Mộ Nam Chi

Chương 4: Là cô chưa tỉnh ngủ...




Sự thật chứng mình Hỏa Tịch chính là kẻ đại gian đại ác luôn luôn đối nghịch với ta. Mà tên đại gian đại ác này cũng khó tránh khỏi có lúc uống phải nước lạnh đến cứng quai hàm, đi đường thì bị té ngã.

Hỏa Tịch nói ta không thể ăn cơm trưa, kết quả thật vất vả mới đến lúc cơm trưa, hắn không cho ta ăn chỉ bắt ta đứng hầu hắn ăn cơm, làm hại ta nhìn thức ăn đầy bàn mà không thể ăn được, cũng đành phải nuốt hận thở than.

Nhưng ngay lúc hắn đang đắc ý thì có tiên tì đến bẩm báo rằng Thiên Hậu mời hắn đến Dao Trì một chuyến. Hỏa Tịch buông đũa xuống, sắc mặt đen thui.

Có lẽ Hỏa Tịch làm Hỏa Thần cũng có chút địa vị nên được Thiên Hậu tự mình triệu kiến, chuyện như vậy đối với thần tiên mà nói thì đó là chuyện quang vinh nhất. Chắc là hắn phải vui mừng mà đi mới đúng.

Nhưng đối diện với cả bàn mỹ thực chưa được ai động đũa, không thương xót cho công lao của các trù thần làm cơm thì không phải là tác phong của ta. Tên Hỏa Tịch vừa đi, ta liền thay hắn yên ổn ngồi xuống, nâng bát cơm của hắn, cầm lấy đũa của hắn, bắt đầu chuẩn bị ăn.

Thức ăn trong Diễm Thải Cung quả không tồi, thức ăn đa dạng phong phú hơn so với Ma giới chúng ta. Đương nhiên ta tuyệt không có nói đầu bếp Ma giới chúng ta làm thức ăn không ngon bởi vì ngày thường ta luôn dùng bữa với phụ tôn cho nên nào có là gan mà nói ra.

Đối với phương diện ăn uống thì phụ tôn không có yêu cầu cao như ta cho nên chỉ cần thức ăn không quá khó nuốt thì ông ấy sẽ ăn ngay mà không hề thay đổi sắc mặt. Thế gian có câu tục ngữ rất hay, cha nào con nấy, kể từ đó phụ tôn bắt ta phải ăn giống như người, ăn đến sắc mặt không hề thay đổi.

Nếu ta không ăn thì là đứa con phá sản. Mà phá sản thì sẽ bị đánh.

Ta cẩn thận chờ đợi trong chốc lát, rất cẩn thận chờ đợi, đến lúc khẳng định trưa nay Hỏa Tịch nhất định không trở về ta mới thả lỏng tinh thần đi vòng vòng quanh cái bàn ăn hết mấy đĩa thức ăn ở trên đó.

Đợi đến lúc ta cảm thấy quá no liền chạy ra hậu viên của Diễm Thải Cung nằm nghỉ ngơi một lát.

Bụng đã no, nhưng cuối cùng trong đầu ta vẫn có cảm giác không thoải mái, hình như còn thiếu cái gì đó. Sau đó ta vừa vuốt bụng vừa suy nghĩ cho kỹ, nghĩ một lúc thì đầu óc sáng suốt hẳn, mới biết làm sao ta lại cảm thấy không thoải mái.

Ta giơ cổ tay lên, nhìn vào vòng trang sức đeo trên tay, nhịn không được mà thở dài. Ta nên biến lại thành người lớn rồi ăn tiếp, nói không chừng có thể ăn được nhiều hơn nữa.

Cây cối trong hậu viên rất nhiều, ta nằm dưới một gốc cây. Trong chốc lát thì cảm thấy buồn ngủ nên quyết định lấy một chiếc lá to che mắt, bất tri bất giác thì ngủ quên mất.

Giấc ngủ khá thoải mái, khó mà có một giấc mộng Hỏa Tịch trở thành đồng tử dưới trướng của ta, ta bảo đến thì đến, bảo đi thì đi, còn bưng trà rót nước cho ta nữa. Đáng tiếc một tiếng gọi thiếu kiên nhẫn đã đánh thức ta.

Tiếng gọi đó giống như đang gọi tên ta.

Đôi mắt nặng trĩu của ta cố mở ra vô tình nhìn thẳng vào đôi mặt lạnh lùng sâu thẳm tràn đầy tức giận của Hỏa Tịch, trong thoáng chốc cảm giác buồn ngủ cũng tan biến.

Nhìn dáng vẻ hắn tức giận đến mức có thể ăn tươi nuốt sống ta, chẳng lẽ là giận ta ăn mất cơm trưa của hắn…

Ta nhìn xung quanh, thấy sắc trời đã tối, nhếch miệng cười gượng hai tiếng: “A ha, Thần Quân mới về sao, thức ăn trưa đã lạnh hết rồi. Chắc là Thần Quân đã dùng ngọ thiện ở chỗ Thiên Hậu rồi, cơm canh ở đây không ăn thì lãng phí quá.”

“Cho nên?”

Ta nói: “Cho nên ta đành ăn thôi.”

“Lưu Cẩm ngươi có biết bản quân đã bị Thiên Hậu triệu đến không?” Xem ra tâm trạng của Hỏa Tịch không ổn định rồi, không biết có phải hắn đã chịu kích thích gì đó ở chỗ Thiên Hậu không.

Ta nhẹ giọng, nói: “Buổi trưa hôm nay không phải Thiên Hậu sai người đến mời ngươi sao, ta đương nhiên biết.”

Hắn từ từ bước đến, lại lộ ra nụ cười đen tối, mỗi khi ta nhìn thấy nét mặt này của hắn thì biết đại sự không hay rồi. Chỉ nghe thấy hắn lơ đãng hỏi ta: “Lưu Cẩm, ngươi đoán thử xem, Thiên Hậu tìm bản quân làm chi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.