Mộ Nam Chi

Chương 6: Tên của chồng mình, liền chỉ có là quen mắt




Hôm nay lại có vài vị Hoa tiên đến Diễm Thải Cung, nói là đã đến mùa hoa sen nên các nàng đưa vài chủng loại hoa sen đến Diễm Thải Cung.

Hỏa Tịch đang tựa người ngồi ở trong đình, uống chút rượu nhạt nghe tiên tì bẩm báo, lười biếng nghiêng đầu nhìn hồ nước ngoài đình. Trên mặt hồ là một khoảng không trống trải, không có gì để nhìn.

Vì thế Hỏa Tịch thản nhiên nói: “Nên trồng thêm mấy đóa hoa sen ở đây, trống trải thế này quả thật chẳng có cảnh đẹp gì hết.”

Ta cúi người ôm bụng cười lại cố làm ra vẻ đau đớn: “Ai ui, ta đau bụng phải đi vệ sinh, ngươi đừng nói gì với ta hết, ta đau bụng lắm chắc là trong chốc lát cũng chưa về đâu, ờ, không cần chờ ta, đám tiên tử đang ở tiền điện chờ ngươi, ngươi mau mau ra xem.” Ta nói xong thì khom người chạy về hướng nhà vệ sinh.

Nào ngờ Hỏa Tịch đột nhiên nói một câu sau lưng ta: “Lát nữa Thực Thần trù nghệ nổi tiếng nhất trong thiên đình sẽ đến Diễm Thải Cung. Chậc, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.”

Ta dừng bước, nhịn không được nuốt nước bọt, không chịu thua kém lại ưởn thẳng người, trả lời: “Không phải Thần Quân muốn trồng hoa sen sao, ta sẽ đi lấy ngay, hơn nữa còn đuổi mấy vị tiên tử “hoa si” kia đi luôn. “

Nói thật, ta cũng xem thường chính mình. Ở trước mặt Hỏa Tịch ta chẳng có chút khí phách nào, mặc cho hắn giẫm đạp mà không dám nói gì, càng ham ăn hơn lúc ở Ma giới nữa, chỉ cần Hỏa Tịch nhắc tới vấn đề ăn uống thì ta không thể nào ngẩng mặt lên trước hắn. Ngẫm lại mặc dù ở Ma giới ta ăn uống khó khăn tiết kiệm, một khi kén ăn sẽ bị phụ tôn đánh, nhưng ít nhất ta không hề xem thường bản thân mình, ta cảm thấy mình luôn có sự cân nhắc giữa chuyện kén ăn và bị đánh, lại vô cùng anh dũng quang vinh.

Chỉ tiếc, quá khứ xuất chúng như vậy đã dần dần rời xa ta.

Nghe ta nói vậy, Hỏa Tịch vô cùng thân thiết quở trách ta: “Không nên, không nên, Lưu Cẩm đau bụng, bản quân sao nỡ để ngươi đi làm chuyện này được, bản quân luôn đồng cảm với thuộc hạ, thật sự không đành lòng.”

Ta ngập ngừng mở lời, uất ức nói: “Có thể chia sẽ phiền lo với Thần Quân là bổn phận của Lưu Cẩm. Chuyện ta đau bụng thì có to tác gì, tạm thời nhịn một chút cũng cố gắng nhịn được. Ta đi ra tiền điện chiêu đãi mấy vị Hoa tiên đây.”

Hỏa Tịch vừa lòng bảo: “Lưu Cẩm chịu cực khổ mà lòng ta đau nhói.”

Ta đi được hai bước lại do dự dừng chân, quay đầu lại nhắc nhở Hỏa Tịch một câu: “Thực Thần đến Diễm Thải Cung chúng ta, không mang theo chút lễ vật thì không được, Thần Quân bảo hắn mang đến nhiều nhiều một chút.”

Hỏa Tịch mỉm cười “ừ” một tiếng.

Trên đường đến tiền điện, ta có chút hối hận mà khóc không ra nước mắt. Có ai mà không có chí khí, không có cốt cách đến mức như vậy không, ngoài ta ra thì quả thật chẳng còn ai.

Nhưng rất nhanh ta liền chuyển đau thương thành sức mạnh, hóa mục nát thành thần kỳ. Lại không khỏi có chút bội phục bản thân.

Ở bên đình, Hỏa Tịch đang đong đưa tách trà nhỏ còn chưa uống hết thì ta đã cực kỳ vui vẻ quay trở về, còn mang theo hạt giống hoa sen của mấy vị Hoa tiên.

Khi Hỏa Tịch nhìn thấy ta thì chân mày hắn của hắn đã nhướn lên, kinh ngạc nói: “Sao nhanh như vậy?”

Ta trả lời qua loa: “Tài ăn nói hôm nay vượt trội một bậc so với trước kia, đương nhiên là nhanh hơn một chút. Sau khi nghe mấy lời lừa gạt của ta thì các vị Hoa tiên đã hài lòng trở về.” Nói xong liền rải những hạt giống vào trong hồ, thoáng chốc cây liền sinh trưởng, thời gian không bao lâu thì từng đóa từng đóa hoa sen xinh đẹp nở ra, thật sự rất đẹp.

Hình như Hỏa Tịch có chút hứng thú, hỏi: “Lần này ngươi đã nói gì?”

Ta ho khan hai tiếng nới nói: “A, đây là bí mật.” Sau đó vừa lòng ngắm nhìn sắc mặt đang dần đen đi của Hỏa Tịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.