Mộ Nam Chi

Chương 22: Nhà Giang Hành Mặc




Yêu vương còn chưa kịp nói lời thứ hai, ta đã nâng chén, ngửa đầu, một ngụm uống cạn, sợ hắn sẽ nói những câu linh tinh đại loại như “Không được”, “Bản tôn đã đổi ý” khiến ta mất vui.

Thế nhưng, ta thật không ngờ quỳnh tương ngọc lộ ngon nhất Yêu giới so với tưởng tượng của ta còn trôi nhanh hơn nhiều, vừa vào miệng đã theo yết hầu chảy thẳng xuống, một chút đường sống cũng không cho ta thương lượng. Hại ta vừa uống một chén đã cảm thấy thật khoan khoái.

Yêu vương cười, vẻ mặt sáng lạn, ghé sát lại, hỏi: “Thế nào, uống ngon chứ?”

Ta hào khí ngút trời đem chén rượu đi lại gần bàn, sảng khoái nói: “Rượu ngon! Lại thêm một ly!” Ta nghĩ ly tiếp theo phải uống chầm chậm để còn tinh tế thưởng thức.

Không hổ là Yêu vương, không chỉ yêu nghiệt mà còn rất hào phóng! Hắn không hề keo kiệt, nâng bình quỳnh tương ngọc lộ, rót thêm cho ta chén thứ hai, tiếp tục cười nói: “Ngươi thích là tốt rồi.”

Nhưng mà, …. Làm ta rất không phục chính là … Uống nhiều chén như vậy mà ta vẫn không nếm ra quỳnh tương ngọc lộ rốt cuộc là vị gì. Mỗi lần ta uống cũng chỉ cảm thấy rượu rất tuyệt, ngay lập tức rót vào bụng luôn nên không thể nếm ra hương vị gì mới mẻ. Hơn nữa, bình tử ngọc giống như một cái hồ không đáy, làm thế nào cũng không uống hết rượu trong bình.

Rốt cuộc, ta không thể nhịn được nữa, hỏi: “Đây chính là loại quỳnh tương ngọc lộ ngon nhất, sao lại nhẹ như thể không có vị gì thế này? Không phải nó là rượu giả đấy chứ?”

Yêu vương rõ ràng là một con thần thú bị giáng chức lại học thói cười gian xảo như hồ ly. Hắn cười tủm tỉm, hỏi: “Ngươi uống nhiều như vậy mà không có phản ứng sao?”

Ta không hiểu, nói: “Phải có phản ứng gì cơ?” Trừ bỏ cơ thể hơi nóng lên, miệng hơi khô, trước mắt hơi mơ hồ, ta chẳng thấy phản ứng nào khác. Tuy nhiên, ta có thể lý giải điều này, chắc đây là phản ứng bình thường sau khi uống rượu.

Yêu vương thình lình thổi một hơi bên tai ta làm ta cảm thấy rất quái dị. Hắn nói: “Trước hết nói cho bản tôn, các người vào Yêu giới làm gì?”

Ta bật cười, nói: “Dù sao cũng không phải tới giết ngươi.”

“Ồ? Chẳng lẽ bản tôn quá đa nghi, ngươi thật sự thành tâm thành ý tới hầu hạ bản tôn?”

Ta vội gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên.” Người ta thường nói say rượu nói lời thật lòng. Vậy rượu này rốt cuộc nên coi là thứ tốt hay thứ xấu đây?

Tuy nhiên, mặc kệ tốt hay xấu, không vội, ta luôn luôn rất hứng thú với rượu, bởi vì ta sẽ không say rượu lỡ lời hay nói thật. Ta say rượu chỉ nói dối. Khi còn ở Ma giới, bình thường ma lớn ma nhỏ đều không dám tìm ta uống rượu chính là vì thế. Thỉnh thoảng ta cùng phụ tôn ăn cơm, hứng lên uống mấy chén, không nhiều không ít, chỉ mấy chén liền say. Say rượu là một chuyện cực kỳ hạnh phúc, cứ lâng lâng chẳng biết trời trăng gì nữa. Đương nhiên, sau khi tỉnh rượu, ta luôn bị phụ tôn không phân biệt tốt xấu đánh một trận, đại khái cũng vì nguyên nhân này.

Không nghĩ tới ta vừa nói xong, còn chưa kịp dứt khỏi dòng suy nghĩ sâu xa, thân thể chợt bay lên dọa ta hoảng hốt.

Chờ ta lấy lại tinh thần đã thấy Yêu vương ôm ta từ lúc nào, đi qua tấm lụa mỏng, hướng về phía chiếc giường rộng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.