Mộ Nam Chi

Chương 10: Ngủ quên ??




Tối nay thật là kỳ quái, Hỏa Tịch không bắt ta mài mực nữa.

Con người của ta chính là rất dễ bị ức hiếp, mài mực cho tên đáng ghét này lâu như vậy, một ngày hắn không bảo ta mài mực thì ngày đó ta cảm thấy không được thoải mái, cứ phán đoán rằng có lẽ hắn sẽ dùng cách khác để tra tấn ta.

Điều này làm cho ta cảm thấy đến lo sợ bất an, nhìn Hỏa Tịch một thân y phục màu đen như ngọc đứng cạch cửa sổ thư phòng, ta bèn hỏi: “Này, tối nay không cần mài mực nữa sao?”

Hỏa Tịch hơi quay đầu lại, liếc nhìn ta, tựa cười mà không cười, trêu tức: “Như thế nào, Lưu Cẩm lại siêng năng tự chủ động muốn mài mực à?”

Ta sờ sờ cái mũi, xoay người đi ra ngoài thư phòng, nói: “Ờ, xem như ta chưa từng nói gì hết là ngươi nghe nhầm thôi.”

“Lưu Cẩm ——”Hỏa Tịch đứng phía sau gọi vọng theo ta.

Ta mất hứng: “Nói, muốn thế nào đây.”

Hắn nhướng mày, thản nhiên nói: “Bản Quân muốn đi Yêu giới một chuyến.”

Ta không phải không thừa nhận, Hỏa Tịch không phải là một vị Hỏa thần am hiểu dỗ dành cho nữ tử vui vẻ, từ lúc ta vào Diễm Thải Cung của hắn tới nay, ngày qua ngày ức hiếp ta chọc ta tức giận, chưa bao giờ nói nửa câu khiến người ta cảm thấy ấm áp, thoải mái. Nhưng lúc này, tuy hắn vô tình nói ra, nhưng câu nói ấy lại khiến cho người ta động tâm, cứ thế khiến ta trở tay không kịp.

Ta cười toe toét chép miệng, nói: “Ngươi nói ngươi muốn đi Yêu giới? Ngay lập tức?”

Hỏa Tịch”Ừ” một tiếng.

Chuyến đi công tác tạm thời này đương nhiên là chuyện tốt, tiền bạc cho chuyến đi đều được thanh toán hết mà lại được đi dạo chơi. Ta không thể không chân thành vui mừng cho Hỏa Tịch. Nhưng Hỏa Tịch hắn vừa đi, Diễm Thải Cung này sẽ không ai quản lý vậy phải làm sao bây giờ?

Ta nghĩ tốt xấu gì ta cũng làm đồng tử ở Diễm Thải Cung một đoạn thời gian, ta không ra mặt quản lý thì ai ra mặt? Nghĩa vụ và trách nhiệm như thế ta là không thể từ chối.

Ta hào hiệp trượng nghĩa nói: “A nha đây chính là chuyện tốt mà, chi phí đi công tác sẽ được thanh toán hết coi như là đi du ngoạn một chuyến, ngươi cứ thả lòng tâm trạng yên tâm mà đi, chớ vội vàng gấp gáp, trên đường du ngoạn bổ sung nhiều kiến thức, còn chi phí ăn mặc thì đã có cấp trên chi trả nên đừng quá tiết kiệm, Diễm Thải Cung ngươi cũng hoàn toàn không cần lo lắng vì đã có ta ở đây chắc chắn sẽ thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, nhưng ngươi ngàn vạn lần ngàn vạn lần đừng nhanh chóng quay về, bằng không sẽ không có dáng vẻ đi công vụ sẽ bị người ta nói đó. Ta hoàn toàn suy nghĩ cho ngươi, ngươi cũng không cần quá cảm kích ta, dù sao chúng ta cũng xem như có chút tình cảm, ta đều đứng trên lập trường tình cảm của chúng ta nên mới quan tâm ngươi như vậy. Được rồi, không nói nhiều nữa, ngươi đi nhanh đi.”

Hỏa Tịch không bị mảnh chân tình của ta làm cảm động, ngược lại không nhúc nhích, khoanh hai tay dù bận vẫn ung dung nhìn ta.

Ta lại trách một tiếng, nói: “Làm sao vậy? Sao còn chưa đi? Không phải là lưu luyến ta đó chứ?”

Hắn giật giật khóe miệng, nói: “Nói xong chưa?”

Ta suy nghĩ, nói: “Thật sự không có gì muốn nói nữa, ngươi mau mau nhích người đi Yêu giới đi!”

Khóe miệng Hỏa Tịch cong lên tạo thành một đường cung tuyệt mỹ, nói: “Vậy đến lượt Bản Quân nói.”

Ta hưng phấn nói: “À! Cũng không phải xa nhà nhiều ngày, muốn dặn dò nhiều như vậy làm cái gì. Ngươi mau nói, ngươi muốn nói cái gì?”

Hỏa Tịch mỉm cười nghiêm túc nói với ta: “Lưu Cẩm ngươi đi thu xếp chút đồ dạc rồi cùng Bản Quân đi Yêu giới.”

Ta vội ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mặt phượng long lanh ẩn chứa nụ cười của Hỏa Tịch, thoáng chốc có cảm giác như tấm lòng thuần khiết ghét ác như thù của ta đã bị hắn hủy đi. Ta vô cùng tức giận, nhưng chỉ ngáp một cái, nói: “Mệt mỏi một ngày, rất mệt.” Nói xong ta liền nhấc chân muốn ra khỏi thư phòng của hắn.

Không ngờ thoáng chốc ngón tay của hắn đã móc lấy cổ áo sau của ta, khiến ta không thể thoát khỏi.

Tâm trang của ta đan xen giữa buồn bã và tức giận: “Hỏa Tịch ngươi cố ý trêu đùa ta!”

Tâm trạng Hỏa Tịch rất thoải mái, du dương nói một câu: “Như thế nào, đi với Bản Quân đến Yêu giới là uất ức cho ngươi lắm sao? Ừ đại khái ngươi cứ xem như cùng người khác đi dạo chơi một chuyến, toàn bộ chi phí công vụ đều được thanh toán.”

Ta ra sức đấu tranh: “Không đi không đi không đi! Có chết ta cũng muốn chết ở Diễm Thải Cung!”

Hỏa Tịch rất biết cách tổn thương người khác, nói: “Muốn chết tại sao có thể chết ở Diễm Thải Cung, chết ở bên ngoài mới tốt, tránh cho Bản Quân bị xui xẻo lây.”

Ta tức giận mắng: “Hỏa Tịch ngươi sớm nắng chiều mưa lòng này ý khác, bạc tình bạch nghĩa, lòng dạ hẹp hòi!”

Hỏa Tịch cười lớn: “Lưu Cẩm ngươi nói lại một lần nữa cho Bản Quân.”

Ta cắn chặt răng, hừ một tiếng: “Lời hay không nói lần thứ hai.”

Cuối cùng Hỏa Tịch không để ý đến sự đấu tranh và phản kháng của ta, lập tức mang theo ta ra khỏi Diễm Thải Cung trong đêm, bay khỏi Cửu Trọng Thiên, rời khỏi Tiên giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.