Mộ Nam Chi

Chương 16: Hạ tổng tài




Hỏa Tịch tiến lại gần ta thêm một chút, thân thể hắn gần dán vào lưng ta khiến ta cảm thấy không thoải mái lắm. Hô hấp của hắn phun lên cổ ta, hắn cúi đầu, ghé sát tai ta, nói: “Ta làm sao có thể để ngươi xảy ra chuyện.”

Ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục thương lượng: “Nếu đã vậy, không bằng ngươi để ta đi nhân gian chờ ngươi.”

“Không được”, hắn từ chối thẳng thừng.

Ta hỏi: “Vì sao không được?”

Hắn nói: “Đem ngươi theo bên người, bản quân cảm thấy yên tâm hơn, ngộ nhỡ ngươi bỏ chạy thì sao.”

Ta hoàn toàn suy sụp rồi, hiểu được chạy không thoát, đau lòng nói: “Yêu vương không dễ giết như vậy, sao họ lại cố tình phái Hỏa thần như ngươi đi giết, cùng biết phun lửa. Chẳng phải nên phái một Thủy thần đến giết sao?”

Hỏa Tịch lời ít ý nhiều, nói rõ: “Tiên giới không có Thủy thần.”

Lời hắn nói khiến ta hoảng sợ. Ta nghĩ Ma giới chúng ta đều thuộc tính thủy, tỷ như ta và phụ tôn, nhưng Tiên giới lại có thể không có lấy một Thủy thần. Thật khiến người khác lo lắng.

Nghĩ thế, ta tiếc hận, buồn bã nói: “Làm sao lại không có Thủy thần, ta có chút lo lắng!”

Hỏa Tịch nhẹ nhàng cười hai tiếng, liếc ta: “Tiên giới không có Thủy thần đã hơn …ba vạn năm rồi. Ngươi lo lắng cái gì?”

Ta nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói ra tình hình thực tế: “Lỡ Tiên giới cháy thì làm sao bây giờ? Lúc đó, lấy ai dội nước dập lửa, ngươi bảo làm sao người khác không lo lắng cho được?”

Hỏa Tịch làm bộ suy nghĩ rồi gật gật đầu, nói với ta: “Lưu Cẩm lo lắng không phải là không có lý. Chi bằng như vậy, ngươi giúp bản quân giết Yêu vương. Sau đó, bản quân liền bẩm báo với Thiên đế phong ngươi làm Thủy thần. Ngươi thấy thế nào?”

Ta xoắn xoắn vạt áo, nghiêm túc nói: “Làm sao mà Tiên giới cháy được. chắc chắn rất tốt đẹp, rất tốt đẹp.”

“Xem như ngươi thông minh”, Hỏa Tịch cười như không cười nói.

“Đương nhiên, đương nhiên”. Tiên giới không có Thủy thần, thì không có. Ta trăm triệu lần không thể làm Thủy thần. Phụ tôn vốn khinh thường việc Ma tộc chúng ta dính líu đến Tiên tộc. Nếu phụ tôn biết ta chạy đến Tiên tộc làm quan, sợ là ta không chỉ tàn tật nửa người thôi đâu.

Cũng hắn đấu võ mồm nửa ngày, ta thực tức giận, uống hết một ấm trà, lúc này mới nhớ tới phải đi ra ngoài tìm thức ăn. Đói bụng.

Mặc dù ở Yêu giới, mọi việc phải cẩn thận, nhưng ăn cơm là đại sự, không thể qua loa. Yêu tộc có tín ngưỡng của Yêu tộc, kiêng kị ăn thịt, nhưng với ta, ăn chay cũng không phải chuyện gì to tát.

Hỏa Tịch thấy ta đi ra ngoài, vội hỏi: “Còn muốn đi?”

Ta vội vàng nói: “Ông đây đói bụng.”

Hỏa Tịch gõ gõ tay xuống bàn khiến ta không yên lòng. Hắn nói: “Chỉ sợ ngươi còn chưa kịp ra ngoài tìm thức ăn, Yêu tộc đã ngửi thấy mùi tới đây đem ngươi thành bữa tiệc.”

Ta rụt cổ, nhịn không được, nghi ngờ liếc hắn, hỏi: “Vậy ngươi làm thế nào mang ta vào Yêu giới mà không bị phát hiện?”

Hỏa Tịch kiêu ngạo nhíu mày, xòe bàn tay ra. Chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn thoáng chốc dài ra những móng ta dài màu đen, hết sức xấu xí.

Hắn chậm rãi nói: “Khi bản quân mang ngươi vào Yêu giới, ngươi vẫn chỉ là một hạt châu khiến người khác không nhận ra. Ta đã mua đôi hộ giáp chuyên dùng để trà trộn vào Yêu giới.”

Ta di chuyển mũi ngửi thử, những móng tay vừa dài ra của thằng nhãi này đúng là không có tiên khí. Ta mừng rỡ, vội chìa tay qua, không kìm nổi sốt ruột nói: “Mau mau mau, ngươi cho ta một cái.”

Hỏa Tịch lại cứ thích đối nghịch với ta. Hắn không đưa hộ giáp cho ta.

Ta thấy hắn còn chưa kịp rút tay bèn cầm lấy, thấy tay hắn run lên, ta liền nhếch miệng trắng trợn uy hiếp hắn: “Ngươi rốt cuộc có cho ta hay không? Ta không tin ngươi chỉ mua cho bản thân mà không mua cho ta. Nếu ngươi không cho ta, ta sẽ nhổ hết móng tay của ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.