Mộ Dung Tước Em Yêu Anh

Chương 9: Hùng hồn tuyên bố.




Editor: Preiya

"Oanh!"

Thân thể Lâu Phi Mặc rơi xuống đất, làm bụi bậm tung tóe đầy đất, hắn kinh ngạc ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, vì vậy, một bóng dáng phong hoa tuyệt đại kia, tựa như hung hăng đụng vào trong mắt của hắn.

Bạch y nữ tử đứng thẳng trước gió, tay áo bay nhè nhẹ, một đầu tóc đen hơi tung bay trong gió, làm cho người ta bất giác nhìn đến ngây người.

Thân là Thiếu chủ Lâu gia, hắn đã gặp qua rất nhiều nữ tử kiệt xuất, những nữ tử kia vô luận là thiên phú, thực lực, hay là một thân khí chất, đều không thể so sánh với nữ tử trước mặt này.

Hai mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua khuôn mặt của Lâu Phi Mặc, Dạ Nhược Ly phất phất ống tay áo, chậm rãi xoay người, ở dưới ánh nắng chiều bóng dáng phiêu dật dần dần kéo dài.

Mắt thấy nữ tử sắp biến mất trong tầm mắt của hắn, Lâu Phi Mặc nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, còn chưa kịp sửa sang lại y phục, liền vội vàng kêu lên: "Ngươi chờ một chút, Lâu Phi Mặc ta nói lời giữ lời, từ nay về sau, ta chính là người của ngươi!"

Nói xong lời này, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn của hắn nhiễm lên một chút đỏ hồng, tròng mắt trong suốt mong đợi nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly. Trước giờ hắn không nguyện ý tiếp xúc với bất kì nữ tử nào, nội tâm hiện giờ, thế nhưng lại có một cảm giác như nai con đi loạn.

Ai ngờ, nghe được những lời này của hắn, Dạ Nhược Ly lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cuối cùng vẫn không quay đầu lại rời đi như cũ.

Lâu Phi Mặc ngơ ngác một chút, chớp chớp mắt, trầm tư một lúc lâu, chung quy vẫn là đuổi theo, đi theo phía sau bước chân của Dạ Nhược Ly, không cách nàng quá gần, cũng giống như không để nàng bỏ xa, chỉ là bảo trì khoảng cách thích hợp.

Cảm nhận được người sau lưng, Dạ Nhược Ly hơi nhíu mày, bước chân dừng lại, theo cử động của nàng, bước chân của Lâu Phi Mặc cũng dừng lại, con ngươi trong suốt khóa chặt chẽ vào nữ tử trước mắt.

"Ta cảnh cáo ngươi, đừng đi theo ta nữa!"

Bỏ lại những lời này, Dạ Nhược Ly nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của Lâu Phi Mặc.

Lúc này, vẻ ngạo nghễ trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lâu Phi Mặc đã sớm rút đi, thay vào đó là một vẻ ngây ngô, hắn ngưng mắt nhìn phương hướng Dạ Nhược Ly rời đi, trong đôi mắt lóe ra tinh quang sùng bái.

Dạ Nhược Ly vừa mới bước chân đi vào viện, một thanh sam nam tử tiến lên nghênh đón, nhe rằng cười một tiếng, nói: "Chắc hẳn vị này, chính là Vãn Ca sư muội đúng không? Ban nãy ta chạm mặt Huyền Lão, Trưởng lão để cho ta dẫn ngươi đi tìm người, nói có chuyện quan trọng dặn dò ngươi."

Bởi vì thanh danh của nàng đã truyền khắp toàn bộ Phong Huyền đại lục, vì để an toàn, sau khi nàng tiến vào Lâu gia, liền sử dụng cái tên Vân Vãn Ca này.

"Lão muốn tìm ta?"

Hơi ngẩn ra, tức thì, Dạ Nhược Ly gật đầu một cái, cũng không hề nghi ngờ những thứ khác.

"Được, làm phiền ngươi."

"Sư muội không cần khách khí, ta chỉ là vừa khéo chạm mặt người thôi."

Thanh sam nam tử hơi nhếch môi, tầm mắt quét qua người Dạ Nhược Ly, trong tròng mắt đen xẹt qua một tia đáng tiếc. Thế nhưng, nghĩ đến vì sao Huyền Lão muốn tìm Dạ Nhược Ly nàng, nàng cũng không có để ý tới.

"Vãn Ca sư muội, chính là nơi này, Huyền Lão chờ ngươi ở trong phòng này."

Một lát sau, hai người đi tới một cái sân trống không, chợt, thanh sam nam tử chỉ vào một cánh cửa phòng trong đó, khóe môi gợi lên nụ cười quỷ dị.

Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, đáy lòng dần dần dâng lên một cảm giác quái dị, cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng, vì vậy, nàng phòng bị đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng bước qua ngưỡng cửa.

"Phanh!"

Trong khoảnh khắc nàng vừa đi vào trong, cửa phòng bị hung hăng đóng lại, ngay lập tức trong lòng Dạ Nhược Ly cả kinh, nàng vừa mới xoay người, còn chưa kịp đẩy cửa phòng ra, dưới chân bỗng nhiên xuất hiện một hắc động, thân thể nhanh chóng rơi xuống trong hắc động.

Theo thân thể rơi xuống, Dạ Nhược Ly nhất thời có xúc động muốn chửi ầm lên.

Má! Lại là hắc động, hắc động này tựa hồ muốn gây sự với nàng, nhưng ai biết, đường đường là Lâu gia lại có cạm bẫy như thế? Xem ra, nàng vẫn là quá đề cao bản thân mình…

Lúc này, trong nội đường uy nghiêm trang trọng, Bảo chủ đột nhiên mở to hai mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc dần hiện ra một tia ngưng trọng: "Có người xông vào tử vong cấm địa, nếu người nào tiến vào tử vong cấm địa này, quyết sẽ không có ai có thể còn sống trở về, không biết lần này, là ai không muốn sống như vậy? Chẳng lẽ là nàng?"

Ngoài nàng ra, người nào của Lâu gia mà không biết tử vong cấm địa này? Nếu như vì vậy mà nàng rơi xuống, như vậy chẳng phải mong đợi của mình là vô ích sao? Với lại, nàng còn là truyền nhân Huyền Lão nhìn trúng, tính khí lão gia hỏa kia có lúc rất tốt, nhưng nếu đụng chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, sợ rằng cho dù mình là Bảo chủ, cũng không cách nào ngăn chặn hắn.

Vuốt vuốt huyệt thái dương đang đau nhức, Bảo chủ chậm rãi thở dài một hơi, nếu quả thật là nàng xông vào cấm địa, như vậy, mình nhất định phải nghĩ biện pháp khuyên nhủ lão gia hỏa kia…

Lúc Bảo chủ đang suy tư nên ứng phó với Huyền Lão như thế nào, thì trong tử vong cấm địa không có trăng cũng không có chút ánh sáng, một giọng nói thanh thúy động lòng người nhưng lại lộ ra một chút uy nghiêm chậm rãi vang lên.

"Hoan nghênh ngươi, tiến vào tử vong cấm địa, mà tử vong cấm địa, là chỉ có một luyện đan sư thật sự sắp đột phá thần phẩm mới có thể thông qua địa phương này, nếu ngươi vượt qua tất cả khảo nghiệm của ta, là đạt được tư cách truyền thừa của ta."

Thần phẩm? Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, ngàn năm sau quả thật là nàng đoạt được bộ sách luyện đan gia truyền của Dạ gia, mới biết được phàm phẩm cùng thần phẩm, không nghĩ đến chuyển kiếp tới ngàn năm trước, lại nghe được hai chữ này.

Nếu như khảo nghiệm chính là những thứ khác, Dạ Nhược Ly sẽ không quá nắm chắc, nhưng nếu là luyện đan thuật, nàng lại có tự tin với nó.

"Kế tiếp, ta muốn ngươi luyện chế ra Tẩy Tủy Đan, thành công, đi tới cửa ải khảo nghiệm tiếp theo, nếu thất bại, vậy cũng chỉ có, chết!"

Vẻ mặt Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, liền ở bên trong chỗ này, trước mặt đột nhiên hiện ra một đỉnh lò luyện đan cùng dược liệu luyện chế Tẩy Tủy Đan, xem ra, vì khảo nghiệm này, người sáng tạo ra tử vong cấm địa cũng rất là nắm chắc.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lúc Dạ Nhược Ly bắt đầu chuyên tâm luyện chế đan dược ở trong đó, Lâu gia cũng náo loạn thành một đống.

Huyền Lão bước nhanh về phía trước, một phen bắt lấy vạt áo của Âm Lão, nét mặt già nua xanh mét, nói, "Tất cả mọi người đều nhìn thấy, là đồ đệ của ngươi lừa đồ nhi bảo bối của ta xông vào tử vong cấm địa, chuyện lần này, ngươi còn lời nào để nói hả?"

Âm Lão hung hăng đập đập tay Huyền Lão, ánh mắt âm lãnh liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh một tiếng: "Là ta làm, vậy thì thế nào? Ta chỉ là vạch trần lời nói dối của ngươi ra trước mặt mọi người mà thôi, nếu như ngay cả khảo nghiệm trong tử vong cấm địa nàng cũng không thông qua, thì lại có bản lĩnh gì để trị thương cho Thái thượng Trưởng lão chứ?"

"Ngươi…" Huyền Lão tức giận đến râu ria rối loạn run rẩy, con ngươi giống như một con sói hung ác không sợ chết nhìn chằm chằm vào Âm Lão, "Ngươi rõ ràng là đang hãm hại đồ đệ bảo bối của ta, nàng chẳng qua chỉ vừa mới tiếp xúc với luyện đan, thì làm sao có thể thông qua khảo nghiệm trong tử vong cấm địa? Ta cũng đã cam đoan, ba mươi năm sau thực lực của nàng sẽ vượt qua ta, bây giờ chưa đến ba mươi năm, đương nhiên nàng không thể có thực lực cứu trị cho Thái thượng Trưởng lão!"

"Hừ, vậy cũng chỉ có thể trách chính nàng không có bản lĩnh!" Âm Lão bĩu môi, rất là xem thường, mà lúc hắn chú ý đến sắc mặt cũng không tốt của Bảo chủ, mâu quang chợt lóe lên mấy cái, "Bảo chủ, gửi gắm hi vọng vào trên người nàng, không bằng dùng hết toàn lực đi tìm nữ tử tên là Dạ Nhược Ly kia, ta đã tìm được một vài người tận mắt nhìn thấy, bọn họ chứng minh, quả thật nữ tử kia luyện chế đan dược để Huyền Tôn đột phá Huyền Thánh ngay tại chỗ, chắc hẳn với quyền uy của Lâu gia chúng ta, nàng không dám không đáp ứng!"

Vẻ mặt Bảo chủ xanh mét gật đầu một cái, đến giờ phút này, không còn phương pháp nào khác.

Mặc dù hắn ôm kỳ vọng rất lớn với đồ nhi của Huyền Lão, thế nhưng, người đã tiến vào tử vong cấm địa, không có một ai, không có một người nào có thể còn sống, vì một người chết trở mặt với Trưởng lão Lâu gia, có đáng giá không?

"Cái rắm! Đồ đệ của ta không có bản lĩnh? Ta thấy đồ đệ của ngươi mới không có bản lĩnh!"

Huyền Lão cũng không quản nhiều được như vậy, hắn chỉ biết là, đồ nhi của mình chết trong tay tên hỗn đản này, đó là người kế tục luyện đan mình thật không dễ dàng mới nhìn trúng, dù cho thuật luyện đan của nữ tử ở trấn Hồng Hỏa kia có cường đại hơn nữa thì lại thế nào? Làm sao có thể so sánh với đồ nhi thiên tài của mình luyện chế lần đầu liền thành công chứ?

Nếu như, để cho hai người này biết, Vân Vãn Ca cùng Dạ Nhược Ly chính là một người, không biết sẽ có cảm tưởng gì…

"Phụ thân!"

Bỗng nhiên, sau lưng truyền tới một giọng nói lo lắng, Bảo chủ chậm rãi quay đầu lại, trong nháy mắt, chỉ thấy Lâu Phi Mặc nhanh chóng chạy về phía hắn.

"Phụ thân, ta nghe nói, đồ đệ Huyền Lão mới thu kia, rơi vào tử vong cấm địa? Chuyện này là thật sao?" Nắm thật chặt quả đấm, trong lòng Lâu Phi Mặc tràn đầy khẩn trương, hai tròng mắt trong suốt gắt gao nhìn chằm chằm vào Bảo chủ.

Lúc hắn mong đợi nhìn chăm chú, Bảo chủ khẽ gật đầu, nói: "Chính xác là như thế, nữ tử tên Vân Vãn Ca kia, đã rơi vào Tử vong cấm địa, sợ rằng hài cốt đã không còn."

"Oanh!"

Giống như sấm sét giữa trời quang, Lâu Phi Mặc chấn kinh tại chỗ.

Chết? Nữ tử phong hoa tuyệt đại đó, liền chết ở trong cấm địa như vậy? Nếu nàng chết, phải chăng mình lại cô đơn một thân một mình đứng trên đỉnh cao của thế hệ đồng lứa Phong Huyền Đại lục?

Dù sao, những năm gần đây, chỉ có thiên phú của nàng vượt qua hắn, cũng chỉ có nàng, mới khiến hắn sinh ra hứng thú nồng đậm.

"Mặc Nhi, khoảng thời gian trước, Gia chủ Ngô gia đến, có ý gả nữ nhi cho con, Ngô gia này cũng là nhất lưu thế lực tại Phong Huyền Đại lục, tiểu thư Ngô gia cũng là một thiên tài hiếm có, hai người các con vừa vặn rất xứng đôi, con hãy suy nghĩ thật kỹ một chút."

Nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Lâu Phi Mặc, trong mắt Bảo chủ xẹt qua một tia lo lắng khó hiểu.

Tựa hồ không nghe thấy lời nói của Bảo chủ, Lâu Phi Mặc cắn đôi môi đỏ mọng, chậm rãi xoay người, dưới trời chiều, trên gương mặt tuấn tú hiện rõ sự tái nhợt, đi về phía trước chẳng có mục đích.

Nàng chết rồi, mình vẫn chính là đệ nhất thiên tài Phong Huyền Đại lục, nhưng vì sao, hắn lại không có chút phấn khởi nào? Có lẽ, so sánh với danh thiên tài bị người thay thế, hắn lại càng sợ hơn là cảm giác lạnh lẽo khi đứng ở vị trí cao trong những năm gần đây.

Thân là Thiếu chủ Lâu gia, đệ nhất thiên tài, bất cứ người nào thấy hắn đều là cung cung kính kính, cho dù là tỷ thí với cường giả, bọn họ lúc nào cũng nhường cho hắn, mà chỉ có nữ tử kia, sẽ chẳng thèm ngó tới hắn như lúc vừa nãy.

Từ đầu đến cuối, điều hắn muốn không phải là tôn trọng cùng kính sợ, cũng không cần hạng người nịnh hót, hắn muốn, chỉ là một bằng hữu không để ý đến thân phận của hắn, nguyện đánh một trận với hắn.

Sự khiêu khích mới vừa rồi đó, trừ muốn biết, rốt cuộc nàng có tư cách gì ngoài có được đặc quyền ra, còn không phải là muốn đánh một trận sao? Vậy mà, nàng lại mất mạng trong tử vong cấm địa.

Trong nháy mắt thời gian năm ngày trôi qua, trong năm ngày này, Huyền Lão cùng Âm Lão đã sớm đến tình trạng như nước với lửa, mỗi lần hai phe gặp nhau, sẽ đại náo một phen, sau khi cãi nhau liền ra tay đánh nhau, khiến toàn bộ Lâu gia thành một mảnh hỗn độn.

Không hề nghi ngờ Nam Lão, Phong Lão, Lăng Lão sẽ đứng về phía Huyền Lão, còn những trưởng lão khác vừa sợ hãi Âm Lão ác độc, vừa không muốn trở thành kẻ địch với luyện đan sư, vì vậy bảo trì trung lập, do đó, bên phía Âm Lão hoàn toàn đang ở thế hạ phong.

Bảo chủ không có trợ giúp Huyền Lão báo thù, vào lúc này, làm sao có thể ngăn cản hắn? Chỉ cần hai phe không quá mức, hắn liền mở một con mắt nhắm một con mắt, mặc cho bọn họ đấu tranh.

Thật ra thì, trong lòng Bảo chủ có chút oán trách Dạ Nhược Ly, nếu không phải là nàng xuất hiện, thì làm sao tạo thành cho Lâu gia cục diện như thế? Lại càng không biết từ lúc nào có quan hệ với Mặc Nhi, đến nỗi mỗi ngày Mặc Nhi ăn cũng không ngon miệng, còn xin hắn phái người tới cấm địa tìm tòi tung tích của nàng.

Đương nhiên, sự cố bên này, Dạ Nhược Ly sẽ không biết, lúc này, nàng đang đặt toàn bộ tinh lực trên việc thông qua cửa ải, bên ngoài thì đang liều mạng ngươi chết ta sống, cũng không liên quan gì tới nàng.

"Chúc mừng ngươi, đã thành công thông qua tất cả các cửa ải, kế tiếp, ngươi liền có thể đạt được tư cách truyền thừa của ta…"

Ở chỗ này, sau khi tiếng nói vừa dứt, Dạ Nhược Ly rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, liên tục luyện chế năm ngày liền, cho dù là nàng cũng có chút không chịu nổi, huống chi càng về sau, muốn luyện chế lại càng khó khăn.

"Ầm vang!"

Đột nhiên, đại địa rung chuyển, vốn là mặt đất trống trải, tức thì liền nứt ra một khe hở nhỏ, cái khe hở kia ngày càng mở rộng ra, một lát sau, một bàn đá được đưa lên từ trong khe hở đó, bỗng chốc đập vào trong mắt Dạ Nhược Ly.

Trên bàn đá, chỉ đặt ba vật phẩm.

Một vật phẩm trong đó chính là một cái đan đỉnh màu nâu sẫm, trên thân đỉnh, vẽ đồ án long phượng, thế nhưng, trong khoảnh khắc nhìn thấy đan đỉnh, Dạ Nhược Ly đột nhiên ngẩn ra, trên mặt tràn đầy vẻ chấn kinh.

"Long phượng Thần đỉnh? Tại sao lại là Long phượng Thần đỉnh?"

Long phượng Thần đỉnh, là đan đỉnh chuyên dùng của Lão tổ Dạ gia, từ lúc Lão tổ Dạ gia biến mất, Long phượng Thần đỉnh cũng biến mất trên thế gian, vì sao đi tới ngàn năm trước, còn có thể nhìn thấy Long phượng Thần đỉnh?

Nói đến Lão tổ Dạ gia, trong lòng Dạ Nhược Ly không khỏi cảm khái.

Lão tổ Dạ gia này, không thể nghi ngờ là một nhân vật thần bí, trong lịch sử của Dạ gia, không có ghi lại bất cứ thông tin nào về danh tính cũng như lai lịch của người, cho dù là trong từ đường của Dạ gia, cũng chỉ để một bài vị trống không.

Nhưng, thế hệ sau của Dạ gia đều biết, Lão tổ Dạ gia là đệ nhất cường giả Huyền Vũ Đại lục, tung hoành khắp Huyền Vũ Đại lục không ai có thể ngăn cản, dưới tay người vô số cao thủ, cho dù là những thủ hạ kia, đều có thể quét ngang Đại lục.

Thế nhưng, chỉ cần là nhân vật có liên quan với Lão tổ Dạ gia, tất cả đều không thể nào giải đáp được vấn đề đó, điều này cũng làm cho thế hệ sau sinh ra vô số suy đoán về việc Lão tổ Dạ gia biến mất…

Bỏ đan đỉnh vào trong Huyền Linh giới chỉ, ánh mắt Dạ Nhược Ly rơi vào trên vật phẩm thứ hai.

"Chìa khóa?" Khẽ cau mày, Dạ Nhược Ly thật sự không nghĩ tới chìa khóa này có tác dụng gì, thế nhưng, nếu đã đặt ở chỗ này, tất nhiên sẽ có tác dụng của nó.

Nghĩ đến đây, Dạ Nhược Ly thu hồi chìa khóa, chợt nhìn về phía quyển sách cuối cùng kia.

Chỉ là tùy ý lật hai tờ phía sau, trong mắt Dạ Nhược Ly lại hiện ra vẻ khiếp sợ lần nữa.

"Cái này… Đây không phải là quyển sách luyện đan Dạ gia nắm giữ bản gốc ngàn năm sau sao? Mặc dù quyển sách này không có bất cứ tác dụng gì với ta, thế nhưng, rất nhiều phương pháp luyện đan của ngàn năm sau, đều được cải tiến từ quyển sách này mà ra, với lại, quyển sách này ở ngàn năm trước, tuyệt đối là bảo vật các luyện đan sư tranh đoạt."

Sự việc càng ngày càng quỷ dị, rốt cuộc nàng có quan hệ gì với Dạ gia ngàn năm sau?

Bất kể có quan hệ như thế nào, việc khẩn cấp trước mắt, là rời khỏi nơi này…

Lâu gia, phía sau núi, phía trong những cây cổ thụ bao quanh, một tòa viện độc lập đứng im lặng ở chỗ này.

Lúc này, trong một gian phòng rộng rãi sáng sủa, Bảo chủ cung kính cúi thấp đầu, dè dặt cẩn thận nói hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra những ngày gần đây, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía hai vị lão giả trước mặt, dò xét vẻ mặt của bọn họ.

Để cho Bảo chủ thất vọng rồi, tâm tình của hai người này không có bất kỳ dao động nào, chỉ là không nhúc nhích ngước nhìn bầu trời trước mắt.

"Hai vị Thái thượng Trưởng lão, đây là những sự việc đã xảy ra gần đây, về việc của Huyền Lão và Âm Lão, ta nên xử trí thế nào? Tiếp tục mặc kệ, hay là ngăn cản bọn họ?"

Nói xong lời này, Bảo chủ liền không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng chờ hai người phân phó.

Một lúc lâu, cũng không có ai hồi đáp, hắn không khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai người vẫn ngẩn người nhìn bầu trời phía xa xa như cũ, dường như không nghe thấy lời hắn nói.

"Thái…"

Bảo chủ đang muốn thuật lại sự việc lần nữa, bỗng bên tai chợt truyền tới một giọng nói già nua vô lực: "Đi dẫn nữ tử kia tới đây, không, là mời nàng tới đây."

"Hả?"

Nghe vậy, Bảo chủ ngây ngẩn cả người tại chỗ, nữ tử kia đã táng thân trong tử vong cấm địa, vì sao Thái thượng Trưởng lão còn nói như thế? Chẳng lẽ nói, nàng vẫn chưa chết?

"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi!"

"Dạ, Thái thượng Trưởng lão."

Cả người giật mình một cái, Bảo chủ vội vàng ôm quyền, nhanh chóng lui ra ngoài cửa.

Nếu như nàng không chết, liền chứng minh thông qua khảo nghiệm trong tử vong cấm địa, như vậy nàng liền có thực lực cứu trị Thái thượng Trưởng lão, nếu thân thể Thái thượng Trưởng lão khỏi hẳn, họa ngoại xâm* của Lâu gia liền có thể giải quyết.

*họa ngoại xâm: sự xâm lược của các thế lực khác

Nghĩ tới đây, cả người Bảo chủ đều kích động, đột nhiên quên mất mấy ngày nay, là ai ôm tràn đầy oán niệm với Dạ Nhược Ly, là ai trách cứ nàng không nên tới Lâu gia.

"Hả? Nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa rời khỏi tử vong cấm địa, ánh vào trong mắt Dạ Nhược Ly chính là một đống hỗn độn đầy đất, nàng nhất thời sửng sốt một chút, nhíu mày nghi ngờ: "Chẳng lẽ có người đánh vào Lâu gia?"

Dạ Nhược Ly làm sao biết được, đống hỗn độn đầy đất này, nguyên nhân là bởi vì chính nàng, vô luận năng lực khôi phục của Lâu gia lớn mạnh cỡ nào, cũng kém hơn tốc độ phá hoại của hai vị Huyền Thánh cường giả.

Mà cuộc đại chiến giữa hai người, khiến cả Lâu Gia Bảo lòng người bàng hoàng, chỉ sợ không cẩn thận liền bị hai lão gia hỏa điên cuồng này ngộ sát*, vì vậy, đoạn thời gian này, lại không một ai dám bước ra khỏi cửa.

*ngộ sát: lỡ tay giết chết người

"Tên hỗn đản chết tiệt, ngươi giết đồ nhi bảo bối của ta, ngươi giết một hạt giống tốt ngàn năm khó gặp này, lão phu không giết tên khốn kiếp như ngươi, lão phu con mẹ nó liền theo họ ngươi!"

Huyền Lão điên cuồng vận khởi huyền lực, hai tròng mắt thiêu đốt lên như hai đám lửa giận, ánh mắt hung tàn hận không thể xé đối phương ra thành từng mảnh vụn.

"Ha ha, giết ta, chỉ bằng ngươi? Ngươi tiến vào Huyền Tôn cao cấp muộn hơn ta năm mươi năm, khoảng cách năm mươi năm này, đã chứng minh ngươi vĩnh viễn không thể nào vượt qua ta."

Khóe môi câu lên, Âm Lão khinh bỉ cười một tiếng, không cho là đúng liếc mắt nhìn Huyền Lão.

"Tên hỗn đản kia, ngươi đừng quên, lão phu là luyện đan sư!" Huyền Lão cười lạnh một tiếng, cẩn thận lấy một bình sứ từ trong vạt áo ra, trong mắt tràn đầy ý nghĩ điên cuồng, "Không phải là ngươi khinh thường luyện đan sư sao? Cho rằng luyện đan sư là bàng môn tả đạo? Hôm nay, ta liền để cho ngươi biết, thực lực của luyện đan sư chúng ta!"

Trong khoảnh khắc nhìn thấy bình sứ, trong mắt Âm Lão thoáng qua một tia hốt hoảng, vội vàng quát lên: "Huyền Lão, ngươi điên rồi, ngươi làm như vậy, sẽ tổn hại rất lớn với thân thể của ngươi, vì một người đã chết, có đáng giá không?"

"Âm Lão, ngươi không phải không biết, một truyền nhân y bát ưu tú, là cỡ nào quan trọng đối với những lão gia hỏa như chúng ta? Mà qua nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng nhìn trúng bất cứ người nào, chỉ có một người, còn bị ngươi hại chết!"

Nắm thật chặt quả đấm, trên nét mặt già nua của Huyền Lão mang theo một tia kiên quyết.

"Nếu như đệ tử Thanh Điền của ngươi bị ta giết chết, chắc hẳn ngươi sẽ có lựa chọn giống ta, chẳng qua ngươi yên tâm, rất nhanh thôi ta sẽ để tên tiểu tử thúi Thanh Điền kia đi xuống bồi ngươi, ai bảo hắn lại dám hại đồ nhi bảo bối của ta!"

"Ngươi dám!"

Nội tâm Âm Lão mạnh mẽ co rút, hai tròng mắt âm lãnh kia lại gắt gao nhìn chằm chằm Huyền Lão.

"Nếu ngươi dám đả thương đệ tử của ta, cho dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Ha ha, ngươi thử nhìn xem ta có dám hay không, ngươi giết đệ tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đệ tử của ngươi, đây chính là một trả lại một, dù sao đệ tử của ta cũng không còn, Bảo chủ đã không giao phó một công bằng cho ta, vậy ta ở lại vì cái gì chứ?"

Nói xong, Huyền Lão hạ quyết tâm, vặn mở nắp bình, đổ một mai đan dược từ trong bình sứ ra, đặt tới bên miệng đang định dùng…

"Nơi này xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có kẻ địch tập kích?"

Đúng lúc này, một giọng nói trong veo quen thuộc theo gió bay đến, thổi vào trong tai Huyền Lão. Cả người hắn cứng ngắc tại chỗ, không dám tin xoay người lại, bởi vì kích động, thân thể già nua không nhịn được run rẩy.

Trong nắng sớm, nữ tử chậm rãi bước tới, bạch y tung bay nhè nhẹ, ánh nắng ấm áp bao phủ lấy dung nhan tuyệt sắc của nàng.

Đan dược trượt khỏi tay, Huyền Lão hung hăng dụi dụi mắt, sau khi lại phát hiện ra trước mắt không phải là ảo giác lần nữa, vị Huyền Thánh cường giả thành danh đã lâu, lúc này trong mắt lại lệ nóng lưng tròng.

Nàng không chết, thật tốt quá, hắn còn tưởng rằng, đồ nhi bảo bối của mình, sẽ phải bỏ mạng trong tử vong cấm địa.

"Sao… Làm sao có thể?" Âm Lão bỗng trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, trong con ngươi tối đen lạnh lẽo tràn đầy không thể tin, "Tiến vào tử vong cấm địa, làm sao còn có thể sống sót đi ra ngoài, đây là ảo giác, đúng vậy, đây chắc chắn là ảo giác!"

Dạ Nhược Ly hơi nhíu mày, tầm mắt rơi vào trên người Âm Lão, sau khi phát hiện ngoan ý vừa thoáng qua trong mắt lão, hơi giương môi, nói: "Xem ra, ta không ở đây một thời gian ngắn, đã xảy ra rất nhiều chuyện."

"Ha ha, ngươi không có việc gì, đây thật sự là quá tốt," Huyền Lão cười to hai tiếng, đi lên nghênh đón, thân thiết nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, "Ta còn cho là…"

Lời nói kế tiếp, vô luận như thế nào Huyền Lão cũng không nói ra khỏi miệng được.

"Cảm ơn."

Dạ Nhược Ly ngẩng đầu lên, khóe môi giương lên ý cười.

Nàng vì Hồi Linh Thảo mới lẫn vào Lâu gia, nhưng nàng không phải là người vô tình, sự quan tâm của Huyền Lão đương nhiên cảm nhận được. Chờ nàng trước khi đi, liền chỉ đạo thuật luyện đan cho lão, hoặc là để lại chút đan dược cho lão, để báo đáp sự quan tâm của lão.

"Hừ, coi như là ngươi may mắn rời khỏi tử vong cấm địa, vậy thì như thế nào? Ta dám cam đoan, tại Phong Huyền Đại lục, chỉ có vị nữ tử tên là Dạ Nhược Ly kia, mới là luyện đan sư kiệt xuất nhất, hoàn toàn không phải là thầy trò các ngươi có thể so sánh."

Âm Lão nắm thật chặt quả đấm, trong mắt lộ ra một tia âm lãnh.

May mắn sao? Thật ra thì với cái cớ này, hắn cũng không có cách nào thuyết phục được mình, nhưng hắn không muốn thấy hai thầy trò này đắc ý.

"Vì sao ngươi biết, ta sẽ không bằng nàng?"

Dạ Nhược Ly buồn cười lắc đầu, Vân Vãn Ca chẳng qua chỉ là một cái tên giả dùng để tiến vào Lâu gia thôi, mà nàng chính là Dạ Nhược Ly bổn tôn, lại nghe người nào đó nói qua, mình không bằng mình?

"Ha ha, thật là buồn cười, ngươi cho rằng mình là ai? Đó mới là một luyện đan sư chân chính, đan dược có thể làm cho Huyền Tôn đột phá Huyền Thánh, ta đoán chừng cả đời này của các ngươi, cũng không thể luyện chế ra được đan dược đó."

Dù là Âm Lão biết rằng, khảo nghiệm trong tử vong cấm địa chính là thuật luyện đan, không thông qua khảo nghiệm cũng chỉ có chết, thế nhưng, ngoài Thái thượng Trưởng lão ra, cho dù là Bảo chủ cũng không biết đề mục khảo nghiệm, nếu không, Âm Lão tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như thế.

"Ngươi…"

Vẻ mặt Huyền Lão lạnh lẽo, cái mặt già nua tức giận đến đỏ bừng, vừa định mở miệng phản bác, nhưng lại nhìn thấy người đi tới từ phía trước, mà đồng thời Âm Lão cũng nhìn thấy người này, hai người chỉ có thể để xuống ân oán, ôm quyền, nói: "Bảo chủ."

Đây là lần đầu tiên Dạ Nhược Ly nhìn thấy Bảo chủ, thế nhưng, chỉ là nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt.

"Ừ!" Bảo chủ khẽ gật đầu, hai tròng mắt đen lạnh nhạt uy nghiêm quăng về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt xẹt qua cảm xúc khác thường, "Ngươi chính là đệ tử của Huyền Lão, Vân Vãn Ca? Thái thượng Trưởng lão muốn gặp ngươi, ngươi chuẩn bị một chút, lập tức cùng ta đi gặp Thái thượng Trưởng lão."

Tuy là từ các vị Thái thượng Trưởng lão mới biết được nàng vẫn chưa chết, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy nàng, trong lòng vẫn là thoáng qua chút khiếp sợ, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ lại không biểu lộ ra chút nào.

"Thái thượng Trưởng lão?" Huyền Lão hơi ngẩn ra, lo lắng nhìn Dạ Nhược Ly, chợt nhìn về phía Bảo chủ lần nữa, nói, "Không biết Thái thượng Trưởng lão tìm nàng có chuyện gì?"

"Ta đây cũng không biết, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm, bởi vì Thái thượng Trưởng lão ra lệnh cho ta là, mời nàng tới đó, cho nên, Huyền Lão ngươi có thể yên tâm."

Nghe vậy, trong lòng Huyền Lão mừng rỡ, trái ngược với Huyền Lão, trong mắt Âm Lão lại tràn đầy lo lắng.

Thái thượng Trưởng lão chẳng lẽ là biết, nàng bình an rời khỏi tử vong cấm địa, vì vậy mới mời nàng tới gặp? Không được, quyền thế của Huyền Lão đã đủ lớn mạnh, tuyệt đối không thể để cho bọn họ tiếp tục có quyền thế nữa.

Xem ra, hắn cần phải nghĩ biện pháp trừ khử nữ tử này, mà còn phải làm đến thần không biết quỷ không hay, làm cho không người nào có thể sinh nghi…

"Sư huynh, khách nhân của chúng ta tới rồi."

Trong phòng, khôi y* lão giả đang nhắm mắt dưỡng tức chậm rãi mở hai mắt ra, trên khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười yếu ớt.

*khôi y: bộ y phục màu xám

Được lão gọi là sư huynh chính là vị hắc y lão giả bên cạnh, hiện giờ, ánh mắt của lão cũng khóa chặt ngoài cửa, trong đôi mắt vẩn đục xẹt qua một tia cảm xúc mơ hồ không rõ ràng.

"Không nghĩ tới, cuối cùng lại là một nữ tử trẻ tuổi, thông qua khảo nghiệm sư phụ lưu lại."

"Ha ha, sư huynh, đây chính là vận mệnh của nàng, có lẽ sư phụ cũng sẽ không nghĩ tới, là do một nữ tử hai mươi tuổi hoàn thành khảo nghiệm, không biết kế tiếp nàng có thể có vận mệnh trở thành người truyền thừa của sư phụ không."

Vừa dứt lời, một tiếng nói truyền tới từ ngoài cửa: "Thái thượng Trưởng lão, người các ngài muốn gặp, ta đã mang đến."

"Ừ, vào đi!"

Sau khi lời nói của hắc bào lão giả vừa dứt, cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó Bảo chủ dẫn theo một nữ tử tiến vào trong phòng.

Ngay lập tức, hai tầm mắt tập trung vào trên người của nàng.

Ngay cả dung mạo nữ tử này khuynh thành, thế nhưng hai lão gia hỏa này không biết đã sống bao nhiêu năm, cảm xúc cũng không có dao động bao nhiêu. Mà điều làm cho hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút, chính là giữa hai đầu lông mày của nàng toát ra khí tức cuồng ngạo.

Khác hẳn với ngạo nghễ phách lối của lão, nữ tử trước mắt, vậy mà cho hai người một cảm giác, nàng vốn nên cuồng ngạo như thế.

Hai lão giả nhìn nhau, đều vừa lòng gật đầu một cái, không chút che giấu thưởng thức của mình với nàng.

Không hổ là người có năng lực thông qua khảo nghiệm, chỉ riêng cỗ khí chất này, liền không phải là người trẻ tuổi bình thường có thể so sánh, bọn họ tin tưởng, sau một thời gian nữa, nữ tử này nhất định có thể trở thành nhân vật đỉnh phong.

"Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?" Hắc bào lão giả khẽ mỉm cười, nhàn nhạt hỏi.

"Vân Vãn Ca."

Nghe vậy, lão giả lắc đầu một cái: "Không, ta hỏi chính là tên thật của ngươi."

Dạ Nhược Ly hơi sững sờ, nàng không nghĩ tới, lão giả này vậy mà nhìn thấu được lời nói dối của nàng.

Lúc này, tầm mắt của Bảo chủ quăng về phía Dạ Nhược Ly, trên khuôn mặt của hắn biểu lộ rõ nghi ngờ.

Chẳng lẽ Vân Vãn Ca không phải là tên thật của nàng? Như vậy vị nữ tử này, lại là người nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.