Mộ Nam Chi

Chương 2: Giang Hàn Mặc là ai ??




Ta gỡ tờ giấy Tuyên Thành ra khỏi mặt, chữ trên giấy đã bị nhòe vô cùng thê thảm, ta kéo ống tay áo lên lau lau vết mực, rồi đưa tờ giấy Tuyên Thành đến trước mặt hắn, uất ức nói: “Ngươi xem, chữ trên giấy đã bị nhòe ra như vậy làm sao ta biết được đó là chữ ‘Tức’ trong chữ Hỏa Tức hay là chữ ‘Tịch’ trong chữ Tịch Dương.”

Hỏa Tức tức giận đến mức không kiềm chế được, nói: “Một khi đã như vậy, hôm nay bản quân bắt ngươi phải viết phạt một vạn lần tên ‘Hỏa Tịch’ của bản quân, chưa viết xong thì không được nghỉ.”

Ta rụt người lại, ấp úng nói: “Thật xin lỗi, ta không biết viết chữ.”

Hỏa Tức cười dài rồi nói với ta: “Chuyện này rất đơn giản, bản quân viết ra chữ mẫu, ngươi cứ dựa vào đó mà vẽ lại một vạn bản cũng được.”

Bỗng nhiên chân ta nhũng ra, cười khan nói: “Việc này nên thương lượng lại, thương lượng lại đi.”

Nụ cười của Hỏa Tức càng thêm chói sáng: “Vậy hai vạn lần”

Ta bật người gào to: “Một vạn thì một vạn! Ta viết là được rồi chứ gì!”

Hắn có lòng tốt hỏi: “Có cần thêm vài bản mẫu nữa không?”

Ta vội nói: “Không cần!”

......

Kết quả ta tựa vào bàn của Hỏa Tức viết tên hắn suốt cả một đêm, thiếu chút nữa viết đến toàn thân ta co giật, miệng phun ra máu.

Từ nay về sau cái tên “Hỏa Tịch” đã bắt đầu đâm chồi mầm móng cừu hận trong lòng ta. Xưa này luôn có câu Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ ta vốn không phải là một quân tử bình thường, cho dù phải chờ đến mấy mươi năm sau vẫn chờ được. Suy nghĩ một ngày, ta quyết định sẽ có một ngày bắt tên kia viết phạt cái tên Lưu Cẩm của ta mấy vạn lần, viết cho đến khi khắc sâu vào trong đầu hắn để mỗi khi hắn nhớ đến phải tức giận xấu hổ muốn chết cũng không thoát được.

***

Cả buổi sáng, không hiểu sao Hỏa Tịch vẫn hứng thú ở thư phòng đọc sách viết chữ, cả trà cũng không uống, nhưng hành động đó lại gây sức ép cho ta.

Mới sáng sớm ta đã bị người ta túm khỏi giường, vẫn ngồi xổm trên bàn mài mực cho đến bây giờ, thắt lưng đau mà tay cũng đau. Thật sự làm khó tính kiên nhẫn của ta, nhưng ta cũng rất kiên cường đến giờ phút này vẫn chưa ngã xuống, lúc này ta chỉ trơ mắt tưởng tượng khối mực đang cầm trong tay là Hỏa Tịch mà ra sức mài phá.

“Sao vậy, sáng rồi mà ngươi cũng có thói quen nghiến răng sao?” Bất chợp Hỏa Tịch đang ngồi trước bàn cất tiếng hỏi.

Ta phục hồi lại tinh thần, đúng lúc nhìn vào đôi mắt phượng của hắn thì nghi ngờ nói: “Ơ, ta nghiến răng hồi nào, rõ ràng ta đang nghĩ đến ngươi mà.”

Hỏa Tịch nheo mắt bảo: “Chẳng lẽ khi ngươi nghĩ đến bản quân thì sẽ nghiến răng à?”

Ta âm thầm đồng ý: “Nghe ngươi nói như thế, ừ, thì chắc là vậy.”

Hỏa Tịch tức giận nói: “Mài thêm mực! Mài tiếp hai khối mực nữa!”

Ta rất ấm ức, Hỏa Tịch cái hòn lửa này sao lại thay đổi thấy thường như thế, quả thật khiến ta trở tay không kịp.

Cổ tay ta vừa mỏi, vừa đau lại vừa lỏng lẻo, bởi vì thân hình quá nhỏ ngồi xổm trên bàn mài mực, mệt đến mơ màng liền dứt khoát ngồi trên bàn, ném khối mực, bi phẫn nói: “Lại mài thêm hai khối mực nữa, ngươi có thể viết nhiều như vậy sao? Ông đây mặc kệ!”

Hỏa Tịch lãnh đạm nói: “Không mài thì lát nữa cũng khỏi ăn cơm.”

Ta suy nghĩ một lát lại yên lặng nhặt khối mực lên.

Đúng lúc này, có tiên tì đến báo rằng Họa Liễm Tiên Tử của Phượng tộc cầu kiến.

Hỏa Tịch nhíu đôi mày hẹp dài, mỉm cười ôn hòa hiếm thấy mà liếc nhìn ta, lập tức toàn thân ta dựng tóc gáy, vô cùng cảnh giác, chỉ nghe hắn nói: “Lưu Cẩm cũng có thể không cần mài mực, chỉ cần đuổi Họa Liễm Tiên Tử dùm bản quân thì ta không bắt ngươi mài nữa.”

Ta nghe xong thì sợ hắn đổi ý nên vội nhảy xuống bàn rồi chạy nhanh ra khỏi thư phòng, nói: “Thần quân chớ bận tâm, cứ chờ ta xử lý tiên tử ‘hoa si’ thay cho ngươi, lời ngươi đã nói ra thì không thể rút lại!”

Hỏa Tịch nói: “Đương nhiên ta sẽ không nuốt lời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.