Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 46: Yuma




Bảy giờ hơn.

Chuyện bên này rốt cuộc xong xuôi, cho dù sau đó còn có rất nhiều thứ cần thương lượng và bàn bạc, nhưng ít ra nhiệm vụ ngày hôm nay của Đổng Học Bân rốt cuộc hoàn thành, Đổng Học Bân vừa rồi vốn đang "say" đến không được hầu như muốn ngủ ở Phương gia cũng thoáng cái tinh thần chấn hưng lên, trò chuyện với Phương lão gia tử, nói vài câu khách khi với cha mẹ của Phương Thủy Linh, mặt không đỏ tim không đập nhanh, một chút cũng không quan tâm ánh mắt quái dị của người khác nhìn hắn.

Cậu không phải say sao?

Cậu tỉnh rượu cũng quá nhanh?

Mấy người tiểu bối Phương gia đều trợn tròn mắt, cũng có người không rõ ràng ông nội vì sao thay đổi, đều đi tới Phương lão gia tử bên kia hỏi.

"Ông nội..."

"Ông còn nghĩ?"

"Em gái sao có thể gả cho nhà bọn họ."

Phương lão gia tử cái gì cũng không trả lời bọn họ.

Đổng Học Bân vừa nhìn cũng nói: "Phương gia gia, các vị trưởng bối, vậy con đi trước, quay đầu lại cho Tiểu Nhiên bọn họ thương lượng chuyện đính hôn với chú ba thím ba, ài, con thấy cũng đừng quay đầu lại, chuyện tốt nên làm liền tay, bằng không thì ngày mai đi, buổi trưa ngày mai xin chú ba thím ba cho mặt mũi, chỗ hai chú thím đặt, ở đâu đều được, trở về con nói với người nhà nói một chút, mọi người hẹn nhau ăn một bữa cơm, mọi người thấy được không?" Đổng Học Bân lần này cũng là tiên phong, nói trắng ra là cũng là tới thử một chút thái độ và ý tứ của Phương gia, cũng không phải chân chính cầu hôn, đứa nhỏ không ở đây, cha mẹ hai bên cũng không ở đây, cái này sao cầu hôn hả? Chuyện sau đó không phải Đổng Học Bân có thể làm.

Hai vợ chồng lão tam không lên tiếng, mà là nhìn về phía Phương lão gia tử.

Phương lão gia tử trực tiếp nói thay bọn họ, "Được, buổi trưa ngày mai."

"Vậy được, ha ha, con đi trước." Đổng Học Bân xoay người đi ra ngoài, mới vừa đi một bước lại quay đầu nói: "Mọi người dừng chân. Dừng chân, đừng tiễn, chúng ta lập tức là thân gia không cần khách khí như vậy, quay đầu lại có cơ hội con sẽ đến bái phỏng, ngày hôm nay quấy rối."

Dừng chân?

Ai đưa tiễn cậu hả!

Bọn họ thật sự là một người cũng không có động, cũng không có dự định đưa Đổng Học Bân đi ra ngoài, ai ngờ thằng nhãi này dĩ nhiên nói mọi người dừng chân, hắn vừa nói như thế, không tiễn hắn lại có vẻ không thích hợp.

Cuối cùng vẫn là một người tiểu bối Phương gia đứng ra tiễn hắn."Tìm một tài xế cho anh?"

Đổng Học Bân xua tay nói: "Không cần, ha ha, chút rượu ấy tính cái gì, hai trăm cân anh đều uống được."

Sau vài phút, Đổng Học Bân ngồi vào xe của mình, đi ra biệt thự.

Đổng Học Bân vừa đi, trong phòng khách Phương gia cũng thoáng cái thanh tịnh hơn rất nhiều, mọi người cảm giác không khí trong phòng đều mới mẻ, cuối cùng cũng đem thằng cháu trai này đuổi đi, ôn thần? Mọi người rốt cục biết Đổng Học Bân vì sao có một xưng hô như thế, thật con mẹ nó là ôn thần.

...

Bên kia.

Nhà Tạ lão gia tử.

Cũng như Phương gia, ngày hôm nay trưởng bối vãn bối của Tạ gia cũng đều bắt đầu từ buổi sáng đến nhà lão gia tử. Ngoại trừ Tạ Quốc Bang và Tạ Quốc Kiến buổi chiều có việc đi ra một chuyến cơm tối mới vừa về, những người khác vẫn đều ngồi trong nhà, trò chuyện chính trị, trò chuyện trên trời dưới đất.

"A. Bảy giờ hơn." Từ Lệ Phân nhíu mày nói.

Tạ Nhiên đứng ngồi không yên nói: "Anh rể sao còn chưa trở về?"

Tạ Tĩnh chớp mắt nói: "Bằng không gọi điện thoại cho anh rể hỏi một chút?"

"Không tốt đi, vẫn là đừng hỏi." Tạ Nhiên suy nghĩ nói: "Anh rể lúc này còn chưa trở về, khẳng định là ăn ở nhà Tiểu Linh, tình huống hẳn là rất thuận lợi. Nếu không cũng sẽ không giữ anh rể ở lại ăn, ừm. Tám phần mười là như thế, hơn nữa khi đó anh gọi điện thoại cho anh rể, anh rể cũng nói tất cả thuận lợi, người nhà Tiểu Linh còn giữ anh rể ở nhà uống trà, anh rể còn trò chuyện phim truyền hình cùng mẹ tiểu Linh nữa."

Phương Thủy Linh nửa ngờ nửa tin nói: "Không thể nào? Mẹ em không xem phim truyền hình."

Hàn Tinh cười ha ha vạch trần Đổng Học Bân, "Tiểu Bân nói, mấy đứa nghe như vậy là được, tên nhóc này nói có chắc chổ nào được." Vẫn là mẹ vợ lý giải Đổng Học Bân.

Reng reng reng.

Điện thoại của Phương Thủy Linh vang lên.

"Mau nhìn là điện thoại của ai." Tạ Nhiên còn gấp hơn so với cô ấy.

Phương Thủy Linh nhanh chóng đem điện thoại di động lấy ra, "A, là mẹ em."

"Tiếp đi." Tạ Nhiên biểu tình có chút khẩn trương.

Phương Thủy Linh nhìn các trưởng bối khác trong phòng khách, tuy rằng mọi người không nhìn cô ấy, nhưng cô ấy vẫn là đi ra cửa lớn, tiếp điện thoại trong sân.

"Mẹ..." Phương Thủy Linh rụt rè nói.

Mẹ tiểu Linh ôn hoà nói: "Thế nào? Ăn với nhà bọn họ ăn no không hả? Âm thanh sao mềm mại như thế?"

Phương Thủy Linh vội nói: "Con cái này không phải lo lắng sao, mẹ, con... Bên kia rốt cuộc thế nào? Ba con bọn họ..."

Mẹ tiểu Linh hừ một tiếng, "Thật sự là nữ lớn bất trung lưu, trưởng thành, đủ lông đủ cánh, liền phủi tay bay ra bên ngoài có phải không? Con nói đi mẹ đã nói với con bao nhiêu lần con cũng không nghe mẹ, không nên lui tới cùng Tạ Nhiên, con a, cũng là muốn đem mẹ và ba tức chết!"

Phương Thủy Linh giả đáng thương nói: "Không có mà mẹ, con trước đây không phải là chuyện gì đều nghe mọi người sao, mọi người bảo con thi đại học gì con liền thi đại học đó, bảo con đi thi thạc sĩ con liền đi thi thạc sĩ, bảo con đi thi bác sĩ con đi thi bác sĩ, ngay cả làm nghề gì con đều nghe theo ba mẹ, con không có một lần cãi lời ba mẹ mà? Nhưng lúc này không giống, mẹ, đây là chung thân đại sự của con, chỉ lần này, con phải nghe mình!" Càng nói ngữ khí càng kiên định.

Mẹ tiểu Linh không nói, "Ài."

"Mẹ, con cầu mẹ." Phương Thủy Linh nói: "Mẹ nói giúp con với người nhà đi, nhất là ông nội, mẹ nó ông nội khẳng định coi trọng."

Mẹ tiểu Linh nói: "Thôi đi, làm gì còn cần mẹ nói, anh rể của Tạ Nhiên đã nói quá nhiều, mẹ rất buồn bực, Tạ Tuệ Lan mẹ cũng gặp qua, một cô gái ưu nhã như vậy đẹp như vậy, sao tìm người chồng như thế, bất quá... Tên nhóc này thật ra cũng thật có bản lĩnh."

Phương Thủy Linh ngạc nhiên nói: "Mẹ, ý của mẹ là..."

Mẹ tiểu Linh bất đắc dĩ nói: " Chuyện của con và Tiểu Nhiên, trong nhà đồng ý."

"Hả? Thật sao mẹ? Mẹ đừng gạt con?" Phương Thủy Linh vành mắt đều đỏ, "Ông nội đâu? Ông nội đáp ứng rồi sao?"

Mẹ tiểu Linh nói: "Cũng là ông nội con định."

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Trong nhà không phải không vui sao?" Phương Thủy Linh không thể tin tưởng nói.

Mẹ tiểu Linh dừng một chút, "Anh rể của Tạ Nhiên hắn ngày hôm nay tới, lúc đầu trong nhà cũng xác định rồi, căn bản không cho hắn vào cửa, nhưng tên nhóc này cũng không biết làm như thế nào, rõ ràng bên ngoài phong tỏa rất nghiêm mật, nhưng hắn dĩ nhiên thần không biết quỷ không hay đi vào, còn mặt dày mày dạn không đi, chúng ta cũng không phải không tiễn khách, nhưng hắn cũng là làm bộ nghe không hiểu, vẫn cười nói với chúng ta, lại ở lại uống trà lại ở lại ăn, cuối cùng con đoán thế nào? Lại có thể còn muốn ở lại qua đêm, quả thật đều không có biện pháp nói, loại người nào thế."

Phương Thủy Linh cười nói: "Đổng ca là cái hình dạng kia, đặc biệt vui, sau đó đâu mẹ? Sau đó đâu?"

"Sau đó vợ lão nhị nóng nảy, tính tình của thím hai con cũng biết, ồn ào cùng Đổng Học Bân, nói cái gì trừ phi bầu trời rơi bánh nhân thịt xuống, bằng không tuyệt đối không biết đáp ứng chuyện của con cùng Tạ Nhiên, kết quả Đổng Học Bân cũng không biết làm thủ thuật che mắt gì, búng tay một cái, dĩ nhiên thật sự có bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, thiếu chút nữa rơi trúng thím hai của con..." Mẹ tiểu Linh kể lại cho cô ấy, "Đại khái là như thế, cô nhỏ của con lúc ở trong phòng cũng phát hỏa, nói cái gì là bởi vì quyết định của trong nhà khiến cho con xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách cô ấy trở mặt, ừm, còn có lo lắng trên chính trị, nguyên nhân của nhiều phương diện, lão gia tử lúc này mới đáp ứng, ngày mai khiến cho mẹ và ba con cùng Tạ Nhiên và cha mẹ hắn gặp mặt, bàn chuyện đính hôn và lễ hỏi."

"Ngày mai?" Phương Thủy Linh kinh ngạc nói.

Mẹ tiểu Linh nói: "Ừm, ngày mai."

Phương Thủy Linh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Mẹ, con yêu mẹ chết mất!"

"Nha đầu chết tiệt kia, dù sao cho dù lão gia tử đáp ứng, chuyện này mẹ vẫn cảm thấy không thích hợp, tên nhóc Tạ Nhiên mẹ cũng là chướng mắt, hơn nữa con gả đến nhà bọn họ sau này tuyệt đối sẽ bị khinh bỉ, con không tin thì chờ xem, đến lúc đó con đừng kêu khổ khóc lóc kể lể với mẹ, hừ." Lão gia tử lên tiếng, mẹ tiểu Linh cũng rõ ràng chuyện không thể nghịch, cũng chỉ có thể tiếp nhận, bất quá lễ hỏi bọn họ khẳng định là sẽ không bỏ qua Tạ gia, nếu như nhà người khác thì thôi, lễ hỏi bao nhiêu cũng không sao cả, bọn họ cũng không thiếu chút ấy, nhưng Tạ gia lại không giống, bọn họ tuyệt đối phải “chặt thẳng tay”, nếu như Tạ gia bởi vậy không đồng ý thì quá tốt, dù sao bọn họ còn không muốn Tiểu Linh gả qua.

Trong biệt thự.

Phương Thủy Linh đã trở về.

"Thế nào?" Tạ Nhiên đứng lên.

Tạ Quốc Lương bọn họ cũng tất cả đều nhìn qua.

Chỉ thấy Phương Thủy Linh khuôn mặt cười vui vẻ, "Nhà em đã đáp ứng, ông nội cũng đồng ý rồi, ba mẹ em nói ngày mai hai nhà hẹn nhau ăn một bữa cơm, bàn... Bàn cái kia." Cô gái vẫn là rụt rè một chút, nói đến cái này, Phương Thủy Linh trên mặt cũng có chút hồng.

Tạ Nhiên mạnh vỗ đùi, "Thật tốt quá!"

Từ Lệ Phân cười nói: "Nhà chúng ta muốn cái hỉ sự này lâu rồi."

Tạ Quốc Lương gật đầu, nói: "Tiểu Nhiên, con và Tiểu Linh trước lên lầu nói một tiếng với lão gia tử đi."

"Dạ." Tạ Nhiên kéo tay của Phương Thủy Linh, gấp gáp lên lầu.

Hàn Tinh cũng rất cảm khái, "Tốt, thật tốt quá, thấy vui vẻ cho hai đứa nhỏ, ha ha."

Mẹ của Tạ Nhiên Hạ Diễm Trân thật ra vẫn không lên tiếng, phỏng chừng cũng như mẹ tiểu Linh, trong lòng cũng mang theo suy nghĩ, không quá tình nguyện.

Mười phút sau.

Mọi người đều ở trong phòng khách trò chuyện về việc này.

Cửa bên ngoài mở ra, Đổng Học Bân rốt cục đã trở về, "Ba, mẹ, chú thím, chú hai thím hai, may mắn không làm nhục mệnh, Tiểu Linh trong nhà không thành vấn đề." Bất quá vừa nhìn hình dạng vui sướng của Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh, Đổng Học Bân cũng cười, "À, đều biết rõ hả? Vậy là được."

Hàn Tinh cười nói: "Chuyện này làm không tồi."

Đổng Học Bân khiêm tốn nói: "Là người nhà Tiểu Linh rõ lí lẽ, tôn trọng quyết định của bọn nhỏ, không liên quan nhiều đến con."

Tạ Hạo cười hắc hắc nói: "Con nói rồi mà, anh rể là ai, anh rể ra tay vậy còn có thể có vấn đề gì à, các người còn không tin con, nhìn đi, nhìn đi!"

Đổng Học Bân nói: "Tên nhóc cậu đừng khoác lác giúp anh, ha ha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.