Mộ Nam Chi

Chương 46: Vô giá




Mày ta nhảy lên: “Cái gì gọi là lành ít dữ nhiều?”

“Ngươi không phải là đồng tử Diễm Thải cung sao, cần gì hỏi ta? Dựa vào đâu ta phải nói cho ngươi?” Không ngờ đến lão gia hỏa này đột nhiên nói với ta như thế, khuôn mặt già nua khe rãnh mọc lan tràn như lòi ra hai chữ sáng chói– thiếu đòn.

Vì thế, ta không khiến hắn thất vọng, trước khi đi đánh hắn một trận. Ta quyết định tự mình quay về Diễm Thải cung một chuyến, xem xét đến tột cùng Hỏa Tịch đã chết hay chưa.

Sống hơn ba vạn năm, ta chưa từng đặt chân lên Tiên giới, lại chưa từng đến Cửu Trọng Thiên, trừ bỏ một lần Hỏa Tịch mang ta đến. Hiện tại, ta quyết định tự mình đi một lần, nhất thời có chút hoảng sợ.

Bởi vì ta sợ độ cao.

Ta gọi mấy đám mây lành, niệm quyết, đám mây mang theo ta bay về phía chân trời.

Bay đến chân trời, mây lành đột nhiên ngược dòng bay lên, thẳng về phía Cửu Trọng Thiên! Ta nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, ngay cả thở cũng không dám, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai.

Thật vất vả mới vào đến Cửu Trọng Thiên. Cửu Trọng Thiên đang trong buổi trực của Mão Dạ Tinh Quân. Ta bèn dựa vào sắc trời lờ mờ, một đường cúi lưng đi đến Diễm Thải cung.

Không nghĩ đến phòng thủ ở Diễm Thải cung lại nghiêm ngặt như vậy, có thiên binh canh gác.

Ta vừa đến cửa cung, một loạt chiến kích lóe lóe hàn quang đột nhiên chặn ngang trước mặt ta, làm ta sợ đến mức lá gan hoảng sợ, thịt toàn thân cũng run lên một lần. Ta luôn cúi đầu đi, không chú ý bốn phía, đến khi phát hiện Diễm Thải cung có thiên binh canh gác cũng đã không còn đường rút lui.

Thiên binh hỏi: “Người tới là ai?”

Ta nuốt nuốt nước miếng, tình hình này đúng là hơi khó giải quyết. Nếu hiện tại bị thiên binh hoài nghi, bắt lại, đừng nói không gặp được Hỏa Tịch, đến lúc đó bại lộ thân phận thì còn mạng để gặp phụ tôn hay không cũng là một vấn đề.

Trấn định bình tĩnh như ta ….Trấn định bình tĩnh như ta ….

Ta ưỡn ngực nói: “Ta là đồng tử bên cạnh Hỏa, Hỏa thần! Trước khi rời đi cùng Hỏa thần đó!”

Thiên binh rất cẩn thận, lập tức hỏi: “Hỏa lệnh Diễm Thải cung đâu?”

Ta sờ sờ khắp người … sờ lại sờ … Hả, Diễm Thải cung còn có lệnh bài sao? Ta liền xoa xoa mặt mũi, xoay người trở lại, ấp úp nói: “Chắc là rơi trên đường, ta trở lại tìm thử.”

Nhưng khi ta muốn quay người lại, cổ bỗng nhiên chợt lạnh.

“Ngươi là kẻ nào, mau xưng tên ra!”

Ta nghiêng đầu, thấy chiến kích lạnh như băng kia đang dí sát vào cổ ta! Ta vừa hoảng vừa sợ, không khỏi kêu to: “Ông đây thật sự là đồng tử Diễm Thải cung!”

Thiên binh quả là bất cận nhân tình, nghiêm khắc nói: “Không có hỏa lệnh của Diễm Thải cung chính là phần tử không rõ, bắt lại!”

Vừa nghe, ta cảm thấy không ổn, không giải thích nữa, nhanh chóng niệm quyết đánh bay chuôi chiến kích lạnh băng bên cổ, lui ra ngoài hai bước.

Lúc này không chạy thì còn chờ đến lúc nào.

Thấy thiên binh cầm chiến kích đâm về phía ta, loại đồ vật nhỏ này ta mặc dù thành thạo nhưng đây là Tiên giới, khiến ta không thể phát huy như bình thường, vì thế, ta chỉ nhanh chóng niệm quyết bỏ chạy.

Đúng lúc lòng bàn chân vừa gạt ra một làn khói, phía sau truyền đến một tiếng hô kinh ngạc: “Lưu Cẩm?!”

Ta quay đầu, vừa thấy liền nước mắt tung hoành.

Một tiên tỳ đi ra thật tốt còn không bằng đi ra thật khéo, vừa thấy ta bị thiên binh đánh liền nhanh chóng quát bảo dừng lại. Vì thế, thiên binh quy củ đứng sang hai bên đại môn Diễm Thải cung, tiên tỳ rất có nghĩa khí, xoa thắt lưng, chỉ sang ta nói: “Nàng là đồng từ bên người Hỏa thần điện hạ, Hỏa thần điện hạ còn chưa từng ức hiếp nàng, các ngươi lại dám bắt nạt nàng, các ngươi thật to gan!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.