Mộ Nam Chi

Chương 42: Hạ Mộc




Ngày hôm đó, thợ may đem hai bộ hỷ phục đặc biệt đo may cho ta và Lan Hưu đến ma điện.

Lan Hưu mặc vào, sắc áo đỏ thẫm khiến da mặt hắn càng thêm trắng nõn trong suốt, cổ áo hơi rộng so với áo choàng màu xanh bình thường của hắn, vừa hay như có như không ôm lấy xương quai xanh tinh xảo, tuấn mỹ vô cùng.

Trong thoáng chốc, ta bỗng hiểu ra một chút, mỹ nam tử số một vang danh khắp Ma giới này mấy ngày sau sẽ gả cho ta, thật là quá hời cho ta rồi! Cho dù về sau ta đi trên đường bị đám đông ma nữ dùng ánh mắt như đao chém giết, cũng là nở mày nở mặt vô cùng. Bởi vì bị ghen tỵ là một chuyện cực kỳ có mặt mũi.

Sau đó, ta lại mặc thử bộ hỷ phục dưới ánh mắt quan sát của Lan Hưu. Vừa thử, ta lại không vui vẻ.

Hỷ phục của ta không khéo léo như của Lan Hưu, kéo lê trên mặt đất thật dài. Ta không muốn tại thời điểm thành hôn còn bị kẻ nào đó u buồn quá độ muốn chém ngàn đao, tự tìm đường chết đạp hai phát vào vạt váy phía sau ta.

Vì thế, ta nói lời tiên đoán của ta với Lan Hưu. Lan Hưu còn xoa nhẹ mặt ta, cười đến cực kỳ tươi đẹp động lòng người, lời nói lại không hề động lòng người: “Không thể nào, ai dám đạp, ta liền đánh gãy chân hắn.”

Lúc này, phụ tôn mặc một thân màu bạc tìm đến để bàn bạc với Lan Hưu về công việc cụ thể cho lễ thành hôn mấy ngày sau. Vừa nhấc chân bước qua cửa, phụ tôn nhìn thấy ta liền ngây người.

Ta liếc nhìn ông, nhích khóe miệng, khinh thường nói: “Tốt nhất phụ tôn đừng khen con rất đẹp, con nói phụ tôn biết con sẽ không nhận đâu.”

Không ngờ đên phụ tôn lại không hề keo kiệt cong khóe miệng cười cười: “Thật là đẹp, giống mẫu thân con năm đó khi xuất giá độc nhất vô nhị.”

Ta lập tức đề phòng nhìn ông, do dự rồi lại do dự, vẫn nhìn không nổi nói ra miệng: “Ngàn vạn lần đừng coi trọng con …”

Lan Hưu ở bên cạnh bỗng không đứng vững, vội chống vào bàn, phụ tôn va phải cánh cửa, suýt nữa ngã cắm đầu xuống đất. Phong độ của phụ tôn hoàn toàn biến mất, không nén nổi giận, lại đây định bóp cổ ta, mắng: “Vô liêm sỉ, miệng chó không mọc được ngà voi!”

Ta vô cùng tốt bụng nhắc nhở ông ấy, nói: “Phụ tôn, con với phụ tôn cùng chung dòng máu, mắng con cũng giống như phụ tôn đang mắng chính mình, cho nên mong phụ tôn tự trọng.”

Phụ tôn cười đến mức vẻ mặt trăm chuyển ngàn xoay, nắm tay vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt: “Vậy hiện tại vi phụ đánh con cũng chính là tự đánh chính mình?”

Ta rụt cổ, trốn phía sau Lan Hưu, nói: “Không phải nói đánh vào thân con, lòng cha đau sao, phụ tôn không đau thì không phải là phụ tôn của con.”

%&*¥#€ ….

Ta lại một lần nữa mặt mũi bầm dập ôm đầu ngồi xổm góc tường, nghe Lan Hưu và phụ tôn thương lượng công việc cụ thể trong ngày thành hôn, thường thường mở mắt liếc bọn họ một cái.

Lan Hưu mặc dù không có lương tâm, tốt xấu gì cũng ngẫu nhiên liếc nhìn ta bày tỏ an ủi.

Nhưng phụ tôn quả thực không chút nhân tính, không nói đến việc đánh ta xong không chịu trách nhiệm, còn hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của ta! Hành vi độc ác của ông ấy, trừ bỏ thủ đoạn không giống với mấy kẻ bá vương ngạnh thượng cung, mặc xong quần áo không nhận người ra, còn lại không có gì khác biệt!

Rốt cục, khi song phương vừa hội đàm xong, ta thật sự không nhịn được nữa, lớn tiếng giận dữ nói: “Việc hôn nhân này con cũng thật không yên tâm!”

Phụ tôn nhìn thẳng ta: “Nói nghe chút xem, sao lại không yên tâm.”

Ta trương cổ nói: “Phụ tôn thương lượng hăng hái với Lan Hưu như vậy, là con gả cho hắn hay phụ tôn gả cho hắn nha?”

Da mặt phụ tôn sa sầm một khối, Lan Hưu đứng phía sau ra hiệu ta đừng nói lung tung.

Ta cũng có cốt khí, tuy răng xương cốt bên trong đều tràn đầy khí uất ức.

Thấy phụ tôn đi về phía ta, hai chân ta run lên, vội vàng giải thích: “Phụ tôn, hết thảy đều thương lượng tốt, phụ tôn cũng hy vọng con xinh đẹp ngăn nắp gả cho Lan Hưu phải không, nếu mất cũng là mất mặt phụ tôn ~ con không có ý gì khác, chỉ có một chút ý kiến mà thôi ~”.

Nói xong ta giơ ngón tay khoa tay múa chân, biểu thị quả thật chỉ có một chút chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.