Mộ Nam Chi

Chương 39: Trụ cột tinh thần




Về phần năm đó phụ tôn cùng Lan Hưu làm sao giành được Ma giới, ta chỉ thoáng biết đại khái qua lời đồn của Ma tộc, đơn giản là Ma tộc chúng ta lấy phụ tôn cầm đầu, oai phong tám hướng, thiếu chút nữa khiến Tiên giới đại loạn.

Ta muốn biết tường tận hơn chút nhưng phụ tôn và Lan Hưu kiên trì không hé miệng.

Đại để là do mẫu thân của ta qua đời trong cơn loạn lạc kéo dài ấy.

Lén đem tác phong khiêm tốn của Ma tộc hiện nay so sánh với quang cảnh ba vạn năm trước, ta liền cảm khái – phụ tôn quả thật suy sụp, quả thật là anh hùng sa cơ không nhắc lại chuyện năm xưa, câu nói này quá chuẩn.

Ta nằm trong bồn tắm lớn, không ngừng suy nghĩ.

Cái bàn bên cạnh bày một cây đèn bằng ngọc lưu ly, lửa cháy bập bùng khiến ta không thể yên lòng. Ta liền nghiến răng nghiến lợi nói với cây đèn: “Tên Yêu thú nhà người còn dám va chạm lung tung, lát nữa ta sẽ phong ấn ngươi vào Hoang dã chi cảnh của Ma giới chúng ta, cho ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời!”

Vì thế ánh lửa trong cây đèn thoáng chốc liền an tĩnh trở lại, trở nên thật biết nghe lời. Hẳn là bị lời nói ngoan độc của ta dọa sợ. Chẳng qua ta không phải đang hù dọa hắn, con người ta trước giờ đều đã nói là làm.

Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra. Ta ngâm mình trong nước thoải mái đến mức hơi buồn ngủ, miễn cưỡng nói: “Tiến vào đi.”

Người bước vào không phải ai khác, chính là Lan Hưu mặc một thân xanh thẫm, tay cầm một bộ quần áo, tiến lại đặt bên cạnh ta.

Lan Hưu ngồi xổm xuống, tiện tay cầm tóc ta, thay ta gội đầu.

Hắn hỏi: “Lưu Cẩm, nàng yêu ta không?”

Ta không hề nghĩ ngợi, đáp: “Yêu”

Cùng một vấn đề, Lan Hưu hỏi không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần nghe được đáp án khẳng định từ ta, hắn liền hớn hở mặt mày. Lần này cũng không ngoại lệ.

Giống như thể ta kể chuyện cười cho hắn nghe vậy.

Nhưng chính ta cũng không hiểu có gì buồn cười.

Hắn lại hỏi: “Thế yêu bao nhiêu?”

Ồ, đây là một vấn đề mới, trước kia Lan Hưu chưa từng hỏi qua. Ta nên trả lời như thế nào để hắn có thể cười đây?

Ta nghĩ nghĩ, nói: “Đại khái … Có thể …”

Thấy ta không trả lời được, hắn liền hỏi: “Có yêu ta như sinh mạng không?”

Lúc này ta nói thật: “Không có.” Không nói thật chính là khinh thường tính mạng mình.

Lan Hưu không nói nữa, im lặng thay ta gội đầu.

Ta hơi không yên lòng, hỏi: “Ngươi không vui?”

Lan Hưu thở dài một tiếng: “Không có, chỉ mong lần này đừng xảy ra sai lầm gì, để ta được cưới nàng như ước nguyện. Thời gian sau này còn dài, cũng đủ để khiến nàng thật sự yêu ta.”

Ta nghi hoặc hỏi: “Sao ta lại không thật sự yêu ngươi, không phải ngươi đang nghi ngờ tấm lòng ta đấy chứ?”

Lan Hưu gội xong cho ta, đứng lên lấy một chiếc khăn, tao nhã lau khô những ngón tay dài đẹp, mỉm cười: “Đương nhiên là không.”

Ta hiểu được, vừa thấy nụ cười của Lan Hưu liền hiểu, hắn đang lừa ta. Chính là hắn nhận định ta không thật lòng.

Nhưng mà rất nhiều năm sau, ta mới hiểu được ý của hắn. Hắn muốn cho ta biết, ta vốn không có tim, làm sao mà thật lòng được.

Khi Lan Hưu mở cửa, chuẩn bị đi ra ngoài, không ngờ tới cây đèn bằng ngọc lưu ly trên bàn đột nhiên đùng một tiếng, Hắn rất nhạy cảm, lập tức dừng bước, xoay người hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Ta buồn buồn, suy sụp đáp: “Thật xin lỗi, ta vừa đánh rắm ~”

Lan Hưu đi rồi, ta nhanh chóng đứng lên, mặc xong quần áo liền vài bước chạy đến chỗ cái bàn, vung vẩy cây đèn hai lần, đoán chừng vẩy đến thứ bên trong đèn hôn mê, ta mới hừ hừ nói: “Ngươi đụng nha, lại đụng đi, đụng tiếp ta liền đánh ngất ngươi!”

Dứt lời, ta lại dùng lực tung cây đèn lên không vài vòng.

Ước chừng cây đèn cực kỳ choáng váng, một tiếng buồn nôn nho nhỏ truyền vào tai ta, hết sức êm tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.