Mộ Nam Chi

Chương 40: Nghĩa vụ của người vợ




Sau ta đẩy cửa phòng, trái phải đều không thấy Lan Hưu, mang theo đèn ngọc lưu ly chuồn khỏi tẩm cung, một đường hướng đến Hoang dã chi cảnh của Ma giới.

Đèn này là chiến lợi phẩm ta thu được lúc đánh Yêu giới. Chính là nguyên thần của Yêu vương Yêu giới.

Dù sao thân thể của Yêu vương cũng chết rồi, lại trùng hợp bị ta lấy đi nguyên thần, không cần liền không cần, ta liền trực tiếp đặt trong vạt áo.

Tên này vừa vào Ma giới liền thành thật, chắc là giống ta cũng sợ hãi dâm uy của phụ tôn. Nhưng ta vẫn giấu hắn, không để phụ tôn và Lan Hưu phát hiện.

Tối hôm nay tắm rửa, bất đắc dĩ ta mới phải đặt hắn vào đèn ngọc lưu ly một lúc.

Vừa ra khỏi tẩm cung ma diện, bên ngoài hoàn toàn tối đen, vì thế cây đèn trong tay ta không an phận, nhẹ nhàng rung động tỏ vẻ kháng cự kịch liệt, bên trong còn thỉnh thoảng truyền ra tiếng gầm, như “Mau buông ra!”, “Đồ yêu nữ Ma giới gian xảo!” … sau lại biến thành “Ta và ngươi giao dịch đi, ngươi thả ta ra, ta liền đồng ý làm giúp ngươi một việc”, “Thả ta ra, ma tốt sẽ được đền đáp” …. “Van cầu ngươi thả ta ra!”

Yêu vương kia không hề cốt khí, cứ ăn nói khép nép cầu xin ta như thế, ta rất thoải mái. Cảm thấy thoải mái, bước chân của ta liền nhanh hơn, không bao lâu đã tới vùng Hoang dã.

Quên nói, vùng Hoang dã của Ma giới chúng ta chỉ dùng để lưu đày tội nhân, không thuộc tam giới lục đạo, hễ đi vào là không còn đường ra.

Nghe nói hiện giờ bên trong còn có không ít tội nhân, điên hay choáng váng gì đó, ta cũng không rõ tình huống cụ thể.

Chắc tên Yêu vương này cũng từng nghe qua Ma giới chúng ta có một địa phương đáng sợ như vậy, ta vừa đi tới đó, hắn liền bắt đầu mắng ta: “Đồ yêu nữ, lại dám lừa bổn tọa!”

Ta không vừa lòng lắm với cách hắn gọi ta, sửa đúng nói: “Thật xin lỗi, mời gọi ta là ma nữ. Ta lừa ngươi bao giờ?”

Yêu vương tức giận đến giọng nói cũng phát run: “Ngươi rõ ràng nói nếu ta còn đụng vào đèn ngọc lưu ly liền đem ta nhốt vào Hoang dã chi cảnh, ta không đụng nữa, tại sao ngươi còn muốn nhốt ta vào đó?”

Ta nghiêm túc nhớ lại, xong nói: “Ta cũng không nói là ngươi không đụng vào đèn của ta thì ta sẽ không nhốt ngươi vào vùng Hoang dã nha!”

Ta lại tỉ mỉ nhớ lại, đúng là ta không nói qua.

Ta bèn giải thích: “Ta là người giữ chữ tín, nếu ta đã nói qua, sẽ không đến chỗ này.”

Yêu vương khóc, nói to: “Bổn tọa còn chưa gặp qua kẻ nào không biết xấu hổ như ngươi!”

Ta cũng lười nói nhảm với người này, dứt khoát mở đèn lưu ly ra, một phen bắt lấy nguyên thần của thằng nhãi này, trái xoa phải nắn, hắn đau đến mức rống to, cầu ta ngừng lại.

Bỗng ta nhớ đến lúc ở Yêu giới, Hỏa Tịch vì bảo vệ ta mà bị sừng lân của thằng nhãi này đâm xuyên ngực, ta liền hơi bực mình, cảm thấy nếu đối xử tốt với người này sẽ hơi có lỗi với Hỏa Tịch. Vì thế, ta bèn không lưu tình, muốn dùng lời nó đả kích hắn, nói: “Yêu giới của ngươi mất rồi.”

Yêu vương không hé răng.

Ta lại nói tiếp: “Ngươi sống còn ý nghĩa gì nữa.”

Không phải câu đầu tiên đã kích thích đến mức hắn chịu không nổi mà choáng váng rồi chứ? Nếu khả năng chịu đựng của hắn chỉ được chừng đó, cũng thật phí nhiều năm làm Yêu vương như vậy.

Ta cũng không chần chừ thêm nữa, vừa niệm quyết mở ra Hoang dã chi cảnh vừa an ủi hắn: “Ngươi đừng trách ta tàn nhẫn, ta không cố ý làm hại ngươi, muốn trách thì trách Hỏa Tịch, không liên quan gì đến ta. Hiện tại ta nhốt ngươi vào Hoang dã cũng là vì báo thù cho Hỏa Tịch. Ngươi nhìn ngươi xem, bị Tiên tộc đuổi giết, Yêu giới quá đần độn, Tiên giới hay Nhân giới ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, cũng chỉ có Ma giới thu nhận ngươi. Thật ra Hoang dã cũng không phải là nơi nào quá đáng sợ, bên trong còn có không ít đồ vật này nọ, ngươi cũng không cô đơn.”

Nói xong, ta định ném nguyên thần Yêu vương vào, sống hay chết, là thịt bò hay dao thớt, toàn bộ trông cậy vào vận may của hắn.

Đột nhiên lúc này, Yêu vương thốt ra ba tiếng cười thô bạo, dữ tợn: “Vì báo thù cho Hỏa Tịch? Không nghĩ đến Ma tộc như ngươi lại làm bạn với Tiên tộc, chẳng trách chỉ có thể là thủ hạ bại tướng dưới tay Tiên tộc, chỉ có thể bị Tiên tộc đuổi khỏi Tiên giới, lui về canh giữ Vong Xuyên.”

Nghe vậy, ta dừng lại. Về chuyện ba vạn năm trước Ma tộc chúng ta sao lại lui về canh giữ Vong Xuyên, ta rất có hứng thú.

Nhưng mà, bởi vì chút thỏa hiệp của ta, Yêu vương lập tức trở nên vênh váo, hò hét khiêu khích nói: “Thế nào, biết vì sao Ma tộc các ngươi không qua lại với Tiên tộc không, bổn tọa biết. Nhưng bổn tọa cố tình không nói với ngươi, có bản lĩnh ngươi cứ nhốt ta vào Hoang dã nha ~”

Ta suy nghĩ, so sánh giữa việc biết mối bất hòa giữa hai tộc Tiên – Ma với việc thể hiện bản lĩnh to lớn của chính mình, xem xét lợi hại hai bên, ta chọn vế sau. Khi Yêu vương kinh hoảng thất sách gào thét, ta đã một tay ném hắn vào Hoang dã.

Mơ hồ bên trong truyền đến tiếng khóc của Yêu vương: “Việc còn có thể thương lượng lại, ngươi đến tột cùng có hiểu quy củ đạo đức không! Còn nữa Hỏa Tịch sẽ chết ~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.