần sự đồng ý của Cự Giải, dù anh có làm điều gì, nếu không hỏi qua cô, anh sẽ cảm thấy nó chưa hoàn thiện, cảm thấy cực kì khó chịu. Cự Giải là người bạn mà anh cần nhất trong cuộc đời.

Chỉ cần Cự Giải một tiếng đồng ý thì Bảo Bình cũng răm rắp ủng hộ.

Nói ra từ khi làm bạn với cô, hai người đã bị chi phối mất rồi!

“Được rồi! Tao sẽ nói với con bé như vậy!“.

Cự Giải cười, chỉ cần Kim Ngưu hứa, cô bảo đảm sẽ luôn ủng hộ anh, còn việc Ô Nha có tuân thủ hay không cô cũng đã có dự tính trước.

----------------------------

Sáng hôm sau, trong lúc chuẩn bị đi thăm Kim Ngưu, vừa bước ra khỏi cổng Bạch Dương đã thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nhất.

“Anh đến đây làm gì?” Bạch Dương ném túi xách vào bên trong xe nhìn về phía người đàn ông.

Thiên Tiễn vẫn giữ bộ dáng điềm đạm: “Không phải nói em rồi sao, chúng ta cần gặp nhau“.

Bạch Dương khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy không tự nhiên: “Xin lỗi anh, chuyện cần nói đã nói hết, phiền anh đừng tùy tiện đến nhà tôi nữa, tôi cảm thấy không thoải mái“.

Người như Bạch Dương rất thẳng thắn, đôi khi mất lòng nhưng đó là thật lòng.

Thiên Tiễn đứng thẳng tiến đến gần, tay khẽ chạm vào cằm Bạch Dương, tỏ ý săm soi: “Em quả thực rất đẹp!“.

Ngay lập tức bị Bạch Dương hất ra, cô ghét đàn ông, càng ghét những trò nịnh hót vớ vẩn, đừng tưởng rằng cô sẽ bị cuốn hút chỉ sau một câu nói, Bạch Dương công nhận Thiên Tiễn vô cùng hấp dẫn, nhưng câu trả lời của cô luôn chỉ có một, cực kì ghét hắn.

Đang tính đôi co với Thiên Tiễn, bỗng nghe thấy tiếng còi phía bên cạnh, Bạch Dương cùng Thiên Tiễn theo bản năng xoay đầu, liền thấy một người bước ra từ trong xe. Bạch Dương thở phào nhẹ nhõm, né Thiên Tiễn chạy đến: “Cự Giải, sao tự nhiên qua đây?“.

Cự Giải mỉm cười: “Nãy mới từ bệnh viện về lại ghé qua đây, tính rủ cậu đi ăn rồi cùng đi thăm cậu ấy“.

Bạch Dương tròn mắt: “Tối qua cậu không về à? Thế thì giờ về nghỉ ngơi cho rồi!“.

“Không cần, tớ khỏe, không thấy Kim Ngưu tớ cứ bất an thế nào ấy“.

Cả hai không hề để ý đến người đàn ông đã đứng bên cạnh, Thiên Tiễn mở miệng: “Xin chào, em có vẻ là học chung với cả Nhân Mã?“.

Bạch Dương nhìn ra ánh mắt Thiên Tiễn nhìn Cự Giải có vẻ bất thường. Nhưng Cự Giải thì ngược lại, sớm đã bị nhan sắc của đối phương thu phục mất tiêu, mỉm cười một cách dịu dàng nhất: “A, em là Cự Giải” Nghĩ kĩ một chút cô liền nói: “Anh là anh của Nhân Mã, Thiên Tiễn phải không ạ?“.

Bạch Dương có chút hốt hoảng, đây là lần đầu tiên cô thấy Cự Giải lễ phép đến thế.

Thiên Tiễn có vẻ không để tâm, anh bỗng hỏi: “Em có người thân nào không?“.

“Hả?” Cự Giải ngớ ra.

Thiên Tiễn bỗng nhận ra mình vừa mất ý thức, có chút vô lễ, liền cười: “Xin lỗi, thật ngại quá, tại anh thấy em giống một người“.

“Người?” Cự Giải nghiêng đầu.

“Chắc là trùng hợp thôi!” Thiên Tiễn có vẻ suy tư lẩm bẩm: “Cậu ta lại là con trai“.

Bỗng nhiên Cự Giải a một tiếng: “Ha, ý anh là em trai em?“.

Thiên Tiễn tròn mắt nhìn, có vẻ hào hứng: “Em trai em?“.

“Vâng ạ, ai cũng bảo tụi em giống nhau hết, nếu em cắt tóc hoặc nó đội tóc giả thì trông chả khác nhau là mấy đâu, nếu anh nói giống em thì chắc là nó rồi, làm sao ai có cái nhan sắc quý hiếm như em được“.

Bạch Dương cảm thấy con này chưa gì đã lộ bản chất thật ra rồi.

Thiên Tiễn suy ngẫm một lát: “Em nói như thế, em học năm nhất cao trung, tức là cậu ta phải nhỏ hơn cả em?“.

Cự Giải tươi cười, ngoan ngoãn đáp: “Phải ạ, nó học năm cuối sơ trung, sang năm sẽ vào trường em, anh quen nó ạ?“.

Thiên Tiễn nở một nụ cười ẩn ý, Cự Giải và Bạch Dương đang cảm thấy ngờ ngợ thì Thiên Tiễn lên tiếng: “Vậy hai đứa đi đi, anh cũng có việc, đi trước!“.

Bỏ lại hai đứa nhìn chằm chằm nhau nhún vai lắc đầu không hiểu chuyện gì.

“Sao cậu bỗng nhiên lễ phép vậy, một chữ ạ hai chữ cũng ạ?“.

“Đẹp trai mà má“.

-----------------------------------

Đến bệnh viện cũng đã đông đủ mọi người, Thiên Bình mấy ngày nay vẫn còn đang bực mình với Cự Giải thành ra nhìn thấy cô liền hậm hực lườm đi chỗ khác.

Cự Giải lắc đầu cười trừ, sau đó vỗ tay thông báo: “Chúng ta sẽ đi cắm trại“.

Nhìn qua Thiên Bình đang trố mắt, Cự Giải tỏ ý “vầy là hết giận chưa?“.

Thiên Bình giả vờ giận hờn quay đi.

Bạch Dương thở hắt, mệt mỏi nói: “Như đã nói, lớp ta sẽ cắm trại khi Kim Ngưu được xuất viện, lần này không giống lần trước, không giáo viên, không khách sạn, không tập huấn, nói chung đây là một buổi cắm trại truyền thống đúng chất cắm trại, mỗi thành viên có thể mang tiền, mang điện thoại tùy ý, nhưng địa điểm cắm trại bọn tớ đã tính hết rồi, không phải là nơi gần siêu thị hay chợ nào cả, nó yên tĩnh và không bị bên ngoài ảnh hưởng, vì thế tốt nhất mỗi người nên mang đồ ăn, dụng cụ nấu ăn, dụng cụ cắm trại như lều, chăn, gối, quần áo, bản đồ, GPS gì đó vân vân và mây mây, cái này các cậu tự chia nhau, mệt quá” Bạch Dương chốt hạ.

“Còn Nhân Mã?“. Song Tử đột ngột lên tiếng.

Không khí im lặng bao trùm, Cự Giải len lén liếc Bạch Dương.

Im lặng một lúc, vẫn giọng điệu như lúc nãy không thay đổi, giống như không hề có sự im lặng lúc nãy, Bạch Dương cất tiếng: “Việc này cậu nói với cậu ấy đi Song Tử, hai cậu tự chia với nhau ok?“.

“Chứ không phải hai cậu nên...” Lời chưa dứt đã bị Xử Nữ bịt lại.

Cự Giải nhắc lại: “Hai cậu tự chia với nhau được không?” Giọng nói lộ rõ sự châm biếm: “Ở đây chỉ cậu tương thông với Nhân Mã nhất mà“.

Người đang ngồi trên giường bệnh, một biểu cảm cũng không có.

Song Ngư kéo chăn cho Kim Ngưu, tỏ vẻ bất an: “Tay cậu ta nặng thế này, liệu có thể xuất viện trong vòng mấy tháng không đây“.

Kim Ngưu nhẹ nhàng đáp: “Không sao, tớ không phải người bình thường“.

Rõ ràng là từ đầu đến cuối, cả hai đều tỏ vẻ mình là người không liên quan.

Bỗng một tiếng ầm dội xuống, cả đám ngạc nhiên nhìn Song Tử, Sư Tử nhăn mặt: “Sao vậy Song Tử, đột nhiên đập mạnh ly nước xuống bàn vậy làm gì vậy? Tay bị ghẻ à?“.

Cả Bạch Dương lẫn Cự Giải đều chỉ biết khinh khỉnh cười.

“Tôi ra ngoài gọi điện cho Nhân Mã“. Song Tử đứng lên đi ra.

Đau.

Song Ngư đau không chịu nổi.

Xử Nữ vỗ tay đánh động mọi người tập trung, sau đó cô nói: “Hiện tại chúng ta phân ra làm bốn nhóm, mỗi nhóm ba người, để không rắc rối chúng ta phân như nhóm trên lớp nhé...” Xử Nữ bị Thiên Bình thúc củ trỏ, liền sửa lại: “À, sẽ có vài sự thay đổi, nhóm nước và nhóm đất sẽ giữ nguyên nha, còn lửa với khí thì thay bằng Nhân Mã với Thiên Bình, tức là Thiên Bình sẽ cùng nhóm với Sư Tử và Bạch Dương, còn Nhân Mã sẽ với Song Tử và Bảo Bình“.

Đột ngột Song Ngư lên tiếng: “Bảo Bình về nhóm của Ma Kết và Xử Nữ đi, nhóm cậu đang vướng Kim Ngưu bị thương mà, còn cái kia cứ để Nhân Mã với Song Tử lo đi, tớ nghĩ họ cần ở bên nhau để tăng thêm tính đoàn kết“.

Cả lớp đều biết tâm cơ của Song Ngư, những lời này xem ra rất bình thường nhưng điều mà họ cảm nhận là Song Ngư rốt cuộc đã dùng đến thủ đoạn, chả phải thủ đoạn cướp người về phía mình mà là thủ đoạn ép người khác vào đường cùng, không một ai cứu vớt. Đáng lẽ phút giây giờ đây phải có người đứng ra nói gì đó công đạo, nhưng tất cả mọi người đều im lặng, như chính họ đã thừa nhận sẽ quyết định như thế.

Sau khi bàn giao công việc xong xuôi, mỗi nhóm chia nhau giờ hẹn để cùng đi mua dụng cụ.

Nhóm nước.

Song Ngư: “Mua cái này“.

Cự Giải: “Cả cái này nữa“.

Song Ngư: “Nhiều nhiều lên má ơi cho an tâm“.

Cự Giải: “Có nên không, cái này nửa cần thiết nửa không cần thiết“.

Song Ngư: “Kệ, cứ hốt cho chắc, yên tâm, hãy tin chế“.

Thiên Yết: Im lặng xách đồ từ đầu đến cuối.

Nhóm đất.

Xử Nữ: “Sao cái này?“.

Bảo Bình và Ma Kết: “Bố không quan tâm“.

Nhóm lửa.

Thiên Bình: “Má ơi, cái này đẹp quá đi à“.

Sư Tử: “Mua gì mua lẹ lên coi“.

Bạch Dương: “Thiên Bình! Bỏ cái áo đó xuống liền ngay và lập tức, Sư Tử! Năng nổ lên coi, con trai phải mạnh mẽ lên, cứ chán nản thế ai coi cho được“.

Nhóm khí.

Song Tử sau khi gọi điện cho Nhân Mã, thấy cô có vẻ không hào hứng lắm, anh có chút đau lòng, định miệng nói tới nhà để đón thì Nhân Mã ngay lập tức khướt từ, bản thân cô nghĩ nếu Song Tử gặp Thiên Tiễn không biết mọi chuyện sẽ khủng khiếp thế nào.

Đi một vòng trong trung tâm mua sắm, cả hai sắm được ít chăn gối loại đắt tiền, nhưng Nhân Mã một mực vẫn không nói dù chỉ một tiếng, Song Tử liền kéo cô vào nhà hàng của trung tâm, định bụng làm cô vui vẻ hơn.

Một mình Song Tử gọi món vì Nhân Mã hoàn toàn không có tâm trạng, ngay cả khi đồ ăn được dọn đến, mặt Nhân Mã một chút cảm xúc cũng không có, Song Tử buộc miệng nói: “Đừng nói với tớ là cậu không ăn gì đó nhé, mới có một tuần mà mặt cậu đã gầy tóp lại rồi“.

Nhân Mã lẩm bẩm: “Tớ gầy như vầy trông có tội nghiệp không?“.

“Thảm hại thì có” Song Tử khó chịu.

“Vậy thì tốt, có khi mọi người sẽ thấy như vậy mà thương hại tớ, đối xử tốt với tớ“.

Song Tử không muốn nhìn người con gái này càng ngày càng tuột dốc, không muốn nghe những suy nghĩ tiêu cực từ cô, một cô gái năng nổ hoạt bát rốt cuộc cũng trở nên bộ dạng này, bỗng Song Tử cảm thấy lũ kia thật đáng ghét.

“Nhân Mã” Song Tử gọi.

“Hả?” Vẫn vẻ mặt bơ phờ không quan tâm đáp.

“Câu trả lời của cậu“.

“Câu trả lời gì?“.

“Tớ muốn cậu làm bạn gái tớ“. Song Tử thẳng thắn.

Nhân Mã ngước mặt, tròn mắt nhìn Song Tử, cổ họng khô rát: “Cậu thích tớ từ lúc nào?“.

“Không biết“.

“Lý do thích tớ?“.

“Không biết“.

Nhân Mã nhìn thẳng vào Song Tử: “Thích chỉ là thích thôi, không vì lí do nào cả, đúng không?“.

Song Tử tự nhiên thấy chột dạ, cảm giác bao tử quặn lên như có gì đó thôi thúc nhưng anh vẫn cứng rắn đáp: “Phải!“.

“Vậy được! Tớ làm bạn gái cậu!“.

Nhân Mã nói không chần trừ.

Bỗng nhiên, Song Tử cảm thấy, chỉ là một chút thôi, anh thừa nhận chỉ là một chút thôi, anh đã hối hận.

----------------------------------

Bạch Dương nửa đêm chạy đến phòng Kim Ngưu, hét toáng lên: “Cái gì? Cái gì quen nhau? Cậu biết không? Cậu ta đã đồng ý với Song Tử rồi, tớ không thể tin được, Kim Ngưu, tớ phải làm sao đây, tớ không...” Bạch Dương đã hoàn toàn mất kiểm soát, đi đi lại lại quanh phòng: “Không thể tin được, thì ra thay lòng dẽ như thế, không ai ép cậu ta phải mãi mãi thích một người nhưng rõ ràng cậu ta nói với tớ rằng cậu ta không thể nào thiếu cậu, cả đời của cậu phải là của cậu ta, rốt cuộc cậu ta là loại người gì, sao con người lại lật mặt nhanh thế, thật ghê tởm, Kim Ngưu, cậu nói xem có phải như thế không, chúng ta sắp có một buổi picnic, còn cậu ta thì lựa chọn cơ hội...“.

“Bạch Dương bình tĩnh lại đi!” Kim Ngưu nhắc nhở.

Bạch Dương đứng lại, đau khổ nhìn Kim Ngưu, cố gắng tìm nỗi buồn phiền trên mặt anh: “Kim Ngưu, cậu... cậu rốt cuộc cảm thấy như thế nào, chuyện của cậu, tớ biết, tớ không thể nào ngờ là cậu ta dám...“.

“Bạch Dương!!” Kim Ngưu quát.

Bạch Dương nín thinh, cuối cùng cũng thở dài ngao ngán điều tiết được tâm trạng, cô nói: “Kim Ngưu, cậu tính thế nào?“.

Kim Ngưu nhìn xuyên qua cửa sổ, bầu trời yên tĩnh không một ngôi sao nào, cảm xúc của anh trống rỗng, anh vốn đoán biết kết quả sẽ như vậy, không một cô gái nào có thể yêu anh hơn Yển Diên, không một người nào kiên trì với anh hơn Yển Diên cả. Anh nhận ra, thế giới màu sắc của anh biến mất sau khi mẹ anh mất, nhưng âm thanh êm đẹp lại biến mất sau khi Yển Diên rơi khỏi tầng thượng năm đó.

Đáng lẽ ra anh nên níu giữ cô lại, vì lòng ích kỷ nhỏ nhen mà anh đã để người con gái ấy rơi xuống, bây giờ, lần thứ hai, anh lại để vụt mất lần nữa.

Âm thanh cuối cùng Yển Diên để lại như là một lưỡi dao sắc nhọn cắm sâu vào trái tim anh, người con gái dành trọn cuộc đời yêu anh.

“Vì yêu anh nên em mới hận anh, vì hận anh nên muốn anh đau khổ, em chết đi sẽ là nỗi đau cho anh cả đời, để anh biết rằng, không một ai yêu anh hơn em“.

Hai người phụ nữ quan trọng nhất đều rơi từ sân thượng xuống, đều vì người đàn ông họ yêu mà rơi xuống. Lúc đó, anh biết bản thân mình không khác gì ba anh cả.

“Như vậy cũng tốt!” Kim Ngưu chậm rãi nói.

Bạch Dương đau đáu nhìn: “Kim Ngưu à...“.

Anh quay sang mỉm cười: “Đừng làm mất tình bạn mình chỉ vì thằng như tớ Bạch Dương, cậu biết là việc Nhân Mã yêu Song Tử sẽ vẫn tốt hơn yêu tớ mà phải không? Cũng cám ơn cậu vì tất cả“.

Bạch Dương lắc lắc đầu như không chịu thừa nhận: “Tớ không biết điều gì hết, duy chỉ có một điều tớ biết, yêu cậu mới là đúng“.

Kim Ngưu cười nhẹ: “Chúng ta không thể đòi hỏi ông trời bất cứ thứ gì” Kim Ngưu ngưng một lát rồi nói: “Thứ chúng ta có đã là tốt đẹp lắm rồi“.

Hai hàng nước trong mắt Bạch Dương chảy xuống, cô cúi đầu trước giường anh: “Nhưng mà, Song Ngư, nếu như cậu và Nhân Mã yêu nhau thì chỉ duy nhất một người đau khổ là Song Tử, nhưng lúc này đây lại tới hai người“.

Kim Ngưu dùng cánh tay còn sử dụng được, lau đi nước mắt của cô, nhẹ giọng nói: “Quan niệm của cậu cũng quá chủ quan rồi!“.

----------------------------

“Song Ngư, cậu biết....” Xử Nữ gọi điện bằng giọng hốt hoảng.

Xử Nữ chưa nói hết, Song Ngư đã chen vào: “Biết! Không quan trọng! Sớm tớ đã đoán ra“.

Thấy thái độ như không có của Song Ngư, Xử Nữ hơi giật mình: “Cậu... ổn chứ?“.

“Không sao” Song Ngư mỉm cười “Mong hai người đó hảo hảo hòa thuận nhau“.

“Song Ngư...“.

“Bây giờ tớ muốn ngủ, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện“.

Song Ngư tắt máy nằm xuống giường trùm chăn lên hết đầu, run bần bật.

Tự mình bày trò, tự mình đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.