Mộ Nam Chi

Chương 3: Mười năm sau, cô không với tới nổi




Nghe Hỏa Tịch nói vậy thì ta giống như được uống thuốc an thần, quả thật ta đã cất bước ra ngoài đuổi Họa Liễm Tiên Tử. Mới đến đây mấy ngày, ta cũng thấy rất nhiều tiên tử “hoa si” muốn vào cửa cầu kiến Hỏa Thần, chắc là lần này cũng không ngoại lệ.

Ta đi đến sảnh trước của Diễm Thải Cung, quả thật có một tiên tử đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề. Da mặt của vị tiên tử này rất tốt, gương mặt môi hồng răng trắng tự như họa, đặc biệt sau khi nàng ta nghe tiếng bước chân của ta đến thì đưa mắt nhìn sang, quả thật ánh mắt ấy khiến cho người ta có vài phần thương tiếc.

Chỉ tiếc, Phượng tộc là tiên tộc kiêu ngạo nhất, nàng ta liếc nhìn ta, sau khi phát hiện ta không phải là người nàng ta chờ đợi thì vẻ mặt ngạo mạn hẳn, dáng ngồi cũng không còn nghiêm chỉnh như trước, biếng nhác hỏi một câu: “Sao Thần Quân của các ngươi không ra gặp ta?”

Ta nghĩ, nếu ta đã nhận lời ra đuổi tiên tử ‘hoa si’ này cho Hỏa Tịch thì phải nói vài câu để đuổi nàng ta đi, như vậy mới xóa bỏ được vận rủi phải mài mực. Ta ho hai tiếng, nói: “Hỏa Thần chúng ta đang song tu với tiên tử khác, không rảnh tiếp đãi ngươi. Nếu ngươi muốn gặp Hỏa Thần, lần sau xin xếp hàng.”

Họa Liễm Tiên Tử này cũng kinh ngạc, thoáng chốc sắc mặt đã trắng bệch đến khó coi nhìn ta chằm chằm nói: “Ngươi vừa nói gì?”

Ta rất kiên nhẫn lập lại một lần nữa: “Hỏa Thần đang song tu, có gì không?”

Xem ra, cảm xúc của Họa Liễm Tiên Tử hơi có chút không ổn định, đứng dậy định bước vào bên trong. May mà ta nhanh tay lẹ mắt ngăn cản nàng ta nếu để cho nàng ta gặp được Hỏa Tịch thì ta phải trở về với kiếp sống mài mực.

Tiên tử kia nhíu mày, lạnh lùng nói với ta: “Ngươi dám cản ta?”

Tình cảnh này có chút nghiêm trọng à. Ta nhớ đến lúc mình còn nhỏ ở Ma giới luôn bị phụ tôn gào thét, tình cảnh này ta là người có kinh nghiệm nhất. Ta sờ sờ mũi, nói: “Ngươi đừng trách ta, ta chỉ có lòng tốt giúp ngươi mà thôi.”

“Có lòng tốt giúp ta?” Ánh mắt sắc bén của tiên tử liếc nhìn ta.

Ta thành thật nói: “Tiên tử yêu mến Thần Quân chúng ta chắc hiểu được tính nết của Hỏa Thần, nếu người đang song tu mà tiên tử hồ đồ xông vào phá hủy chuyện tốt của người, người sẽ hòa nhã với tiên tử sao, sau này nhất định sẽ không thích gặp tiên tử nữa, đến khi đó cho dù tiên tử có đến Diễm Thải Cung xếp hàng thì cũng vô dụng mà thôi.”

Vị tiên tử kia buồn bực tức giận trừng mắt nhìn ta, rồi lại đưa tầm mắt u oán mong chờ nhìn vào trong Diễm Thải Cung, bỗng chốc đôi mặt đỏ lên, sau khi giậm chân thì uất ức chạy ra khỏi Diễm Thải Cung với tiếng khóc nức nở.

Ta nhìn theo bóng dáng buồn bã của Họa Liễm Tiên Tử cảm thấy nàng ta đúng là chuyện bé xé to. Không phải đã nghe nói Hỏa Thần song tu sao, ta cũng đã mập mờ ám chỉ nhắc nhở nàng ta, bảo nàng ta xếp hàng thì cũng có thể cùng song tu với Hỏa Thần, sao lại còn đau lòng như thế?

Thôi thôi, chuyện này cũng chẳng liên quan đến ta, tóm lại nhiệm vụ Hỏa Tịch giao cho ta ta đã hoàn thành tốt đẹp, trong chốc lát có cơm ăn mà không cần mài mực nữa. Nhất thời ta cảm thấy vô cùng vui vẻ mà huých sáo.

Khi trở lại thư phòng của Hỏa Tịch, Hỏa Tịch lộ ra sắc mặt ngạc nhiên, giương mắt nhìn ta: “Nhanh như vậy sao?”

Ta vui vẻ nói: “Bình thường thôi, bình thường thôi!”

Hỏa Tịch nhướn mày: “Người đã đi rồi?”

Ta nói: “Đi rồi”

“Không ngờ ngươi lại có sở trường về chuyện này.”. Hỏa Tịch hiếm khi lộ ra nét mặt khen ngợi, mắt phượng tựa cười mà không cười, “Đi như thế nào?”

Ta nói: “Vừa đi vừa khóc.”

Da mặt Hỏa Tịch cứng đờ: “Sao, ngươi lại có thể đùa đến mức Họa Liễm khóc?”

Ta thành thật nói: “Ta còn chưa kịp đùa thì nàng ta đã khóc.”

Hỏa Tịch đúng là kẻ ức hiếp người khác, ta giúp hắn đuổi Họa Liễm Tiên Tử đi mà hắn còn trở mặt với ta, lại chẳng để cho ta có chút thời gian chuẩn bị thì đã lập tức tuyên phán một câu: “Trưa nay không được ăn cơm.”

Ta giận tím mặt: “Hỏa Vượng ngươi dám nuốt lời!”

Sắc mặt Hỏa Tịch nhẫn nhịn, không tức không giận: “Ngươi gọi bản quân là gì, gọi lại một lần cho ta nghe?”

Cơn tức giận tràn ngập trong lòng ta chuyển hóa thành uất khí, nhất thời xẹp xuống, nhỏ giọng nói: “Vì sao ngươi không cho ta ăn cơm?”

Hỏa Tịch trầm giọng bảo: “Bản quân phái ngươi đi đuổi Họa Liễm Tiên Tử nhưng không cho phép người đùa cho nàng ta khóc.”

Ta cắn chặt răng nghi ngờ, nói: “Đúng rồi, ngươi nói xem sao mà nàng ta khóc như vậy?”

“Lưu Cẩm, ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn với bản quân, cơm chiều cũng không cần ăn nữa.”

Ta cúi đầu, tâm trạng đau xót: “Ta không dám nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.