Mộ Nam Chi

Chương 31: "Nếu như con... đến từ mười năm trước..."




Ta tinh mắt thấy khóe miệng Lan Hưu bỗng giật giật. Đáng tiếc mới giật một nửa, hắn lại có thể dừng lại. Thế vẫn tốt hơn là hắt hơi một nửa rồi nghẹn trở về, đây là một môn nghệ thuật sống, ta thực sự không hiểu làm thế nào mà hắn dừng lại được.

Sắc mặt Lan Hưu phút chốc trở nên âm trầm. Hắn nâng ngón tay trơn bóng lên chạm vào mặt ta, lạnh lẽo hỏi: “Sao mặt nàng bị thương?”

Ta bỗng thấy chua xót, chỉ về phía những tên Yêu tộc liên quan, nói: “Bị đánh!”

Lan Hưu không nói hai lời, hạ lệnh với Ma tộc, đem bọn Yêu tộc róc xương lóc thịt. Hắn còn chính nghĩa bổ sung mấy lời: “Công chúa bị nhốt tại Yêu giới, giải cứu công chúa là nghĩa vụ của các ngươi. Thắng lợi trở về, Ma tôn chắc chắn sẽ trọng thưởng.”

Vì thế, Ma tộc chúng ta như đánh máu gà, trở nên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, vô cùng anh dũng uy mãnh.

Ta vừa vỗ ngực vui vẻ vừa nghĩ nghĩ, cuối cùng nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn Lan Hưu trở nên anh khí bức người đứng bên cạnh, khác hẳn với bộ dáng ôn ôn nhuận nhuận hàng ngày, nhịn không được hỏi: “Ngươi xác định phụ tôn trọng thưởng chứ không phải đánh bọn họ?”

Ra tay với Yêu tộc, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

Lan Hưu nhìn ta, mỉm cười mê người: “Bọn họ làm hết thảy đều vì giải cứu nàng, phụ tôn của nàng nhất định hiểu lý lẽ.”

Ta suýt hộc máu.

Ta hỏi lại: “Ngươi xác định ngươi không phải đang lấy việc công báo thù riêng?” Như vậy, ta tự ý xông vào Yêu giới, phụ tôn nhất định lột ta một tầng da.

Lan Hưu nói: “Ai bảo nàng đào hôn, ta tìm khắp nơi đều không tìm thấy nàng.”

Đào hôn, đây là một vấn đề nghiêm trọng.

Vì thế, ta chuyển đề tài: “Ngươi nói, đợi chúng ta chiến thắng trở về, phụ tôn sẽ thưởng gì cho các huynh đệ? Ngươi không phải nói sẽ có phần thưởng lớn sao?”

Lan Hưu vô cùng thanh thản: “Theo tính tình của Ma tôn, đoán chừng người sẽ thưởng một ít mộc bản, đánh thật mạnh. Nàng cũng không ngoại lệ.”

Phật viết: mẹ hiền sinh con bất tài, cha nghiêm sinh tàn phế.

Nghe vậy, ta tối sầm hai mắt, chân có chút mềm nhũn. Vì thế, ta đứng không vững, vội lùi hai bước. Đột nhiên, đầu óc lóe sáng, ta bỗng phát hiện một chuyện trọng yếu còn hơn bị phụ tôn hung ác ngược đãi.

Bởi vì gót chân ta vừa dẫm lên một vật.

Đó là một bàn tay với những ngón dài đẹp dính máu. Bàn tay này có vẻ quen thuộc. Ta nhân tiện xem xét, mí mắt run lên.

Ai nha, Hỏa Tịch còn nằm ngủ trên mặt đất!

Ta thế mà lại quên mất hắn!

Ta nhanh chóng nâng hắn dậy, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, chợt có một cảm giác cực kỳ không ổn, vội thăm dò nguyên thần của hắn. May mắn nguyên thần vẫn còn nhưng vết thương lại không thể kéo dài.

Lúc này, Lan Hưu cũng phát hiện một người cao lớn nửa sống nửa chết như Hỏa Tịch, cau mày hỏi ta: “Hắn là ai vậy?”

“Một người bạn”, ta đáp lung tung, “Không ổn, ta phải dẫn hắn ra ngoài trước, đi trước một bước.” Vẫn là nên nhanh chóng tiễn hắn về Tiên giới mới tốt. Nói thế nào thì hắn cũng là Hỏa thần, trở về Tiên giới có lẽ sẽ giúp vết thương chuyển biến tốt.

Quả thật, nói Hỏa Tịch là bạn của ta, ta thấy hắn càng giống ác bá. Nhưng ta giữ mặt mũi cho hắn, không vạch trần hắn.

Ta nâng Hỏa Tịch, vừa định đi, thân hình Lan Hưu chợt di chuyển, lưu loát chắn trước mặt ta. Ta vỗ vỗ khuôn mặt Hỏa Tịch cho Lan Hưu xem, xuống tay rất mạnh cũng không thấy Hỏa Tịch phản ứng gì, nói với Lan Hưu: “Thấy không, hắn sắp chết.”

Lan Hưu mặc kệ người nào chết hay không, nói: “Để nàng chạy thoát một lần đã khiến ta tìm kiếm vất vả như vậy, làm sao ta có thể để nàng trốn lần hai?”

Nghe giọng điệu của hắn vừa như than thở lại vui mừng, ta cảm thấy yên tâm hẳn. Nhân cơ hội ta đang gặp chuyện oan ức, ta nhấc mí mắt nhìn hắn, nước mắt tràn mi, nói: “Lan Hưu, bộ dạng của ngươi thật đẹp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.