Mộ Nam Chi

Chương 9: Hộp sữa sô cô la




Ngày thứ hai Hỏa Tịch lại bị Thiên Hậu mời đi, vẫn như lần trước chạng vạng mới trở về. Lúc đó ta vừa nhìn thấy sắc mặt tối tăm của hắn liền hiểu cuộc gặp gỡ nhất định không tốt đẹp gì.

Đúng lúc hắn không vui thì ta vô cùng vui vẻ. Ta cười toe toét có lòng tốt hỏi thăm hắn: “Hôm nay Thiên Hậu nói với ngươi cái gì vậy?”

Hỏa Tịch cắn chặt răng hỏi: “Làm hại Bản Quân hai ba lần bị Thiên Hậu quở trách, Lưu Cẩm ngươi cảm thấy rất vui có phải không?”

Vì không muốn kích thích hắn, ta theo ý của hắn mà chân thành nói: “À, thì ra lại là bị Thiên Hậu quở trách, nhưng thời gian này ngươi đâu có song tu với tiên tử nhà nào đâu, vì sao Thiên Hậu quở trách ngươi, ngươi nói nhanh lên cho ta vui với.”

Ngực Hỏa Tịch phập phồng dữ dội, tức giận nói: “Thiên Hậu nói ngày thường Bản Quân không biết cần kiệm, cuộc sống phóng túng xa xỉ đã không nói, nay lại còn cùng một nam tán tiên ôm ôm ấp ấp cấu kết làm bậy làm mất mặt Tiên giới! Lưu Cẩm ngươi nên trả lại công đạo cho Bản Quân đi!”

“À, nói thật, ta không có kinh nghiệm trong mấy chuyện tầm hoan mua vui, có thể là tầm nhìn của Thiên Hậu quá mức hạn hẹp, suy nghĩ rằng chỉ có nam nữ mới được tầm hoan mua vui. Kỳ thật ta thật cảm thấy được chỉ cần có ý như vậy thì chuyện giới tính nam hay nữ đều là thứ yếu hết.” Hiếm khi Hỏa Tịch đòi ta cho hắn công đạo, ta liền nói hết mọi suy nghĩ của mình cho hắn nghe, hình như nghĩ đến cái gì đó, mới hỏi: “Ôi chao, Thiên Hậu nói ngươi ôm ôm ấp ấp với nam Tán tiên nào, sao mà ta không biết vậy? Mỗi ngày ta ở đều Diễm Thải Cung, chẳng lẽ ngươi lén lúc ra ngoài làm chuyện đó sau lưng ta?”

Ta giương mắt nhìn Hỏa Tịch, không ngờ hắn đã bùng lửa giận dữ dội, muốn phun trào về hướng ta, vô cùng kinh khủng.

Cánh tay Hỏa Tịch vung ra liền xách ta lên giữa không trung, quát: “Tầm hoan mua vui, tầm hoan mua vui, thật sự ngươi không biết nam tán tiên kia là người nào sao?! Ngâm Phong Tiên Quân là ai ngươi còn không biết sao, ngày ấy Bản Quân kéo ngươi vào nội điện trước mặt nhiều tiên tử như vậy, ngươi nói Bản Quân cùng nam Tán tiên nhà ai ôm ôm ấp ấp thân thân thiết thiết?! Lưu Cẩm ngươi còn dám ăn nói bậy bạ trước mặt ta có tin là ta sẽ lập tức ném ngươi ra ngoài hay không?!”

“Ngâm Phong Tiên Quân không phải là ta sao”, ta rụt cổ, thành thật thừa nhận, “Ngươi buông ta ra trước đi, ngươi đang túm lấy ngực ta đó.”

Hỏa Tịch Hỏa Tịch vẫn cứ tức giận, nói: “Ngươi chỉ có thân hình là một đứa trẻ còn dám hét lên rằng Bản Quân túm lấy ngực của ngươi, ngươi làm gì có ngực!”

Không thể nhịn được nữa, ai mà có thể nhịn được nữa. Trong lúc Hỏa Tịch đang nói liên hồi, những câu nói tổn thương sự tự tôn của ta. Tuy rằng sự tự tôn của ta cũng chỉ có mình ta tôn trọng.

Mặc dù ta đã hết sức nhường nhịn hắn vậy mà hắn còn muốn từng bước bức ép ta, quả thật đáng giận. Vì thế ta tức giận rồi, giận đến mức không thể kềm chế được.

Ta trừng hai mắt nhìn Hỏa Tịch, một tay cởi bỏ vòng ngọc đeo trên cổ tay xuống, khiến cho thân hình trở thành người lớn, liếc nhìn cánh tay hắn đang đặt trước ngực ta, thuận tiện vô cùng có khí thế mà ưỡn ngực, nói: “Ông đây không phải là không có ngực sao! Vậy thứ tay ngươi đang chạm đến không phải là ngực thì là gì! Hỏa Tịch ngươi tên lưu manh!”

Hỏa Tịch sửng sốt một chút. Rốt cục ta đã được như nguyện vọng thỏa mãn nhìn mặt hắn vì xấu hổ mà ửng đỏ, lập tức buông tay thả ta xuống đất.

Ta chỉnh chỉnh vạt áo trước ngực, hiếm khi tâm trạng thoải mái, có lòng tốt trấn an hắn nói: “Thế gian đều có chân tình, nào phân tiên nữ hay tiên quân. Tầm nhìn của Thiên Hậu hạn hẹp cũng không quan trọng, ta hiểu ngươi.”

“Lưu Cẩm ——!” Hỏa Tịch hét lớn.

Thật vất vả ta mới bắt được nhược điểm làm cho hắn xấu hổ, nói: “Có phải ngươi lại muốn túm lấy ngực ta, tên lưu manh.”

Hình như Hỏa Tịch hơi ngượng ngùng mà dời tầm mắt khỏi người ta, tức giận hừ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.