Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 1: Gặp gỡ




Công viên trung tâm.

Trước đài chủ tịch.

Giao lưu vài câu, oán giận vài câu, Tôn đạo diễn cũng không có nhận được câu trả lời thuyết phục, bực mình bỏ đi, dưới tình huống không có diễn viên ông ta chỉ có thể đem thể lực phát tiết tại phương diện khác, chỉ thấy ông ta lớn giọng hơn nữa, quay lại một đám người bố trí hội trường quở trách, bất quá quở trách thì quở trách, Tôn đạo diễn không hổ là đạo diễn sân khấu dạ hội số một số hai, năng lực vượt qua thử thách, hai ngày nay dưới chỉ huy và bố trí của ông ta sân khấu đã cơ bản không có vấn đề, những tình huống này mọi người cũng đều thấy trong mắt, cũng biết được Đổng bí thư vì sao gọi Tôn đạo diễn tới hỗ trợ, trong nghề cũng là trong nghề, những người ngoài nghề như bọn họ không thể so được, cho nên vốn đang có lãnh đạo cảm thấy mời một đạo diễn tới là làm điều thừa, không cần cái này, nhưng sau khi thấy qua Tôn đạo diễn bố trí và xây dựng chỉnh thể, cũng đều không nói, cái này cũng là nguyên nhân vì sao Tôn đạo diễn lớn giọng mắng chửi người như vậy, lãnh đạo huyện cũng đều làm như không thấy, người ta là thật sự có bản lĩnh, cái này là lĩnh vực chuyên nghiệp của người ta, bọn họ những người thường vẫn là không nên thêm phiền.

Sân khấu bố trí đâu vào đấy.

Còn lại cũng là diễn viên và khán giả.

"Lão Mạnh." Đổng Học Bân quay đầu lại tìm tìm.

Mạnh Hàn Mai còn đang dặn dò chuyện tình với thuộc hạ nghe được, lập tức đi nhanh qua, "Bí thư, tôi đây."

Đổng Học Bân nói: "Khách quý bên kia liên hệ thế nào? Bao nhiêu người xác định chưa? Tính hết tổng số vé mời, cái này phải chuẩn bị, dù sao nhiều ghế như vậy, nhà đầu tư và khách quý lãnh đạo ở đây khẳng định là phải có chỗ." Nếu là dạ hội, còn hầu như là dạ hội văn nghệ huyện Tiêu Lân bọn họ trước đây chưa từng có, sao có thể không có khán giả, không có khả năng cho nhà đầu tư đứng coi, hơn nữa rất nhiều quầy hàng trong công viên cũng đều thuê, có bán vật phẩm trang sức, có bán đặc sản, còn có bán ẩm thực, mục đích ban đầu của Đổng Học Bân bọn họ cũng là muốn làm ra bầu không khí của lễ văn hóa, khẳng định là muốn dân chúng tham dự, nếu như dân chúng tới toàn bộ làm cho người ta đứng coi dạ hội cũng không thể nào nói nổi, khẳng định phải bán ra một ít vé vào cửa, tượng trưng một chút, cho nên muốn bao nhiêu vé vào cửa sẽ có bao nhiêu khách quý mà xác định.

Mạnh Hàn Mai nói: "Nhà đầu tư bên kia là phòng làm việc chính phủ huyện phụ trách liên lạc, bởi vì nhân số chưa xác định. Tôi cũng không có một con số cụ thể."

Bên kia, một người cán bộ của phòng làm việc chính phủ huyện nói: "Đổng bí thư, cái này tạm thời còn chưa xác định được, có rất nhiều nhà đầu tư tiếp thu thiệp mời, nhưng tới hay không vẫn không biết bao nhiêu. Phải chờ người tới mới biết được, bất quá căn cứ theo kinh nghiệm lúc trước mà xem, lần này người nhận lời, phỏng chừng có thể tới hơn phân nửa, cũng là khoảng chừng chín mươi người đến một trăm hai mươi người."

Khoảng một trăm người?

Không hổ là huyện coi như khá lớn trong phạm vi toàn tỉnh, lực hấp dẫn của huyện Tiêu Lân vẫn phải có, không giống như mấy huyện trước đây Đổng Học Bân làm, tình huống quả thật không nói ra, vứt đi quan hệ tư nhân của Đổng Học Bân liên lạc, cục chiêu thương cầu người, cuối cùng chỉ có mười mấy nhà đầu tư chịu tới. Đáng thương muốn chết, huyện Tiêu Lân như thế, thực lực chỉnh thể cũng hiện ra, hơn nữa Đổng Học Bân tin tưởng tuyệt đối không chỉ một trăm nhà đầu tư. Hắn đối với dạ hội văn nghệ mình đề nghị vẫn là có lòng tin tuyệt đối, tin tưởng đến lúc đó sau khi gây ra hiệu ứng. Nhà đầu tư tới khảo sát tuyệt đối sẽ gấp đôi, nếu như không có hiệu quả, Đổng Học Bân cũng sẽ không gióng trống khua chiêng làm như thế, kim ngạch chiêu thương dẫn tư của huyện Tiêu Lân năm ngoái, cả năm đại khái là hai trăm triệu hơn, cho nên lễ văn hóa lần này, Đổng Học Bân cảm thấy cũng phải kiếm hơn triệu trăm đầu tư.

"Lãnh đạo bên kia đâu?" Đổng Học Bân hỏi.

Mạnh Hàn Mai nghe vậy cười khổ một tiếng, " Lễ văn hóa chiêu thương của chúng ta báo cáo cho thành phố phê duyệt qua, nhưng sau đó cũng không có phản ứng gì, tôi chủ động đi mời mấy người lãnh đạo thành phố, thế nhưng lãnh đạo không có thời gian, có cũng không cho câu trả lời thuyết phục, trong tỉnh bên kia cũng..."

Trương Đông Phương nhíu mày nói: "Một người lãnh đạo cũng không có?"

Mạnh Hàn Mai thở dài nói: "Đúng vậy, một người xác định cũng không."

Một cán bộ của phòng làm việc chính phủ nói: "Chúng tôi cũng liên hệ cán bộ thành phố phân công quản lý công tác tương quan, cũng như Mạnh chủ nhiệm, không có bất luận thu hoạch gì, tuy rằng không phải nói không đến, nhưng đều là nhìn thời gian hoặc là không nhất định, dù sao ý tứ có chút..."

Mọi người nghe xong, trên mặt đều không dễ coi cho lắm.

Huyện Tiêu Lân bọn họ lúc này làm long trọng như thế, hầu như là xưa nay chưa từng có, thành phố cũng phải cho chút ủng hộ chứ? Cho dù không để cho ủng hộ trên ý nghĩa thực tế, tới mấy người cán bộ của chiêu thương trong tỉnh hoặc là lãnh đạo thành phố cũng là giữ thể diện trợ trận cho bọn họ một chút, cũng là cho nhà đầu tư một lòng tin, nhưng... Một người cũng không có? Một người lãnh đạo cũng chưa nói muốn tới? Cái này cũng quá đả kích tính tích cực của bọn họ? Hơn nữa mỗi hội chiêu thương đại hình này, lãnh đạo cổ động hầu như là lệ cũ, nhưng không cho huyện Tiêu Lân bọn họ mặt mũi? Bọn họ trên mặt có thể vui mới là lạ. Mọi người biết, rõ ràng là lần trước ủy ban kỷ luật điều tra chuyện của Đổng bí thư qua đi, quan hệ của thành phố cùng huyện Tiêu Lân lâm vào khẩn trương, Phương tỉnh trưởng đem chuyện tình đè xuống, nhưng vậy cũng không phải lãnh đạo thành phố Bảo Hồng tự nguyện, lúc này đã nhìn ra, rất nhiều người trong tỉnh và rất nhiều lãnh đạo thành phố đều có ý kiến đối với nhóm lãnh đạo của huyện Tiêu Lân bọn họ, nếu không sẽ không ngay cả của một chút ủng hộ và cổ vũ nho nhỏ dễ dàng như thế cũng không cho.

"Đổng bí thư, Trương huyện trưởng?" Mạnh Hàn Mai nhìn về phía hai người.

Trương Đông Phương suy nghĩ một chút, nói: "Tôi đi thử một lần, không có lãnh đạo làm khách mời, cái này khẳng định không được, khiến cho nhà đầu tư nhận thấy được bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Khẳng định sẽ tạo thành trở ngại đối với công tác chiêu thương của chúng ta." Đối với lần chiêu thương này, Trương Đông Phương cũng rất coi trọng, vô luận ông ta cũng tốt, Đổng Học Bân cũng được, làm tốt lễ văn hóa lần này đều là một cục diện song thắng, Trương Đông Phương không thể không để bụng.

Nhưng Đổng Học Bân lại giữ thái độ ngược lại, "Lão Trương, không cần, không cần phải ông tự mình đi cầu người, loại chuyện này chúng ta không bắt buộc, lãnh đạo tới chúng ta hoan nghênh, lãnh đạo không đến? Không đến thì đừng đến! Chúng ta nên làm gì thì làm! Không cần phải quản cái khác!" Tranh luận và nói chuyện mẫn cảm như thế, cũng chỉ có Đổng Học Bân loại bí thư huyện uỷ này dám nói, đổi người khác, cũng không lá gan dám như thế.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không có phản ứng gì.

Không phải mọi người cảm thấy lời này đúng, mà là... Bọn họ đều đã đã quen với phương thức nói chuyện và cái miệng không thể ngăn cản của Đổng bí thư.

Thật ra Đổng Học Bân làm sao không biết không có mấy người lãnh đạo làm khách quý sẽ có ảnh hưởng đối với chiêu thương của bọn họ? Nhưng hắn trong lòng hiểu rõ.

Không đến?

Mặc kệ!

Chờ đoàn đội ngôi sao tới trợ trận cho anh em, đến lúc đó không phải tôi cầu các người, mà là các người cầu huyện Tiêu Lân chúng tôi vé dự dạ hội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.