Mộ Sắc Thần Quang

Chương 12: Cố nhân thán




Ăn hai vả của Trương Nghĩa, bạch y thiếu niên đương nhiên răng bay cả mảng, máu hộc cả thúng. Chứng kiến cảnh đó chúng công tử trên hoa thuyền mặt vàng như nghệ, trym run cầm cập, còn đám nữ tử thanh lâu được mời đến bồi khách thì thét lên chói tai.

Lúc này nghĩ đến hung danh đứng đầu tứ ác của Doanh Trùng, những người trước đó không biết mặt gã liền sợ hãi không thôi. Nếu vừa rồi nói sai một lời chỉ sợ cũng sẽ rơi vào kết cục giống thằng ku kia.

Doanh Bác mắt như phún lửa giận dữ gầm lên:

- Doanh Trùng ngươi thật lớn mật!

Người bị đánh là biểu đệ của y, đây khác nào chính y bị Doanh Trùng tát thẳng lên mặt. Chỉ hận người nọ lại vắng mặt đúng vào thời điểm mấu chốt khiến y phải chịu mối đại nhục này. Đang định phát tác, bỗng nhiên Doanh Bác hơi đần ra, sau đó gằn giọng cười lạnh:

- Ngươi thật coi trời bằng vung! Dám thả chó cắn... à nhầm thả nô đánh người? ngươi có biết phụ thân biểu đệ ta chính là đương triều hữu phó đô ngự sử?

- Thì ra là công tử nhà Hữu Phó Hiến.

Doanh Trùng bình chân như vại cợt nhả:

- Cơ mà ngay cả Doanh Bác ngươi ta muốn đánh là đánh, cha hắn chẳng lẽ còn to hơn Phúc Vương điện hạ? À quên, nếu các ngươi chối mắt tiểu gia, vậy tìm Hữu Phó Hiến mà vạch tội ta nè.

Dứt lời, Doanh Trùng nhìn Doanh Bác bằng ánh mắt khinh bỉ.

Nếu là tả phó đô ngự sử hắn còn hơi kiêng kị, chứ hữu phó đô ngự sử hắn sợ cái trym. Triều đình thiết lập Tả Hữu Đô Sát Viện, trong đó Tả Đô Sát Viện phụ trách giám sát quan lại kinh thành và biên quân, Hữu Đô Sát Viện quản lý quan viên tỉnh lẻ và phủ quân các nơi.

Chỉ là trước nay Doanh Trùng hắn đều lăn lộn ở Kinh thành, dù tòng quân cũng quá nửa sẽ theo con đường biên quân hoặc cấm quân. Vị hữu phó đô ngự sử kia có to nữa cũng đếch thể quản lên đầu hắn.

Doanh Bác im lặng, nộ hỏa trong ngực bùng lên dữ dội như thể sắp nổ tung. Từ nhỏ hai người đã đối địch, hiểu nhau như lòng bàn tay, vì vậy vừa thấy vẻ mặt bố láo của Doanh Trùng, y liền biết đối phương chắc chắn là đang cười nhạo chỉ số IQ của mình -- trên mặt thằng ôn kia rõ ràng là cái biểu tình "Doanh Phúc ngươi là heo à".

Đúng lúc này một vị công tử tiến tới nhỏ giọng vào tai Doanh Bác:

- Việc này không thể vạch ra, đám ngư dân còn ở dưới nước.

Lại có người nói:

- Hữu Đô Sát Viện không quản nổi hắn, chỉ sợ không làm gì được.

Tiếp tục có người hảo tâm nhắc nhở:

- Hiện tại hắn là con rể nhà Võ Uy Quận Vương, ta nghe nói lão nhạc phụ Binh Bộ Thị Lang Diệp Hoành Bác của hắn rất thân với Tả Đô Ngự Sử. Thế tử, xét trên phương diện "Quan" hệ, chúng ta sợ là không chơi nổi hắn.

Doanh Bác đứng ngây như phỗng, mất một lúc mới chấp nhận thực tế rằng, ngày hôm nay phải nuốt hận trong lòng, nếu thực vạch tội Doanh Trùng, quá nửa thằng đó sẽ chả mất một cọc lông trym thế nhưng bọn hắn sẽ bị liên lụy đủ điều.

Mặt khác, thằng ôn đó có vẻ đã tìm ra chỗ dựa mới, đã mới lại còn cứng, rất cmn cứng. Bối cảnh gia thế của biểu đệ ở trước mặt nó chả là cái vẹo gì.

Bất quá Doanh Bác tự nghĩ còn có ái chủ bài, không cam tâm chịu thua, bất chợt ánh mắt gã lướt qua các ngư dân dưới nước, trong đầu bỗng nảy lên một ý niệm, sau đó ra vẻ lạnh lùng cười gằn:

- Doanh Trùng ngươi chẳng lẽ ra mặt vì lũ dân đen này?

- Người coi ta là Doanh Trùng hồi mười tuổi chắc, sống chết của chúng liên quan gì đến ta?

Doanh Trùng ngáp một cái rồi vật vờ nói:

- Là lũ đui mù các ngươi cản đường tiểu gia... Mà thôi, bớt sàm ngôn đi, tóm lại cút hay không cút?

Doanh Bác nghe vậy sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lại trầm mặc một hồi. Đúng thật! Đổi thành Doanh Trùng của bốn năm trước, có lẽ sẽ ra mặt cho lũ dân đen nhưng giờ thằng đó là thế tử An Quốc công đứng đầu kinh thành tứ ác, há nào lại để tính mạng dân đen ở trong mắt?

Phiền muộn trong lòng lên tới đỉnh điểm, y chỉ ước sao có thể bẻ gãy phong mang của Doanh Trùng để tiện bề xuống đài, vãn hồi chút mặt mũi đã mất trước mặt bao người.

Trước kia không đấu lại là do trong kinh thành thằng đó có ba cự đầu bảo kê nhưng giờ đang ở ngoài Hàm Dương, chẳng nhẽ Doanh Bác hắn lại không làm gì được một kẻ đã định sẽ mất tước vị sao?

Chưa kể thằng ôn này nói năng rõ bố láo, cái gì mà cút hay không cút. Nếu Doanh Bác hắn tỏ ra yếu thế khiếp nhược vậy sau này mặt mũi của hắn biết giấu xó nào chứ?

Đã cáu thì chớ vậy mà vẫn tiếp tục có người rủ rỉ vào tai hắn:

- Thế tử, Doanh Trùng thế lớn, chúng ta tốt nhất đừng dây vào hắn.

- Trước giờ thua suốt có sao đâu...

Đến lúc này mớ dây thần kinh trong đầu Doanh Bác đứt sạch hết, hai mắt trở nên đỏ thẫm, cơ hồ có dấu hiệu phát điên.

- Đm, cút cái cm ngươi! Doanh Trùng, hôm nay ngươi có gan thử động một sợi tóc của ta coi!

Gã vừa nói vừa chỉ vào mặt Doanh Trùng giận dữ hét:

- Doanh Trùng ngươi đừng ép ta, bằng không Doanh Bác ta sẽ không tha cho ngươi!

Doanh Trùng hơi bị ngạc nhiên, thầm nghĩ sao gã này hôm nay cứng thế? Đến cùng là dựa vào cái gì? Hay hắn cho rằng mình sắp mất tước vị, chỉ có thể mặc hắn vê nắn?

Nghĩ như vậy, ánh mắt Doanh Trùng lạnh đi, khóe môi hơi nhếch:

- Tóm lại Doanh Bác ngươi là quyết không lùi?

Đối phương còn chưa kịp đáp, Doanh Trùng đã khẽ lắc đầu:

- Phúc Đức Như Ý và chúng hộ vệ nghe lệnh, đánh chìm cái thuyền này cho ta!

Đám Doanh Phúc Doanh Đức chỉ chờ có thế, cả lũ nhìn nhau cười nham nhở, sau đó nhao nhao thay giáp nhảy sang thuyền bên.

Bên thuyền đối diện, Trương Nghĩa không ngờ đã sớm động thủ. Trong tíc tắc, bỏ qua tư thế siêu nhân, bích lam sắc Linh Vệ giáp đã hiện thân, tiếp đó một quyền cực mạnh giáng xuống sàn thuyền. Gã vốn đã có sức lực kinh người, lại thêm cửu giai Mặc giáp cộng một đống Strength nên lực đánh lên tới nghìn ngưu. Dưới một quyền này, chẳng những sàn tàu bị thủng một lỗ siêu lớn, đến cả con thuyền cũng suýt chìm mất toi, dư chấn khiến nó lắc lư không thôi.

Mà khi Doanh Phúc Doanh Đức lục tục nhảy sang, lập tức dẫn tới những tiếng kêu thét hoảng sợ. Bên phe Doanh Bác cũng có mấy tên dù biết đấu không lại đám thủ hạ nguy hiểm hung hãn của Doanh Trùng nhưng vẫn xỏ giáp chống cự.

Chiếc hoa thuyền cao sáu tầng cứ như vậy bị hơn chục cỗ thiết giáp hình người phá hủy bằng một tốc độ khó tin.

Giờ phút này, tất cả mọi người trên thuyền kể cả bạch y thiếu niên bị đánh rụng răng đều không dám hó hé nửa lời. Chỉ có Doanh Bác với chất giọng khàn khàn quen thuộc là vẫn không ngừng chửi bới nhặng cuội:

- Doanh Trùng, ngươi dám? Ngươi dám! Ta với ngươi không chết không thôi, không chết không thôi! Không chết không thôi biết không? Ta liều với ngươi!

Thật lâu sau, Doanh Bác dừng chửi, đoán chừng là bị mất tiếng do chửi nhiều quá, hoặc cảm thấy chửi như vậy không có tác dụng, căn bản chả làm gì được Doanh Trùng... tóm lại động khẩu không xong đành chuyển sang động cước. Doanh Bác dũng mãnh xông lên trước, một cước đạp tới đao lang giáp của Doanh Phúc. Nhưng chỉ trong chớp mắt, tấm linh vệ giáp của Trương Nghĩa đã ngăn ở phía trước Doanh Phúc.

Nếu là "Đao Lang" thất tinh, lấy tu vi Võ Úy cảnh của Doanh Bác, chỉ cần Doanh Phúc không dám trả đòn nhất định sẽ bị đá xuống sông.

Có điều đổi thành “Linh Vệ" cửu tinh, Doanh Bác lại chẳng khác nào đá vào miếng sắt. Linh vệ giáp lù lù bất động không một vết xước, thế nhưng Doanh Bác thì xong cmnr, gã "Ui da" một tiếng rồi ôm chân nhảy tới nhảy lui, sắc mặt xanh mét, trán thẫm mồ hôi lạnh, miệng thì oai oái kêu đau.

Đúng lúc này, phương xa chợt truyền đến tiếng hét lớn:

- Lớn mật! Dám làm tổn thương thế tử nhà ta!

Nghe được câu này, Doanh Bác tức thì vui mừng quá đỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.