Mộ Dung Tước Em Yêu Anh

Chương 21: Thơm một cái.




Khán giả trong khán phòng nhốn nháo lên, ống kính chuyển qua bên Tây Mễ, trên bàn chỉ có lác đác mấy nguyên liệu.

Nấm dại đã làm xong, cũng lấy lòng đỏ trứng vịt muối ra, cũng đã chuẩn bị xong một nồi canh loãng.

Dân mạng lại bắt đầu bắn bình luận chế giễu:

"Mấy thứ này có thể làm ra được cái quỷ gì? Không phải là xào nấm dại, rau trộn với trứng vịt muối đấy chứ?"

"Tại sao máy quay lại quay cô ta? Nói không có hậu thuẫn tôi ứ tin!! Mau chuyển máy quay qua nữ thần cho tôi!"

"Bạn trên à, ấn phía dưới góc phải có thể tự động chuyển cảnh quay nhé."

"..."

Canh loãng này Tây Mễ nấu cả đêm, trừ gạch cua, đây là phụ liệu quan trọng nhất của cô.

Đây là chương trình trực tiếp, không hiểu sao bên ban tổ chức lại không có gạch cua, vì quá đột ngột, trong đầu Tây Mễ tự động hiện ra mấy chữ to: Gạch cua vô cớ mất tích, mùi vị canh loãng biến chất, nghi có người lén gian lận ở phía sau? *n^a!n)a%t&r@n~g!!d~d~l~q~d*

Nghĩ đến điểm này, Tây Mễ nhanh chóng cầm muỗng nhỏ vớt một chút canh, đưa lên miệng nếm thử.

Cũng may mùi vị canh loãng không có vấn đề, sự thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng an tâm lại. Phần lớn ánh mắt của khán giả trong khán phòng và trên mạng đều hướng về phía Nam Tinh, đề tài thi đấu của cô ấy là: Vịt. Cô ấy muốn làm món vịt bát bảo hồ lô.

Trong ống kính, Nam Tinh dùng dao lấy xương vịt, giữ lại da vịt không bị phá hư, trong bụng vịt nhét tám loại nhân, dùng dây bó chặt bụng và cổ vịt lại cho ra hình dạng hồ lô, sau đó cho vịt hồ lô vào trong lò vi sóng, chọn chế độ nướng, sau khi ra lò thì toàn thân đỏ sậm, hấp dẫn chết người.

Da vịt bóng loáng xuất hiện trong ống kính, màu đỏ sậm khiến người ta có cảm giác mềm dẻo vào miệng là tan ngay.

Dân mạng nhìn con vịt mà thấy vui tai vui mắt, sảng khoái thư thái, món ăn này tuyệt đối khảo nghiệm kỹ thuật và phương pháp cắt tỉa thâm sâu của đầu bếp. 

Bên Diệp Đậu Đậu cũng không chịu yếu thế, tùng thử hoàng ngư đã ra nồi.

Sau khi thân cá được trụng dầu thì tỉa thành hình như con sóc*, nước sốt bóng loáng đập vào ống kính, đánh mạnh vào thị giác người xem, dường như cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được vị xốp giòn của cá, dân mạng như có thể cảm thụ được nước sốt ở đầu lưỡi.

(* con sóc tên hán là tùng thử)

Ông chú JN là người vùng duyên hải, am hiểu làm hải sản, lần này hải sâm ông ta mang đến cũng được lựa chọn kỹ càng, sáng nay mới được chở tới. Mặc dù hải sâm băm nhỏ không đánh vào thị giác như hai món kia, nhưng nguyên liệu cao cấp như vậy đủ để dân mạng liếm láp đầu lưỡi, ảo tưởng vị ngon của nó.

Thời gian trận đấu kết thúc, Tây Mễ vẫn còn đang làm. *n^a!n)a%t&r@n~g!!d~d~l~q~d*

Âm nhạc ở sân khấu không hiểu sao trở nên khẩn trương, MC đi một vòng, cuối cùng dừng lại ở trước bàn Tây Mễ: "Wow, bốn vị đầu bếp tối nay thật đúng là khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt nha, so với nhóm đầu bếp truyền thống, nhóm đầu bếp nổi tiếng trên mạng cũng không chịu yếu thế chút nào, món ăn cực kỳ độc đáo! Mặc dù Tây Tây Tây Mễ của chúng ta xảy ra chút sự cố nhỏ, nhưng cũng may món ăn đã hoàn thành, kim thang xào nấm dại của cô ấy thoạt nhìn vô cùng tốt đấy."

MC nói xong câu đó, dân mạng trực tiếp bình luận: 

"Hừ hừ! Đi cửa sau thì có thể làm được trò trống gì chứ!"

"Mau chuyển máy quay về phía nữ thần đi! Không muốn xem người đi cửa sau!"

"..."

Ống kính dừng ở trên món kim thang xào nấm dại, quả tròn nhỏ do nấm dại tạo thành đắm chìm trong trong kim thang*. Màu của kim thang là màu vàng tươi như hoàng bào, nấm dại trơ trọi trong đó, luôn cảm thấy như thiếu đi thứ gì đó.

(* kim là vàng, thang là canh, đã giải thích ở cuối chương trước)

MC giới thiệu: "Thật sự khó có thể tưởng tượng được, trứng vịt muối và canh gà có thể làm ra kim thang nhẵn nhụi như vậy."

Bốn vị giám khảo, khán giả trên khán đài nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, một dĩa* kim thang xào nấm dại được phóng to lên mấy lần, kim thang nhẵn nhụi dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ.

(* dĩa này là dùng dĩa trũng ý)

Trong lúc dân mạng chuẩn bị châm chọc món ăn thoạt nhìn cực kỳ nhạt nhẽo, trong màn ảnh, Tây Mễ đột nhiên rắc bọt vụn màu xanh vào trong đĩa, bởi vì rất nhiều dân mạng không xem quá trình Tây Mễ nấu ăn nên hoàn toàn không biết bọt xanh biếc cô rắc lên là cái gì. *n^a!n)a%t&r@n~g!!d~d~l~q~d*

Trong màn bắn đạn, có một dân mạng suy đoán: 

"Thìa là*?"

(* có tên là khô trà, thìa là cần, ở Nam Cương thì có tên là cây thìa là)

"Đệt nó chứ thìa là mà như vậy?"

"Là rau thơm."

"Rau thơm làm gì nhỏ như thế?"

"Thật sự là rau thơm nha!! Từ đầu đến cuối tôi đều xem Tiểu Tây Mễ nấu, tận mắt nhìn cô ấy băm nhỏ rau thơm ra! Mấy người tin tôi đi!! Tôi rất yêu mến Tiểu Tây Mễ! Kỹ thuật cắt siêu cấp xịn đấy! Động tác nấu ăn cũng tốt, mấy người đều đi hâm mộ Nam Tinh, Tây Mễ là nữ hoàng của tôi!"

Trên mạng nhốn nháo ầm ĩ cả lên.

Rắc rau thơm hết sáu phút, ống kính nhắm ngay kim thang xào nắm dại đã hoàn thành, khán phòng, giám khảo xôn xao một mảnh. Ngay cả Ứng Khúc Hòa cũng không chịu nổi thổn thức.

Rau thơm được băm nhỏ bồng bềnh ở trên kim thang, đã biến thành thanh long vây quanh "cầu nấm dại" bay lên*. Mùi hương đồ ăn Hoàng thất cao cấp được miêu tả sinh động đập vào mắt, bởi vì màu sắc của món ăn này quá mức trong quý**, bạn nhìn nó, dường như trong dĩa có ánh sáng vàng tỏa ra, thậm chí là ảo giác ánh sáng vàng chói lóa mắt. Lúc bày ra trước mắt giám khảo cùng ba món ăn khác, thì đều dìm ba món kia trở nên ảm đạm thất sắc.

(* ý ở đây là bọt râu thơm như chấm nhỏ thanh long vây quanh những quả nấm hình tròn nổi lơ lửng trong dĩa canh á

** trong là trong veo, trong vắt, quý là đắt, cao quý)

Sự khác biệt giữa Hoàng đế và thổ thân* địa phương.

(* thân trong thân sĩ)

Sự khác biệt giữa quý khí trong vắt và hơi thở cường hào.

So về khí chất, món của Tây Mễ đã đè bẹp hoa thơm cỏ lạ.

Dựa theo trình tự món ăn ra lò, bốn vị giám khảo lần lượt nếm vịt bát bảo hồ lô, tùng thử hoàng ngư, hải sâm băm nhỏ, cuối cùng mới đến kim thang xào nấm dại của Tây Mễ. *n^a!n)a%t&r@n~g!!d~d~l~q~d*

Chia ra nếm bốn món ăn, bốn vị giám khảo bắt đầu đánh giá.

Giám khảo thứ nhất nói: "Nhân vịt bát bảo hồ lô dày mềm rải rác, tay nghề và điều phối nước dùng có trình độ chuyên nghiệp. Mặc dù hương vị của tùng thử hoàng ngư và hải sâm băm nhỏ không tệ, nhưng cá nhân tôi càng thiên về vịt bát bảo, cho nên, một phiếu của tôi bầu cho Tây Tây Tây Mễ. Lý do tôi không nói trước, sợ cách nghĩ của tôi sẽ ảnh hưởng đến vị giám khảo tiếp theo."

Vị giám khảo thứ hai cười nói: "Tôi bầu cho vịt bát bảo."

Vị giám khảo tiếp theo nói thẳng: "Tôi không ăn rau thơm, cho nên một phiếu này bầu cho Ông chú JN."

Tây Mễ, Ông chú JN, Nam Tinh đều được một phiếu, trái tim Diệp Đậu Đậu treo lên, ánh mắt tập trung đang trên người Ứng Khúc Hòa. Nếu như không có được một phiếu cuối cùng của Ứng Khúc Hòa, thì có nghĩa cô ta không được phiếu nào, và sẽ không được vào vòng tiếp.

Bốn đầu bếp nổi tiếng trên mạng, dựa theo kế hoạch ban đầu của ban tổ chức thì bốn vị giám khảo sẽ giữ bốn vị đầu bếp này lại, nhưng Ứng Khúc Hòa không thích rạp khuôn, ngồi ở đó im lặng thật lâu, ngón tay thon dài không ngừng gõ trên mặt bàn, từng phát từng phát, nặng nề như đánh vào trong lòng quần chúng.

"Tôi bầu cho Tây Mễ."

Giọng nam trầm lắng vang lên trong micro, không hiểu sao lại cho thêm chút từ tính. Dường như có một sức mạnh dẫn dắt lòng người, trong vô hình lại giống như một vuốt mèo, nhẹ nhàng gãi lỗ tai người nghe, trêu chọc lòng người.

Nhóm truyền thống thi đấu ở quảng trường lộ thiên mặc dù cũng có trực tiếp nhưng rất ít người xem. *n^a!n)a%t&r@n~g!!d~d~l~q~d*

Lúc này phát sóng trực tiếp nhóm nổi tiếng trên mạng, thu hút rất nhiều người sành ăn ngồi xổm ở trước màn hình. Âm thanh này, đám dân mạng rất quen thuộc, màn đạn bắt đầu điên cuồng bắn ra: "Trời ơi!! Giọng nói này!! Ôi không!!"

"Giọng nói này giống giọng của chồng tôi quá!!"

"Ai nói Mỹ Thực Đạo không tham gia chương trình! Mỹ Thực Đạo là giám khảo đó! Trời ạ, thì ra Mỹ Thực Đạo đẹp trai như vậy? Ông chủ lớn của Ứng Thực Hiên?"

Ứng Khúc Hòa thu hồi tay, ý thức được có thể đã bị lộ, lúc nói tiếp đã đổi thành giọng khác.

Dân mạng lập tức thất vọng:

"Không phải chồng tôi, nhưng giọng nói thật sự rất giống."

"Từ hôm nay trở đi, tôi có thêm một ông chồng! Mỹ Thực Đạo là chồnglowns của tôi, Ứng Khúc Hòa là chồng hai của tôi! Meo meo!"

"..."

MC đi đến bên cạnh Diệp Đậu Đậu, duỗi tay ra ôm lấy cô nàng, "Thật đáng tiếc, Đậu Đậu đáng yêu của chúng ta dừng bước tại đây, không thể tiến hành trận so tài tiếp theo. Đậu Đậu, có muốn nói gì với mọi người không?"

Diệp Đậu Đậu cúi đầu, vành mắt thoáng ửng hồng, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười, nói với Ứng Khúc Hòa: "Tôi muốn mời thầy Ứng nói xem món ăn của tôi kém món ăn của Tây Tây Tây Mễ ở chỗ nào."

Vẻ mặt Ứng Khúc Hòa nhạt nhẽo: "Tôi không rõ, tại sao luôn có người không biết tự lượng sức mình thích hỏi câu này. Kém ở đâu, ánh mắt của cô không biết nhìn sao?"

Anh tự tay dịch chuyển hai món lại gần nhau, chỉ vào hai món ăn ăn: "Riêng đẳng cấp đã kém xa một đoạn, món ăn của cô giống như đang nói "Ha, tôi thật thấp hèn, mau chuyển tôi rời khỏi cái thứ cao quý này đi"." Anh bắt chước lúc món ăn nói chuyện, giọng điệu không mang theo chút cảm giác hài hước nào, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lại khiến cho người ta khiếm nhã phì cười. Anh đẩy hai món về phía trước, "Về phần hương vị, cô qua tự nếm đi." *n^a!n)a%t&r@n~g!!d~d~l~q~d*

Diệp Đậu Đậu không chịu yếu kém, đi tới nếm thử món ăn của mình, sau đó ném món của Tây Mễ.

Người trước quả thực làm da giòn thịt mền, ngọt chua thuần túy tươi mới; nhưng vị của người sau lại khiến vị lôi* của cô ta đạt đến một cảnh giới mới; món của người sau lấy tươi mới làm nền, người trước lập tức lộ ra vẻ đầy mùi béo ngậy.

(* khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị)

Vị tươi mới của nấm dại lan tràn ở trên đầu lưỡi, dường như khiến cô ta rơi vào trong sơn thôn mát mẻ sau cơn mưa, bốn phía xanh biếc chói mắt.

Kim thang nhẵn nhụi lướt qua đầu lưỡi, chưa kịp cảm thụ phối liệu* đã hòa quyện cùng nước bọt, cái ngon xa xỉ khiến cảm quan của cô ta bị kích thích, không biết là vì thua nên cảm thấy uất ức, hay là vì cái tươi ngon đặc biệt này khiến cô ta kích động, rơi lệ không ngừng.

(* vật liệu hỗn hợp)

Quần chúng bàng hoàng, là ăn rất ngon mới có thể khiến cho nữ thần mỹ thực Đậu Đậu rơi lệ sao!

Không ít dân mạng bắt đầu xem lại tình tiết Tây Mễ nấu ăn.

Trong màn ảnh, bởi vì khuôn mặt chưa được trang điểm hoàn chỉnh nên sắc mặt Tây Mễ có phần tái nhợt, nhưng thắng ở tuổi trẻ, da dẻ cực tốt, ánh mắt trong suốt, nhìn lâu sẽ cảm thấy không tệ chút nào, thuộc về kiểu chợt nhìn thì thanh đạm như nước, nhìn lâu tựa như nước trong veo.

Kim thang truyền thống chỉ dùng bí đỏ để chế biến, còn Tây Mễ thì lại dùng trứng muối vàng của bản địa. Đánh lòng đỏ trứng, sau đó cho vào nồi rồi dùng canh gà hầm từ từ, cầm muôi gỗ dùng thủ pháp đặc biệt khuấy lên, sau đó khống chế độ lửa, kim thang rất nhanh thành hình, hơn nữa hết sức nhẵn nhụi. *n^a!n)a%t&r@n~g!!d~d~l~q~d*

Vì để duy trì vị nước vốn có của nấm dại, Tây Mễ không chọn luộc mà chọn hấp, thẳng đến khi nấm dại chín mọng mềm đi thì dùng tay viên nhẹ thành hình tròn, thả vào trong kim thang.

Phân cảnh băm rau thơm khiến cả đám người sành ăn trợn mắt há mồm, dao phay bay nhanh ở trên thớt, trong giây lát đã băm rau thơm thành bọt.

Kỹ thuật này, phục sát đất luôn!!

Xem lại trận đấu khiến dân mạng cảm thấy đặc sắc, sau khi kết thúc, fan blog của Tây Mễ từ mấy vạn tăng lên hai mươi vạn, fan sành ăn chân chính bay vọt tới.

Trở lại hậu trường tẩy trang, Tây Mễ mệt rã rời, nằm thẳng lên ghế sofa. 

Nam Tinh nhìn cô qua gương: "Biểu hiện không tệ, khó trách cô có thể làm bạn với Khúc Hòa."

Diệp Đậu Đậu khóc đến mức hai mắt hơi sưng lên, nghe thấy câu nói này thì tiếng khóc đột nhiên dừng lại, giống như phát hiện vùng đất mới nhìn Nam Tinh: "Tây Mễ là bạn với giám khảo?"

Nam Tinh không để ý tới cô ta, thay quần áo, thu dọn đồ xong thì rời khỏi phòng hóa trang.

Diệp Đậu Đậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nam Tinh rời đi phẫn uất nói: "Chảnh cái gì mà chảnh chứ? Tây Mễ, trận đấu cuối cùng cô nhất định phải thắng cô ta! Chuyện gạch cua, nhất định là do cô ta làm ra! Nhà cô ta có quyền có thế, muốn làm ra những chuyện kia thì dễ như trở bàn tay."

Tây Mễ nhận được một tin nhắn trong blog, bên kia gởi qua một đống hình, là chứng cứ Diệp Đậu Đậu mua chuộc người phụ trách nguyên liệu nấu ăn của ban tổ chức.

Người mật báo gởi ảnh xong còn bổ sung thêm thêm một câu: "Tôi là fan của cô, xin cô đừng tiết lộ tên id của tôi, Diệp Đậu Đậu là con gái của tổng đạo diễn bên ban tổ chức chúng tôi, nếu cô để lộ id của tôi, tôi sẽ mất bát cơm này mất. Tôi rất thích cô, tôi sẽ tiếp tục ủng hộ cô, cố lên!"

Diệp Đậu Đậu vẫn đang huyên thuyên bên tai Tây Mễ.

Tây Mễ nhìn tấm ảnh, lại giương mắt nhìn Diệp Đậu Đậu bề ngoài dịu dàng, nói lảm nhảm như một oán phụ, thật lâu sau hỏi một câu: "Chị hai à, cô có nghe qua câu này chưa? Thiện ác cuối cùng sẽ có báo, đạo trời luôn tuần hoàn, không tin ngẩng đầu nhìn xem," cô ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Ông trời sẽ quấn nhiễu người đó!"

Đột nhiên nói một câu khiến Diệp Đậu Đậu sửng sốt. *n^a!n)a%t&r@n~g!!d~d~l~q~d*

Tây Mễ đứng dậy vỗ vỗ vai cô ta: "Nhân phẩm quyết định trù phẩm*, đối thủ là địch cũng là bạn. Nếu cô một lòng một dạ chỉ muốn hạ gục đối thủ mà không nghiên cứu trù nghệ, món ăn cô làm ra chỉ có thể là đồ bỏ đi."

(* trù phẩm là nhân phẩm của một người đầu bếp)

Nói xong Tây Mễ cầm di động xoay người rời đi, tới cửa lại dừng lại, xoay người hỏi cô ta: "Cô ăn thử thức ăn cho heo chưa?"

Diệp Đậu Đậu sửng sốt.

Tây Mễ nhăn nhăn cái mũi, vẻ mặt ra vẻ hung hãn nói: "Cô nhất định chưa từng ăn đúng không? Phân chó cô cũng chưa từng ăn nhỉ? Món ăn cô làm, hương vị có thể không bằng cả thức ăn cho heo và phân chó đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.