Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 49: Trốn đi




Trong nhà.

Không khí có chút ngưng trọng.

"Sính lễ?"

"Sính lễ làm sao vậy?"

"Nhà bọn họ ra yêu cầu gì?"

Hàn Tinh và Từ Lệ Phân lập tức hỏi.

Tạ Quốc Lương Hạ Diễm Trân Tạ Nhiên ba người ngồi xuống ghế sô pha, trong lúc nhất thời đều không nói chuyện, từ nơi này cũng có thể nhìn ra Phương gia bên kia khẳng định là đưa ra yêu cầu quá phận, nếu không một hỉ sự sẽ không để cho bọn họ thành cái dạng này, ngay cả trước đó Tạ Nhiên hưng phấn nhất cũng không lên tiếng.

Bình thường giống như bọn họ Tạ gia hoặc là Phương gia, loại đám hỏi và kết hợp của gia tộc chính trị, phần lớn là nhu cầu và dung hợp trên chính trị, phương diện kinh tế căn bản là không sao cả, tiền biếu và đồ cưới các loại chỉ cần ý tứ một chút là có thể, chỉ cần không mất mặt mũi không mất cấp bậc lễ nghĩa, người khác cũng sẽ không tính toán cái gì, bởi vì lớn nhất tiền biếu và lợi ích đã chiếm được tại phương diện chính trị, không cần dùng tiền tài đến bổ sung, thế nhưng quan hệ của Tạ gia và Phương gia so ra phức tạp hơn, cái này cũng không tính là kết hợp chính trị truyền thống, dù sao cũng là hai gia đình truyền kiếp, ý nguyện kết hợp vẫn là hai người tiểu bối, cũng không phải người trong nhà, rất nhiều trưởng bối đều là không tình nguyện, cho nên vấn đề tự nhiên đã tới, Phương gia bên kia hiển nhiên là không muốn khiến cho Tiểu Linh không công gả đến Tạ gia bọn họ để bị khinh bỉ, vì vậy hôn sự của hai người tuy rằng là miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý, nhưng phương diện sính lễ lại làm ra yêu cầu rất cao, muốn làm khó Tạ Nhiên.

"Quốc Lương."

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra."

Hàn Tinh và Từ Lệ Phân rất quan tâm.

Cuối cùng vẫn là Hạ Diễm Trân nói: "Buổi sáng hai nhà gặp mặt trước tiệm cơm, lúc đầu mọi người còn trò chuyện rất có thể, thái độ của lão tam Phương gia cũng có thể, nhưng sau đó lúc ăn vừa thương lượng hôn sự của Tiểu Nhiên Tiểu Linh, mẹ của Tiểu Linh lại có thể lấy ra cho bọn em một tời giấy, viết rất nhiều yêu cầu đối với sính lễ, cái này là cái gì, có cần như vậy sao! Chưa thấy qua tiền à?" Vừa nói cái này Hạ Diễm Trân liền tức giận.

Hàn Tinh nói: "Yêu cầu cái gì?"

"Chị xem đi, em đều nói không nên lời." Hạ Diễm Trân mở túi xách ra, đem tờ giấy ra cho Hàn Tinh, "Bọn họ đây là nghèo đến điên rồi!"

"Mẹ." Tạ Nhiên nói: "Người ta là gả con gái, đưa ra chút yêu cầu cũng là bình thường, trước đây trong đấu tranh đều là nhà chúng ta đè bọn họ, Phương gia nếu như đem Tiểu Linh gả cho chúng ta như thế, vậy trên mặt mũi cũng không qua được, chuyện này bao nhiêu cao tầng đều quan tâm mà, mẹ nói đúng không? Trong nhà Tiểu Linh khẳng định cũng cần một bậc thang đi xuống, không thể để nhà chúng ta chiếm tiện nghi."

Hạ Diễm Trân nói: "Phải, lý là lý như vậy, nhưng bọn họ cũng không thể quá phận, con cho thím con nhìn đi, đưa ra đều là yêu cầu gì?"

Nghe vậy, Tạ Nhiên không nói.

Tạ Tĩnh và Tạ Hạo cũng đều chen qua.

Tạ Hạo đứng ở phía sau Hàn Tinh vừa xem vừa đọc, "Thứ nhất, nhà trai phải cung cấp một bộ biệt thự không ít hơn ba trăm mét vuông làm nhà ở, phải là biệt thự độc lập, địa lý vị trí phải trong Ngũ Hoàn, trong hộ khẩu phải xuất hiện tên của Tiểu Linh, sau khi kết hôn thuộc về tài sản chung của vợ chồng. Thứ hai, trước khi đính hôn, nhà trai phải đưa sính lễ không ít hơn mười triệu, dùng để mua sắm những nhu yếu phẩm sau khi kết hôn, thứ ba..."

Tạ Tĩnh cũng hết chỗ nói rồi, "Đừng đọc cái thứ ba, yêu cầu thứ nhất đã là chuyện không có khả năng, biệt thự riêng trong Ngũ Hoàn? Còn phải hơn ba trăm mét vuông? Dựa theo giá nhà hiện tại cái này tối thiểu phải hơn chục triệu, sính lễ còn muốn mười triệu? Cái này không phải nói giỡn hay sao, nhà của chúng ta cũng không phải mở ngân hàng!"

Tạ Hạo cũng bị cái phần sính lễ này làm cho choáng váng.

Hàn Tinh thấy xong nói: "Tiểu Linh là thái độ gì?"

Nghe đến đó, Hạ Diễm Trân vẫn là có chút vui mừng, "Tiểu Linh đứa nhỏ này thật ra còn có thể, việc này con bé không biết, lúc đó liền nóng nảy cùng ba mẹ, đem giấy sính lễ đoạt lấy tới xé, nhưng chuyện này một đứa nhỏ cũng không làm chủ được, cuối cùng mẹ tiểu Linh lại từ trong túi xách lấy ra một phần mới, in ra rất nhiều, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị, cũng không quản Tiểu Linh nói như thế nào cũng quyết ý, chỉ cần có một cái không đạt được yêu cầu của nhà bọn họ đưa ra, hôn sự này cũng không có, lúc nào thỏa mãn, lúc ấy kết hôn."

Hàn Tinh ừ một tiếng, nhìn về phía Từ Lệ Phân, "Lão gia tử ngủ?"

"Ngủ sớm rồi." Từ Lệ Phân nói.

Hàn Tinh gật đầu, "Vậy chị đem Quốc Bang gọi trở về."

Chuyện sính lễ của quả thật là một vấn đề lớn, Tạ Quốc Lương trong nhà không cần hỏi cũng khẳng định là không ra nổi, đừng nói tiền của biệt thự, cũng là mười triệu sính lễ bọn họ cũng không được.

Hàn Tinh muốn gọi điện thoại cho Tạ Quốc Bang.

Nhưng Đổng Học Bân đang ăn liền ngăn cản, "Mẹ, chỉ có chút chuyện nhỏ, ba rất bận đừng gọi cho ba." Đổng Học Bân tiện tay lấy bóp tiền ra, từ trong đống thẻ ngân hàng rút ra một thẻ bạch kim của ngân hàng công thương, nhẹ nhàng đặt lên bàn, "Trong thẻ này đại khái có mười hai triệu."

Tạ Nhiên nóng nảy, "Anh rể anh làm gì vậy!"

Hạ Diễm Trân cũng lập tức nói: "Học Bân, không cần con!"

Đổng Học Bân không nghe, lại sờ sờ túi, lấy ra một chuỗi chìa khoá đặt ở trên bàn, "Đây là biệt thự của con ở Tứ Quý Thanh Kiều, độc lập, hơn ba trăm mét vuông, trong Tứ Hoàn, Tiểu Nhiên, em cầm chìa khoá trước đi, chờ thêm hai ngày đi phòng địa ổ, đổi thành tên em là được."

Tạ Nhiên chậc lưỡi không ngớt, "Không nên không nên, tuyệt đối không thể lấy tiền của anh, xe em đều là anh mua cho, lần này hôn sự của em và Tiểu Linh cũng là anh giúp đỡ, em..."

Tạ Quốc Lương nói: "Tiểu Bân, con nhanh chóng cất đi!"

Đổng Học Bân cười nói: "Chú thím, chuyện này nghe con đi, xác định như thế, yêu cầu của sính lễ thật ra nhìn lại, cũng không phải Phương gia bọn họ muốn mấy thứ này cần những cái tiền này, mà đều là chuẩn bị cho Tiểu Nhiên và Tiểu Linh sau khi kết hôn, tiền cũng đều là cho hai vợ chồng, cái này có phải tiếc? Lúc đầu mấy thứ này con cũng đều là chuẩn bị cho Tiểu Nhiên kết hôn, coi như bớt cho con một phần tiền, ha ha."

Tạ Nhiên liên tiếp xua tay, "Thật không được!"

Đổng Học Bân nói: "Không có gì không được, đều là người một nhà em còn khách khí với anh? Biệt thự của anh em cũng không phải không biết, một năm anh cũng ở không được mấy lần, Tuệ Lan cũng không ở kinh thành, bên kia hầu như là quanh năm để không, anh cần nó có ích lợi gì? Anh muốn ở thì ở Tứ Hợp viện cũng được, cho nên, nhà ở để trống cũng là để trống, vừa lúc cho em và Tiểu Linh, đến lúc đó haiđứa sau khi kết hôn lắp đặt thiết bị một chút đi, tuy rằng mới mua hai ba năm, bất quá nhà ở anh cùng Tuệ Lan dù sao cũng ở qua, làm lại một lần đi."

Tạ Nhiên nói: "Anh rể!"

Hạ Diễm Trân nói: "Căn biệt thự của con hiện tại nói ít cũng phải sáu bảy chục triệu, cái này tuyệt đối không thể muốn, không thể làm như thế!"

Quả thật, căn biệt thự này lúc Đổng Học Bân mua tuy rằng không bao nhiêu tiền, nhưng hiện tại giá địa ốc đã tăng, sớm không còn là giá cũ.

Đổng Học Bân cười nói: "Nghe con được không? Thím, trước đây con có thể chưa nói qua, thím thấy nhẫn kết hôn của con và Tuệ Lan không?" Đổng Học Bân giơ giơ tay lên, chiếc nhẫn trên tay cực kỳ chói mắt, "Đây là con mua từ đấu giá hội, cùng với chiếc của Tuệ Lan, cặp nhẫn này cũng phải hơn trăm triệu, còn có căn Tứ Hợp viện ở Hậu Hải, giá trị cũng là trên dưới mấy trăm triệu, thím nói con giữ nhiều tiền như vậy dùng để làm gì hả? Không dối gạt thím, cũng không phải con khoác lác, con thật sự giữ nhiều tiền cũng không biết xài như thế nào, Tiểu Nhiên lần này kết hôn, con tặng một căn biệt thự thì có là cái gì? Con còn ngại tặng ít, còn ngại tặng nhà cũ chứ không phải nhà mới."

Tạ Nhiên vội nói: "Tiền của anh là của anh, em..."

"Người một nhà còn phân cái gì của anh của em." Đổng Học Bân ngắt lời nói: "Kêu em nhận thì em cứ nhận, chuyện có thể sử dụng tiền giải quyết vậy không tính là chuyện, Phương gia muốn cái sính lễ này thì chúng ta cho, dù sao anh rể em cái khác không có, tiền vẫn là có một chút, cho dù sính lễ có gấp mười, nhà chúng ta vẫn có thể tặng được!"

Tạ Hạo cười lớn giơ ngón tay cái lên, "Anh rể lời này quá khí phách!"

Tạ Quốc Lương và Hạ Diễm Trân vẫn là kiên quyết không đồng ý, trước đây Đổng Học Bân mua xe cho Tạ Nhiên Tạ Tĩnh, là xe hơn cả triệu, nhưng vẫn còn trong phạm vi tiếp thu được, nhưng hiện tại cái này không giống, một căn biệt thự cùng một thẻ ngân hàng hơn chục triệu, đây là gần cả trăm triệu rồi, bọn họ sao có thể nhận.

Cuối cùng, vẫn là Hàn Tinh lên tiếng, đi qua đem chìa khoá và thẻ ngân hàng trên bàn cầm lấy tới, xoay người nhét vào trong tay Tạ Nhiên, "Nếu là anh rể tặng thì con cứ cầm đi, Tiểu Bân nói rất đúng, ha ha, tên nhóc này cái gì đều thiếu, cũng là không thiếu chút tiền ấy."

"Thím..." Tạ Nhiên không tiếp.

Hàn Tinh kín đáo đưa cho hắn, lại nói với hai vợ chồng Tạ Quốc Lương: "Quốc Lương, Diễm Trân, chuyện này hai em nghe chị đi."

Hạ Diễm Trân nói: " Tiền của Tiểu Bân bọn em không thể nhận."

"Cũng không phải cho hai em." Hàn Tinh cười nói: "Đó là Tiểu Bân cho Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên kết hôn chuyện lớn như vậy, Tiểu Bân làm anh rể mua một căn biệt thự cho đứa nhỏ thì thế nào hả? Đều không cần phải nói, chuyện này chị xác định rồi!" Đổng Học Bân có thể không chút nghĩ ngợi đem biệt thự tặng đi còn kèm theo thẻ ngân hàng, con mắt chưa từng chớp một cái, nói rõ Tiểu Bân coi trọng tình thân và tình cảm hơn của cải vật chất nhiều, Hàn Tinh làm mẹ vợ trên mặt cũng vô cùng có mặt mũi, cảm thấy con rể cho mặt mày rạng rỡ.

Tạ Quốc Lương vẫn là từ chối nửa ngày, ông không phải khách khí, là thật sự cảm thấy không thể nhận, tại phương diện tiền tài Tiểu Bân đã cống hiến cho Tạ gia bọn họ nhiều lắm, không thích hợp.

Cuối cùng Hàn Tinh cũng ra vẻ phát hỏa đen mặt, Tạ Quốc Lương và Hạ Diễm Trân lúc này mới thở dài không có nói cái gì nữa.

Tạ Nhiên khẽ cắn môi, cầm chìa khoá biệt thự và thẻ ngân hàng trong tay, thật không biết nên nói cái gì, nhìn Đổng Học Bân nói: "Anh rể, em..."

Đổng Học Bân xua tay cười nói: "Em đừng nói, anh vừa nhìn cái biểu tình này của em thì cả người run lên rồi."

Tạ Tĩnh bật cười.

Tạ Nhiên cũng vui vẻ.

Đổng Học Bân cũng ăn cơm nước xong, nói: "Nhanh chóng nói một tiếng cùng Tiểu Linh đi, nói sính lễ đều chuẩn bị xong rồi lúc nào đính hôn đều được, đừng làm cho Tiểu Linh lo lắng, đến lúc đó lại ầm ĩ với trong nhà."

Tạ Nhiên gật đầu một cái, "Được, em đi gọi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.