Mộ Khuynh Cuồng Kiêu

Chương 18




Cấm thuật của Trọng Huyền thì đâu có khác gì trò cười đâu.

- Ta đúng là có ý này ! Trong lòng có nhiều điều vui sướng, cho nên muốn tìm người để chia sẻ !

Tú Quan cười vui vẻ, không phải là đắc ý, mà là hận ý, nộ ý áp lực mấy ngàn năm qua, khổ tâm mà chuẩn bị, lưng đeo áp lực, hôm nay mới có dịp được phát tiết.

- Các vị phải đi, thì xin cứ tự nhiên. Tú Quan không có ngăn cản, chẳng qua là đừng nói ta không có hậu đãi nhé!

Ngay trong lúc hắn nói, thì thân ảnh của Vô Thượng Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết cũng hiện ra, khí sắc cũng không tốt lắm, nhãn thần khá âm lạnh.

- Thanh Huyền đạo hữu, ma đạo nho tam giáo chúng ta liên thủ, đáng lẽ phải cùng tiến lùi chứ!

Trong ngôn ngữ tựa như có ý khác, nhưng toàn bộ những người ở đây đều biết, mấy vạn Thiên Ma chiến kỵ của vị Lý Biệt Tuyết này cùng tới với Nguyên Thủy Ma linh kỵ của Nguyên Thủy Ma Tông.

Đạo môn Huyền Giai đạo binh tuy đã bị diệt toàn quân nhưng mấy vạn ma kỵ của Ma đạo thì vẫn hoàn hảo không hề tổn hao gì cả.

Nếu như mà hai người Thanh Huyền Thái Huyền và Đạo môn tách nhau ra thì mấy vạn Ma môn đạo binh cũng sợ là vô phúc rồi.

Lúc này mới biết được bố cục của Khổng Dao kia thực là hung ác, phụ cận này chỉ còn có một con đường có thể an toàn mà rút lui khỏi Vân Tinh Thần Nguyên.

Mà sáu mươi vạn đại quân của Vân giới hôm nay có thể yên bình mà bỏ chạy chỉ sợ một trong không được một.

Thanh Huyền không nói gì, trong mắt chỉ toàn là lãnh ý.

Cùng tiến lùi sao? Lẽ nào phải chờ đám Thiên Ma chiến kỵ kia thoát thân ra khỏi đám Kiền quân kia hay sao? Chỉ sợ nếu kéo dài thêm thì mấy trăm vạn Chân Vũ kiếm sĩ của Đạo môn hôm nay không thể nào tránh được.

Không có lý nào mà sinh tử của người Ma đạo lại đặt ở trên người của Đạo môn được. Tử Lân Diễm Thương kỵ nếu bị diệt toàn quân, thì đám Thiên Ma chiến kỵ này, có chết trên sa trường thì sẽ là chuyện kẻ khác thích thú vô cùng.

Nếu không này sau thì làm sao có thể áp chế được? Ma Đạo nếu từ bỏ ân oán với Thương Sinh Đạo, tiến vào Trung Nguyên thì làm sao có cần phải chống lại.

Dù sao thì minh ước này chỉ là những ý niệm trong đầu, không thể nào được được rõ rang như khi nói ra được.

- Lý Biệt Tuyết, tam giáo chúng ta từng có minh ước sao? Sao lão phu lại chưa hề nghe nói qua? Vì nhỏ mà bỏ lớn, chẳng lẽ không khiến cho người ta cảm thấy đau khổ, để cho cừu nhân thống khoái sao?

Kẻ lên tiếng cũng không phải là Nguyên Thủy Thái Hoàng, mà là Chu Hi, lúc này đang từ hư không bước tới.

Thanh Huyền nhìn lại, không khói có vài phần thương hại.

Đạo môn lúc này tuy tổn thất trầm trọng nhưng dù sao thì căn cơ vẫn còn.

Nhưng Nho môn trông tuy không hao tổn nhiều nhưng mà tổn thất nhiều hơn cả Đạo môn.

Kẻ hôn quân bị toàn bộ Nho môn công nhận, thông cáo thiên hạ, kẻ địch của toàn Nho gia lại có thể là thánh quân sánh ngang hàng với Thượng Cổ Tam Hoàng mà Nho môn sùng bái, đả kích nặng như vậy khiến cho Nho môn không còn lời nào để nói rồi!

Nghiêm trọng hơn, đó là toàn bộ chúng sinh, thương thiên Vân giới này sẽ không công nhận Nho môn, không tiếp nhận những gì Nho môn nói.

Mà Chu Tử là người phát ngôn ra những lời này, uy vọng mất hết cũng là bình thường!

Đưa mắt nhìn qua, đã thấy thần sắc Chu Tử mang theo vài phần hoảng hốt, có lúc mê mang, lại bỗng giận dữ, rồi lại khó hiểu được, tựa như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma vậy.

Chẳng qua chỉ vài chớp mắt liền thanh tỉnh, sau đó thi lễ với Thanh Huyền rồi nói:

- Chuyện trong giới ta đành phải kính nhờ Thanh Huyền đạo huynh rồi!

Sắc mặt Thanh Huyền cũng hơi cứng lại, sau đó nói:

- Chuyện có liên quan tới tồn vong của Đạo môn ta, Thanh Huyền tự nhiên sẽ làm hết sức! Chỉ là Chu Tử đạo hữu định làm sao?

Sắc mặt Chu Tử hơi đờ đẫn, sau đó cúi đầu.

Còn có thể làm sao đây? Biết cái tên Tông Thủ đó là Thánh quân tại thế, chẳng lẽ lại bó tay chịu trói, hạ mình mà làm đầy tớ hay sao?

Là chuyện không có khả năng! Chuyện này nhất định là thương thiên có sai sót gì rồi!

Cái tên hôn quân kia, kế vị đã mười năm rồi, thế nhưng việc triều chính đã xử lý chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bạc đãi sĩ phu, sau đó là chính sách hoang đường, càng làm trò cho mọi người, miệng nói muốn diệt nho.

Người như thế, lại là Thánh vương sao?

Nho môn truyền thừa vạn năm, trở nên cực thịnh trong thế gian, là đạo học mà thiên địa chính thống trị quốc đều cần.

Còn cái tên Tông Thủ kia tại sao lại được Thiên đạo tán thành?

Chu Hi cách vật, Cách Thiên chi lý của hắn tuyệt đối không thể nào sai được!

Cái việc tên Tông Thủ kia biến thành Thánh quân thì cũng là cái sai của thương thiên! Chứ không phải là do Chu Tử hắn.

Hàng tỉ học tử của Nho môn, với tên Tông Thủ này từ lâu đã bất cộng đái thiên rồi!

Thương Sinh Đạo chỉ truyền bá tà thuyết, coi sự bình đẳng của người với người là trò đùa, căn bản là làm rối loạn cương thường! Làm sao có thể đúng được cơ chứ?

Thế gian này cần tôn lễ, phân ra tôn ti trật tự trên giới, mới có thể vận chuyển, mới có thể đại trị thế gian! Cái kẻ chỉ tự kiến quốc kia thì làm sao so được?

Chỉ là bây giờ, việc cấp bách nhất là cứu Ân Ngự ra, chỉ còn có một vị Đại Thương chi quân này còn bình ổn, mà thực lực quốc gia của Đại Thương cũng vững chắc, có đủ tiền vốn đề tiếp tục kháng cự với Tông Thủ, với Thương Sinh Đạo.

Lời của hai người kia, lại coi như Vô Thượng nguyên ma Lý Biệt Tuyết không hề tổn tại, khiến cho hắn thần tình tức giận, tựa như muốn nói gì.

Cuối cùng lại trầm mặc, không muốn nói gì hết, chỉ là từ bên khóe môi lại hiện lên nụ cười nhạt.

Còn Thái Thủy ma quân thì vẫn lặng yên không nói, ánh mắt đưa về giới nội, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.

Tú Quan thì đứng ở một bên, tựa như là người ngoài cuộc nhìn một màn này, chỉ càm thấy thú vị vô cùng, hăng hái dạt dào.

Mà lúc này cách sông giáp ranh, ở trên một Vẫn Thần nguyên tinh.

Tình Minh cũng kinh ngạc nhìn vào nội giới Vân giới, chỉ cảm thấy tay chân lẫn tinh thần của mình đang ở vào trạng thái rét lạnh.

Đây là một tòa pháp đàn bằng ngọc, vắt ngang qua giới ngoại hư không, bên trên có vô số Đạo môn đệ tử.

Nơi đây là tiết điểm của một Tuyệt Vực ma cấm đại trận trên hư không vô thượng chu thiên, cho nên cung cấp linh năng cuồn cuộn không ngừng.

Phong tỏa mấy trăm dặm địa vực, càng muốn ngăn chặn Phần thế chi viêm của Tông Thủ, tuy không thể nào đủ mười chín vị Thánh giai tôn giả, bởi còn phải phân tâm chống lại áp lực từ Thương Sinh Đạo, Kiếm tông, Phật môn nữa.

Chỉ là lúc này, tâm tình kinh hoàng đã lan tràn trong đám người rồi.

Trong măt mọi người đều toát lên vẻ khiếp sợ lẫn ngạc nhiên.

- Tử Lân Diễm Thương Kỵ toàn quân bị diệt sao?

- Điều này sao có thể?

- Lẽ nào tam giáo chúng ta liên thủ, lại phải bại một trận này sao?

- Tròn sáu vạn năm ngàn Huyền giai đạo binh, lẽ nào lại không còn?

- Làm sao bây giờ? Nếu tiếp tục duy trì trận này có còn tác dụng gì không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.