Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 42: Phản nghịch




Buổi chiều.

Một giờ rưỡi.

Trên lầu biệt thự Phương gia chỉ nghe Đổng Học Bân nói một mình ở kia, có đôi khi một đoạn nói rất dài mà ngay cả thở dốc cũng không có.

Nói nói.

Lảm nhảm.

Thằng nhãi này đem năng lực ngôn ngữ của mình phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Phương lão gia tử đã biểu đạt thái độ, nói là Tiểu Linh còn chưa thể gánh chịu trách nhiệm của hôn nhân, trên thực tế cũng là uyển chuyển từ chối, đem nhiều trưởng bối và tiểu bối của Phương gia đều gọi vào phòng, cũng không phải coi trọng đối với Đổng Học Bân, Đổng Học Bân một người tiểu bối khẳng định không đáng để người của Phương gia bày trận thế tiếp đãi lớn như vậy, thậm chí đừng nói Phương gia và Tạ gia bản thân quan hệ cực kém, Phương lão gia tử làm như vậy có thể cũng là bởi vì cú điện thoại kia của Tạ lão gia tử, nếu Đổng Học Bân lần này là đại biểu Tạ gia tới, còn là cầu hôn loại hỉ sự này, đem người trong nhà gọi đủ để thương lượng rồi từ chối, cũng là xuất phát từ một tôn trọng cơ bản nhất đối với Tạ lão gia tử tổng bí thư đời trước và Tạ gia mà thôi, dù sao hai nhà người đã trở mặt, nhưng lại chưa bao giờ khai chiến toàn diện qua, bởi vì trên chính trị và nhiều phương diện đều không cho phép đấu tranh chính trị quy mô lớn như vậy, bình tĩnh biểu hiện ra là cần duy trì, chuyện trên mặt mũi vẫn là phải làm đủ.

Nhưng dù vậy, Đổng Học Bân tựa như căn bản không lý giải ý của Phương lão gia tử làm như vậy, hình như cái gì đều không rõ ràng, vẫn đang lải nhải, hơn nữa thằng nhãi này vẫn đặc biệt vui vẻ, hoàn toàn không nhìn ánh mắt căm thù của đám tiểu bối và mấy người phụ nữ của Phương gia, dường như không nhìn thấy, "Phương gia gia, các cô các chú, tôi là nghĩ như vậy, hiện tại Tiểu Nhiên trên chính trị vừa đi vào quỹ đạo, Tiểu Linh cũng lập tức công tác, hiện vào lúc này chính là dịp hai đứa còn thời gian nhàn hạ, đính hôn kết hôn đó là quá thích hợp, nếu như chờ sau này Tiểu Nhiên bận. Tiểu Linh cũng bắt đầu công tác, khi đó làm chuyện này sẽ tương đối mệt mỏi."

Cái gì mà làm chuyện này!

Không ngờ một câu cậu cũng không nghe vào hả?

"Tôi nói Đổng bí thư này." Một người tiểu bối của Phương gia đứng dậy, cũng kêu lên chức vụ chính phủ của Đổng Học Bân, thái độ xa lánh vừa xem hiểu ngay, "Ông của tôi đã nói rất rõ ràng, em gái tôi còn chưa đến lúc kết hôn, ý tốt của nhà các ngươi chúng tôi nhận, nhưng chuyện này..."

Đổng Học Bân chớp mắt nói: "Tôi chưa nói kết hôn mà? Tôi nói đính hôn thôi, không tới lúc kết hôn cho nên mới muốn đính hôn trước. Chờ thời gian tới rồi kết, hai ta thật ra là một ý tứ."

Con mẹ nó!

Ai cùng một ý tứ với cậu!

Người tiểu bối của Phương gia lập tức hết chỗ nói!

Lão đại Phương gia mở miệng, "Tiểu Đổng, cậu vẫn là trở về đi."

Đổng Học Bân kinh ngạc nói: "Chúng ta còn chưa có định ngày mà."

Định cái gì mà định, cậu có thể nghe hiểu chúng tôi nói hay không? Cứ nghe nói về tin đồn của Đổng Học Bân. Đại khái đều biết rõ là dạng người gì, thật sự gặp mặt bọn họ vẫn có chút không nói gì, nói nửa ngày, không ngờ cậu cũng không để trong lòng??

Một phụ nữ nhíu mày nói: "Cậu thật nghe không hiểu vẫn là giả vờ nghe không hiểu hả? Chúng tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Tiểu Linh không gả cho nhà các ngươi! Nhanh chóng rời đi cho tôi!"

"Lưu nhi." Phương lão gia tử nhìn bà ta một cái, "Sao nói cùng khách như vậy."

Người phụ nữ liền co rụt cái cổ lại, nói: "Ba, xin lỗi."

Nhìn ra được. gia giáo của Phương gia rất tốt, ngoại trừ bà chị hai có chút tính tình lớn ra, các trưởng bối khác đều giữ một khắc chế cơ bản đối với người của kẻ thù chính trị, dù sao đều là quan viên cấp bậc rất cao. Chút hàm dưỡng ấy vẫn phải có, hơn nữa cái này gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, Đổng Học Bân mang theo thành ý vui vẻ tới cầu hôn, bọn họ cũng không được làm quá phận. Bằng không để cho người khác biết, còn không nói nhà bọn họ sao. Bọn họ hiện tại muốn đem chuyện này đẩy đi, bất quá vấn đề là Đổng Học Bân này, nói cái gì đều làm bộ dường như không nghe thấy, da mặt dày muốn chết, còn có chút vô lại.

Nhìn một cái, Đổng Học Bân còn nói tiếp, nhìn về phía cha và mẹ của Phương Thủy Linh, "Chú ba, thím ba, ý nguyện của bọn nhỏ hai ngài hẳn là cũng biết, Tiểu Linh và Tiểu Nhiên đó là thật sự tự do yêu nhau, hơn nữa cả hai đều có tình cảm đặc biệt với nhau, con thấy mà còn hâm mộ, quả thật là trời sinh một đôi, con thấy chúng ta có phải là nên tìm thời gian xác định ngày không? Nếu không chọn ngày không bằng gặp ngày, con thấy là tháng này đi!"

Chú ba?

Thím ba?

Cậu gọi cũng quá thân thiết?

Một người tiểu bối thật sự chịu không nổi, "Ông nội, ba, mẹ, con xuống lầu."

Đổng Học Bân sững sờ là nói cho một người đi, bạn nói xem thằng nhãi này nói chuyện làm cho người ta nhức lổ tai cỡ nào.

Mẹ của Tiểu Linh hừ một tiếng, ngại lão gia tử ở đây, bà ấy cũng không nói cái gì không lễ phép.

Cha của Tiểu Linh thì lại là hình dạng mặt không biểu tình, nhìn không ra ông ta đối với chuyện này là thái độ gì.

Cuối cùng, vẫn là lão đại Phương gia lên tiếng, "Tiểu Đổng, ý của chúng tôi bên này cậu cũng biết, cậu trở lại chuyển đạt với người nhà một chút đi, thời gian cũng không sớm, lão gia tử còn phải ngủ trưa, cậu nếu như muốn lưu lại uống chén trà, an vị ngồi xuống, cậu muốn..."

Không đợi ông ta đem lời tiễn khách nói ra, Đổng Học Bân liền nói: "Vậy được, nếu ngài mời, vậy tôi ở lại uống chén trà, dù sao trở lại tôi cũng không có việc gì."

Người Phương gia: "..."

Cũng là khách khí một chút, cậu tưởng thật hả?

Thật sự là gặp qua da mặt dày, nhưng chưa thấy qua ai dày như thế!

Một người chị của Phương Thủy Linh bật cười một tiếng, cảm thấy Đổng Học Bân rất thần trong truyền thuyết này thật đúng là rất thần, quá hài hước.

Đổng Học Bân quay đầu lại nói: "Phương gia gia, vậy không quấy rối ngài nghỉ trưa."

Nói xong, Đổng Học Bân đi ra gian phòng, thấy không người bắt chuyện mình, cũng tự mình xuống lầu.

Trong phòng chỉ còn người một nhà Phương gia, Phương Văn Bình vẫn là một mình ở trong góc yên lặng xem sách, không nhúc nhích.

Mọi người biết lúc này lão gia tử muốn nghỉ ngơi, vì vậy cũng đều cáo từ, nhưng không đợi mọi người đi ra ngoài, Phương lão gia tử lại nhìn về phía phương hướng của Phương Văn Bình, "Văn Bình, sao một câu cũng không nói? Cái này không phải phong cách của con, ha ha, chuyện này con thấy thế nào?"

Phương Văn Bình không mặn không nhạt nói: "Con không thấy thế nào."

Phương lão gia tử cười nói: "Con cảm thấy ta từ chối không thích hợp?"

Phương Văn Bình cũng không ngẩng đầu lên, "Con cũng không nói như vậy."

"Con vẫn đem Tiểu Linh là con gái của mình, ta biết con là muốn đứa nhỏ hạnh phúc, ta cũng vậy, bất quá có vài thứ..." Phương lão gia tử nói.

Phương Văn Bình lại cắt lời ông ấy, toàn gia trên dưới dám cắt lời lão gia tử nói cũng chỉ có một mình Phương Văn Bình, chỉ thấy cô ấy bốp một tiếng đưa tay khép sách lại, "Ba không cần nói với con cái này, chổ của con không có bất luận cái dị nghị gì, các người quyết định có thể, các người có chủ ý gì đều được." Dừng một chút, Phương Văn Bình ngẩng đầu nhìn nhìn bọn họ, "Thế nhưng tôi cũng nói luôn ở chỗ này, nếu như Tiểu Linh chỗ đó xảy ra vấn đề gì, tạo thành thương tổn không cách nào vãn hồi đối với đứa nhỏ, vậy đến lúc đó các người cũng đừng trách Phương Văn Bình tôi trở mặt!"

Lão đại lạnh mặt, "Lão ngũ, sao nói với ba như vậy!"

Phương Văn Bình nhìn hắn, "Tôi không phải chỉ nói với ba, tôi là nói với mọi người."

Đám tiểu bối thấy cô nổi nóng, ai cũng không dám hé răng, ở trong nhà ai không biết tính tình và tính cách của cô nhỏ, đó là hỗn đản trong hỗn đản, hơn nữa có đôi khi trong tự điển của cô ấy căn bản là không có đạo lý, với cô ấy căn bản không giảng được cái này.

Lão Đại nói: "Có ai nói như vậy sao? Ai mà không muốn tốt cho đứa nhỏ? Em cho rằng chỉ em quan tâm Tiểu Linh sao?"

Thấy hai người muốn ồn, lão nhị đi ra hoà giải: "Đại ca, lão ngũ, đều bớt tranh cãi, bớt tranh cãi."

Đại tẩu cũng đẩy lão đại một bả, nói: "Sao ông cứ ồn ào với em gái ông như vậy, một chút cũng không có hình dạng của đại ca."

Người trong nhà hiển nhiên sớm quen với tính tình của Phương Văn Bình, đều không có gì ngoài ý muốn, thậm chí Phương lão gia tử chỗ đó nghe xong còn nở nụ cười một chút, nhìn Phương Văn Bình nói: "Văn bình, vậy con nói chuyện này làm sao bây giờ?"

Phương Văn Bình bình tĩnh nói: "Con không biết."

Phương lão gia tử cười ha ha nói: "Con không quyết định, người khác ra chủ ý con không hài lòng, vậy con cái này quá không giảng đạo lý rồi."

Phương Văn Bình đem sáchđặt trên bàn, nói: "Rất nhiều người đều nói con như vậy, nhưng con vẫn cảm thấy con rất giảng đạo lý."

Cha của Phương Thủy Linh thở dài, "Tiểu Linh bên kia quả thật là... Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều đặc biệt nghe theo chúng ta, cái này vẫn là lần đầu tiên con bé ra chủ ý lớn như vậy, Tiểu Linh nhìn ôn nhu, bên trong thật ra đặc biệt quật cường, anh cũng sợ Tiểu Linh bên kia không tiếp thụ được."

Nghe cái này, mẹ của Phương Thủy Linh cũng lộ vẻ lo lắng.

Lão đại hỏi: "Lão tam, vậy ý của chú là chuyện của Tiểu Linh cùng Tạ Nhiên, chú đồng ý?"

Cha của Phương Thủy Linh nói: "Em không nói như vậy, em cũng là lo lắng Tiểu Linh sẽ phản ứng quá lớn, chuyện này vẫn là để ba quyết định."

Phương lão gia tử cười nói: "Vậy để nhìn rồi xem."

Chị hai vừa nghe nhất thời nói: "Ba, ngài..."

Vừa rồi còn không đáp ứng, sao lúc này biến thành để nhìn rồi xem?

Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, lão gia tử trước đó nói cũng đều mang theo đường lui, cũng không có nói chết, hiển nhiên là cố ý như vậy, cũng không biết lão gia tử trong lòng nghĩ như thế nào.

Lão Đại nói: "Ý của ngài?"

"Được rồi, đều tản đi." Phương lão gia tử khoát khoát tay, "Ta ngày hôm nay được nghỉ ngơi một ngày, thật vất vả được rãnh rỗi, phải ngủ một giấc." Chuyện trên người của lão gia tử phỏng chừng đều bận hơn so với mọi người đang ngồi trong nhà, dù sao thân phận ở kia, có thể dành thời gian nghỉ ngơi một ngày là rất khó.

Mọi người nhìn, cũng đều không nói nhiều, vì vậy cũng tất cả đều đi, ra gian phòng xuống lầu.

"Ba là có ý gì?"

"Không biết."

"Ba khẳng định có lo lắng, chúng ta cũng đừng đoán."

"Chổ của tôi còn có chút việc, đại ca, lão tam, tôi về đơn vị trước."

"Tôi cũng phải đi, hai ta cùng đi, anh đưa em một đoạn em cũng không lái xe."

Mọi người đi xuống lầu, sau đó thì thấy được Đổng Học Bân đang một mình ngồi ở trong phòng khách nhàn nhã uống trà, hiển nhiên là tự mình rót, đó là một chút cũng không xem mình là người ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.