Mộ Nam Chi

Chương 1: Đây nhà ai ?? Nhà giàu nhất cả nước sao??




Thấy ta chần chừ, tiên tì bắt đầu thúc giục: “Lưu Cẩm ngươi còn không mau bước xuống đó đi.”

Bất đắc dĩ bị người ta cưỡng ép, ta đánh vuốt vuốt lòng ngực cứng ngắc của mình, gượng cười pha chút ngại ngùng nói với tiên tì: “Cô cô à, ta rất ngại, rất ngại~”

Tiên tì này cũng xem như là người hiểu ý kẻ khác, chỉ che miệng cười cười, lập tức để lại một bộ xiêm y kỳ lạ rồi bước ra ngoài.

Nói thật, bộ xiêm y kia mặc trên người thì không được tự nhiên lắm, từ đầu đến chân đều đỏ au. Nghĩ lại lúc ta ở Ma giới chưa từng mặC qua bộ trang phục tầm thường như thế.

Nhưng khi tiên tì nhìn thấy lại hết sức hài lòng, nói là đồng tử dưới trướng Hỏa Thần đều phải mặc như vậy, thoạt nhìn nhu thuận đáng yêu hơn.

Ta đã từng tuổi này, lại bị bốn chữ “Nhu thuận đáng yêu” áp đặt lên người, thật đúng là không thể nào êm tai được. Nhưng ta chỉ tạm thời mặc như thế thôi, đợi trong chốc lát khi không ai chú ý thì ta sẽ đổi thành trang phục của mình.

Không ngờ vừa mới từ hồ nước nóng trở về, đã có người đặt vào tay ta một ấm trà, nói là Hỏa Thần muốn uống trà, bảo ta nhanh chóng mang qua đó.

Ta rất ấm ức, tiếp nhận ấm trà rồi đi đến chỗ hắn. Uống trà thì uống cho đã đi, coi chừng mất cân bằng nội tiết đó!

Lúc ta đi đến thư phòng của Hỏa Thần thì thấy Hỏa Tức đang nghiêm chỉnh ngồi trước bàn mà viết viết vẽ vẽ, nhịn không được trừng mắt, nói: “Lại đây, uống trà!”

Hỏa Tức nghe tiếng nói của ta thì ngẩn người, lập tức dừng bút trong tay, giương mắt nhìn ta. Vừa thấy đôi mắt phượng dài hẹp sáng ngời của hắn, ta liền biết hắn muốn nói ra lời nói khiến cho người ta tức giận, xấu hổ.

Quả thực, chỉ nghe hắn tựa cười mà không cười, tâm trạng khá tốt, dịu dàng nói: “Sắc đỏ này, thoạt nhìn rất vui vẻ, rất thích hợp với ngươi.”

Ta đặt ấm trà xuống, không chút do dự đọc quyết đổi lại bộ quần áo ban đầu, tức giận nói: “Không cho ngươi nhìn chính là không cho ngươi nhìn!”

Mặt Hỏa Tức lạnh nhạt nói: “Đổi lại cho bản quân.”

Con người ta, cái gì cũng được chỉ có cái tội rượu mời không uống lại chỉ thích uống rượu phạt, bi phẩn tràn đầy hóa thành dũng khí lớn lao, vươn cổ nói: “Hỏa Thần Hỏa Tức ngươi cũng dám tùy tiện bảo ta thay quần áo, ngươi là cái thớ gì chứ?”

Sắc mặt Hỏa Tức vô cùng bình tĩnh, thì thầm nhắc lại: “Hỏa Thần Hỏa Tức?”

Ta bĩu môi nói: “Không phải ngươi tên là Hỏa Tức sao, lửa tắt lửa tắt không phải mới phun lửa đã bị tắt ngấm sao, theo ta thấy –” nói được một nửa, đột nhiên ta kinh sợ phát giác không khí có gì đó không đúng lắm, giương mắt nhìn lại đã thấy sắc mặt Hỏa Tức khó coi sa sầm xuống nhìn ta chằm chằm, giống như sợ không thể ăn tươi nuốt sống ta.

Ta lấy tay che cổ họng rồi hỏi: “Ngươi, ngươi ngươi nhìn ta như vậy...... Là, là muốn làm gì?”

Hỏa Tức nheo đôi mắt phượng lại, tiện đà ngón tay hạ xuống gõ lên mặt bàn, tiếng gõ ấy khiến cho tâm thần ta không yên. Hắn nói: “Tiếp tục nói tiếp, theo ý ngươi thì như thế nào?”

Ta nuốt một ngụm nước bọt, lo lắng không thôi mà than thở một câu: “Theo ta thấy nên đổi thành Hỏa Vượng mới may mắn......”

Hỏa Tức nghiến răng nói: “Vậy bản quân có thể đổi tên Lưu Cẩm thành Lưu Manh hay không?”

Ta vội xua tay: “Không cần không cần.”

Cuối cùng Hỏa Tức cũng nổi giận, quát ta: “Lưu Cẩm ngươi lại đây cho ta!”

Ta đương nhiên là sẽ không tin vào lời nói của hắn mà dễ dàng đi qua đó.

Hỏa Tức liền lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, chấp bút lưu loát vẽ vài cái, lập tức đưa tờ giấy Tuyên Thành dính mực đi về phía ta, còn vừa đi vừa hỏi: “Là ai nói cho ngươi biết chữ ‘Tịch’ trong tên ‘Hỏa Tịch’ của bản quân là chữ ‘Tức’ trong ‘Hỏa Tức’?” Ta lùi đến góc phòng thì không còn đường lui nữa, nói xong hắn liền dán tờ giấy Tuyên Thành vào mặt ta, lại lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn rõ cho ta, đây là chữ ‘Tịch’ trong chữ ‘Tịch Dương’!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.