Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử...???

Chương 8: Làm Sao Ổn Định Lưu Dân




Editor: Tuna

Người đàn ông này!

Tặng hoa cho cô cũng không chịu nói một lời đàn hoàng!

Nhưng mà, nể mặt bó hoa này thơm như vậy, nên cô sẽ tha thứ cho anh.

Phong Kiêu đã đi vào tới, sau đó đem tây trang áo khoác tùy tay cởi ra, phóng tới trên giá áo, tiến vào phòng, liền nghe thấy được mùi thơm của thức ăn, lập tức cười như không cười nhìn cô:

“Là em làm?”

An Mộc bĩu môi:

“Không phải anh nói là sẽ không về sao?”

Nhưng lời này nói xong, liền ý thức được, a a a a, những lời này sao nghe giống oán phụ thế!

Hiển nhiên, Phong Kiêu cũng nghe ra ý tứ trong đó, khóe môi liền câu lên, bộ dáng tà mị lại mê hoặc người:

“Lúc em gọi cho anh, anh đang ở cửa hàng bán hoa dưới lầu.”

Cho nên, đây là muốn làm cô bất ngờ sao?

An Mộc tức khắc mi mắt lại cong cong.

Phong Kiêu nhìn cô, cảm thấy cả trái tim tình đều nhẹ nhàng lên, vật nhỏ của anh chính là dễ dàng thỏa mãn như vậy, chút chuyện đơn giản, liền có thể làm cô vui đến như vậy.

“Được rồi, ăn cơm thôi.”

Phong Kiêu tiến vào phòng bếp rửa tay, sau đó xới cơm cho cả hai, An Mộc vội vàng cắm hoa, cô cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì đó, nhưng mà nghĩ mãi không ra, sau đó cô dứ khoát không thèm nghĩ nữa.

Cô cực kì vui vẻ đem hoa lấy ra, cắm vào trong bình hoa, sau đó đem cho anh xem:

“Thế nào? Đẹp không?”

Phong Kiêu cầm chén ra tới, nhìn thoáng qua, môi vừa động, lời nói độc miệng lại phát ra:

“Em tốt nhất là nên học một khóa cắm hoa đi, đư bé mẫu giáo cắm hoa còn đẹp hơn em.”

An Mộc:……!!!

Cô rửa sạch tay, sau đó ngồi xuống bàn ăn, An Mộc hung tợn dò hỏi:

“Đồ ăn thế nào?”

Nếu anh dám kêu cô đi học nấu ăn đi, cô sẽ lấy chén đũa của anh đi, không cho anh ăn nữa!

Nhưng có lẽ anh đã nhìn ra ý đồ của cô, Phong Kiêu mặt mày ngẫm nghĩ:

“Miễn cưỡng có thể ăn được.”

An Mộc lập tức hít sâu……

Miễn cưỡng……

Miễn cưỡng cái đầu anh!

“Hương vị không tốt, nhưng mà tâm ý có thể ăn.”

An Mộc lại lần nữa hít sâu……

Nhưng mà……

Nhưng mà cái đầu anh!

Tuy Phong Kiêu miệng nói như vậy, nhưng tốc độ ăn lại gia tăng, liên tục ăn hai chén cơm, lúc này mới buông đũa, chỉ vào An Mộc:

“Sao em lại không ăn?”

Bởi vì nhìn anh ưu nhã ăn cơm, cũng là một loại hưởng thụ a!

Nhưng lời này, An Mộc kiên quyết sẽ không nói ra!

Nếu không thì không biết anh sẽ còn đắc ý đến mức nào đâu?

An Mộc lúc này mới cầm lấy chiếc đũa, thời điểm đang chuẩn bị ăn, đột nhiên có người gõ cửa.

Phong Kiêu nhướng mày, nghi hoặc:

“Em ở đây, còn có người biết không? Giờ này rồi còn ai đến chứ?”

Đúng vậy, ai sẽ đến a!

An Mộc nghi hoặc mở to hai mắt nhìn, sau đó giây tiếp theo…… liền ngây người rồi!

“A a a!”

An Mộc lập tức nhảy dựng lên từ bàn ăn, túm Phong Kiêu liền hướng phòng ngủ chạy, chính là phòng ngủ chỉ có một tủ quần áo, cô lập tức nhét anh vào trong:

“Mau tránh đi vào, là bác gái tới!”

Phong Kiêu quả thực cảm thấy phản ứng của cô thực khôi hài:

“Tới thì tới thôi, không lẽ anh ở đây ăn một bữa cơm cũng không được sao?”

“A a a, nhưng mà hồi nảy bác gái hỏi em anh có ở đây không, em đã trả lời là không có!”

Quả nhiên, nói dối là thứ đáng ghét nhất!!!

Phong Kiêu xem dáng vẻ khẩn trương của cô, trong đôi mắt hẹp dài, hiện lên một trận sung sướng, tùy ý cô đẩy chui vào tủ quần áo, còn không quên nhắc nhở cô:

“Còn có quần áo.”

An Mộc lập tức chạy ra cửa, đem giày da cùng quần áo đều lấy lại đây, mở ra ngăn tủ ném vào, sau đó lại chạy ra cửa.

Phong Kiêu:……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.