Mộ Nam Chi

Chương 7: Hai bàn tay cùng nhau nắm chặt




Ngày thứ hai, thứ ba, liên tiếp mấy ngày nếu có tiên tử đến Diễm Thải Cung thì ta đều dùng cùng một phương pháp để đuổi các nàng đi, lần nào cũng linh nghiệm.

Chỉ không ngờ, tuyệt đối không ngờ đến ngày thứ tư, thứ năm mỗi ngày đều có tiên tử mộ danh đến, càng ngày càng nhiều. Có thể nói số lượng đó dư sức đạp nát cánh cửa của Diễm Thải Cung.

Vì thế ta rất buồn rầu.

Cuối cùng, ta bị Hỏa Tịch túm được, kéo vào thư phòng nói chuyện.

Bởi vì ngày hôm đó có một đám tiên tử lại đến Diễm Thải Cung, ta nghĩ, đại khi nguyên nhân có thể do ta mà ra, ta không thể hết lần này đến lần khác đích thân đi đuổi người, thật sự muốn nhấc tảng đá đập gãy chân.

Ta đi đến trước tiền điện thì thấy bốn bề vắng lặng liền nhanh chóng tháo vòng ngọc trên cổ tay ra trở về hình dáng ban đầu, sau đó ta lại dùng một quyết đổi thành một bộ trang phục cẩm y màu lam, giả dạng thành một nam thần tiên phong lưu, tự mình nhìn ngắm cũng coi như vừa lòng, lúc này mới thoải mái đi ra vào.

Quả nhiên sau tiền điện có một đám tiên tử nhìn thấy ta thì khó kiềm chế được sự kích động kêu lên: “Ngâm Phong Tiên Quân đến! Ngâm Phong Tiên Quân đến!”

Ta không vừa ý mở lời: “Chẳng qua bản quân đến chỗ Hỏa Thần đánh cờ, vì sao mỗi ngày các người đền đến quấy rầy bản quân? Ngày mai các người không được phép đến đây biết chưa, bản quân không thích tiên tử chủ động, bản quân chỉ thích loại thận trọng nội hàm. Ngay mai bản quân không đến đây chơi cờ, tất cả các ngươi trở về đi.”

Đám tiên tử đều u oán.

Điều này làm cho ta không đành lòng. Vốn dĩ các nàng là fans trung thành của Hỏa Tịch, chỉ tiếc từ lần trước, sau khi ta dùng hình dáng này để gặp mấy vị Hoa tiên thì bây giờ các nàng trở thành fans đáng tin cậy của ta. Đây là chuyện duy nhất khiến cho ta cảm nhận được sự ưu việt của bản thân, ít nhất khi ta biến thành nam có thể thắng Hỏa Tịch.

Nhưng mà đáng giận chính là, ta thật sự lo lắng chuyện này truyền vào tai Hỏa Tịch. Đến lúc đó chắc chắn ta sẽ chịu không nổi.

Hết lần này đến lần khác!

Hết lần này đến lần khác cái gì ta lo sợ thì cái đó sẽ đến!

Chính vào lúc này, thình lình phía sau vọng đến một giọng nói u ám: “Ngươi chính là Ngâm Phong Tiên Quân mỗi ngày đều đến tìm bản quân chơi cờ?”

Ta bất giác run rẩy hai cái.

Đám tiên tử vốn mang tâm trạng chìm nghỉm khi nghe thấy giọng nói kia thì lập tức hưng phấn cuồng nhiệt hẳn.

Ta còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng, đã bị người ta xách lên giữa không trung, lôi thẳng vào nội điện. Sự hưng phấn cuồng nhiệt của đám tiên tử đã biến thành kinh ngạc, sau đó khó có thể chấp nhận mà thở than tiếc nuối.

Ta nghiêng đầu nhìn gương mặt thoáng ẩn lúm đồng tiền của Hỏa Tịch mà thoáng chốc máu đã đồn lên đến cổ họng.

Hỏa Tịch ném thẳng ta vào thư phòng. Sau đó đứng trước mặt ta, hắn khoanh tay nhìn từ trên cao xuống, nét mặt chẳng rõ là vui hay buồn mà liếc nhìn ta.

Ngũ tạng lục phủ của ta rất khó chịu, từ trên mặt đất đứng lên chỉnh trang lại y phục, chăm chú nhìn hắn rồi cúi đầu cố gắng bình tĩnh nói: “À, ta đến đây tìm ngươi để đánh cờ.”

Hỏa Tịch thét lên với ta: “Là kẻ nào bảo ngươi biết thành bộ dáng này để đi khắp nơi câu dẫn đám tiên tử?”

Ta ngập ngừng nói: “Là chính bản thân ta”

Hỏa Tịch nổi giận, để che giấu sự thất thố của mình mỗi khi nổi giận hắn thường hay mỉm cười, cười đến toàn thân ta hoảng sợ: “Ừ, Ngâm Phong Tiên Quân, mấy ngày trước khiến cho Diễm Thải Cung của bản quân cũng chẳng bình yên, đám tiên tử đến nơi này nói muốn gặp Ngâm Phong Tiên Quân gì đấy. Cuối cùng hôm nay bản quân đã được diện kiến chân thân của ngươi, thật đáng vui mừng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.