Mộ Nam Chi

Chương 37: "Đừng đi..."




Phụ tôn cuối cùng cũng liếc ta một cái, vung tay lên, đột nhiên thân mình ốm yếu của ta văng ra xa. Chỉ nghe phụ tôn tức giận mắng: “Con giả vờ đáng thương cũng vô ích, có lá gan không rên một tiếng liền chuồn khỏi Ma giới, sao lại không có lá gan đánh đấm một mình, còn gọi viện binh, dọa người!”

Đến đây, đến đây, phụ tôn lộ ra bộ mặt thật … Thế này còn tốt hơn mềm mỏng giấu tàn độc, mỉm cười giấu gian ác.

Ta nghẹn khuất đáp một câu: “Sao viện binh lại dọa người, lại không làm rớt miếng thịt nào của phụ tôn đâu! Nhưng thật ra nếu con gặp chuyện không may, để xem phụ tôn làm sao ăn nói với mẫu thân!”

“Con, đồ con gái đáng chết, sao lại thiếu ăn đòn như vậy!”

Nhắc đến mẫu thân, phụ tôn liền tức giận, xông lại định bóp cổ ta.

Ta vừa trốn vừa kêu: “Phụ tôn không có lương tâm, con là người tàn tật phụ tôn còn vừa đánh vừa mắng, con rốt cục có phải con ruột phụ tôn không! Mẫu thân chết rồi cũng bị phụ tôn làm tức giận đến sống lại!”

Không ngờ phụ tôn nghe thế lại ra tay càng thêm mãnh liệt, cười âm trầm: “Đúng lúc, đem mẫu thân con tức sống lại cũng không uổng ông đây tưởng nhớ mẫu thân con nhiều năm như vậy!”

Gừng vẫn là càng già càng cay, tu vi của phụ tôn không phải chỉ cao hơn ta vạn năm. Rất nhanh ta liền bại trận.

Phật viết: Đánh không thắng chưa chắc nói không thắng.

Mắt thấy phụ tôn chuẩn bị xuất ra một chưởng Càn Khôn, ta lập tức rống to: “Nhân yêu chết tiệt còn dám đánh con thì đừng mong con thay mẫu thân báo thù!”

Nghe vậy, phụ tôn thật sự không tiến lên, chưởng Càn Khôn kia quét qua đầu vai ta, thiếu chút nữa khiến ta hộc máu. Phụ tôn đắc ý dào dạt khép tay áo, hướng ta cười: “Bớt lấy chuyện này dọa ta, đừng quên lúc trước con thề độc.”

Ta ngồi dưới đất, lau cái mặt dày này, bi phẫn nhìn phụ tôn: “Con đương nhiên nhớ rõ con từng thề độc, cả nhà chết hết, cô độc cả đời, phụ tôn không sợ con lại càng không cần sợ!”

Phụ tôn liền thưởng ta một cước, đá ta khỏi điện: “Muốn chết!”

Thối! Bà nội nó chứ, một cước này đủ nặng, khiến thắt lưng già nua của ta đau quá.

Ta chống tay sau lưng, gian nan đứng lên, hướng vào bên trong nói: “Phụ tôn đừng đắc ý, chờ con chết thật người ngồi đó mà khóc!”

Phụ tôn không đáp lại. Ta kéo mông từng bước, lê người về tẩm cung của mình.

Tẩm cung của ta nằm bên trái ma điện còn tẩm cung của phụ tôn ở bên phải. Ta ở chỗ đối lập với phụ tôn suốt ba vạn năm, chẳng trách chúng ta kết thù, trong đó nguyên nhân có vài phần là do phong thủy.

Lại nói tiếp lần này ta trốn khỏi Ma giới còn không phải vì đào hôn, phụ tôn cũng khó chối bỏ sai lầm. Ngược lại ông ấy còn đưa cho ta một nam nhân, kiên quyết nói mấy ma nữ cùng tuổi ta ở Ma giới đều đã sớm có con, chỉ có ta vẫn còn điên khùng không biết thể thống. Vì thế liền đẩy tất cả sai lầm trong việc đào hôn lên người ta thôi.

Chẳng qua là muốn ta nhanh chóng thành hôn sinh con, ông ấy muốn sinh con sao không tự mình sinh đi?

Đương nhiên, ta hoàn toàn không nói Lan Hưu không tốt. Lan Hưu rất tốt, điều duy nhất không tốt là chủng loại.

Khi ta chậm rãi quay về tẩm cung, Lan Hưu đã dọn sẵn cơm canh chờ ta. Quả thật là có canh rùa.

Lan Hưu thấy ta trở lại, vài bước đi tới, thân hình cao đẹp đứng trước mặt ta. Ngón tay ấm áp chạm vào da mặt ta, thay ta vén tóc ra sau tai, động tác cực kỳ dịu dàng. Hắn nhợt nhạt cười hỏi: “Vết thương còn đau phải không?”

Tình cảnh này, ta bỗng nhiên có chút hiểu ra, cảm thấy nói ‘đau’ chính là sát phong cảnh.

Thế nhưng ta lại cứ thích sát phong cảnh, vì thế liền ủy khuất nói một câu: “Đau, đau chết cha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.