Mộ Dung Tước Em Yêu Anh

Chương 129: Đàn ông là phải độc ác.




Hướng Hoằng Dương hơi kinh ngạc. Đối với Vân Nhàn, hắn có đôi chút hiểu biết rằng người nọ có quan hệ với cả Triển Lăng Yến và Hướng Hoằng Huy, nhưng trải qua tiếp xúc ngắn ngủi đêm qua, hắn cảm thấy Vân Nhàn không phải loại người thích tra tấn kẻ khác, huống hồ theo tình huống đêm qua thì có vẻ Vân Nhàn rõ ràng là người rất bao che khuyết điểm, thì sao lại có thể dụng hình với thư đồng sau khi bọn họ rời đi?

Hắn nhìn người trước mắt: “Chuyện này là thật sao?”

“Vâng!” Long Thiên Tài hai mắt đẫm lệ gật đầu, “Vương gia bắt tiểu nhân cởi quần, dắt một con chó hoang đến cắn cho tiểu nhân hai phát, để tiểu nhân nhớ đời.”

Cô tướng quân: “…” Chó hoang?

Hướng Hoằng Dương nhướng mày: “Lúc nãy ngươi nói là suýt nữa thì mình bị cắn chết.”

“Tiểu nhân sợ chó, đối với tiểu nhân thì cắn hai phát hay nhiều hơn nữa thì cũng không khác gì nhau, vẫn hù chết người được.” Long Thiên Tài lau lau nước mắt không tồn tại, ra vẻ đáng thương. Hướng Hoằng Dương quan sát hắn, chẳng biết tại sao lại quan tâm hỏi một câu: “Đã bôi thuốc chưa?”

Nam sủng đứng bên cạnh thất kinh, ánh mắt khi nhìn về phía người nào đó mang theo cả hận ý. Long Thiên Tài có thể phát hiện được tầm mắt của y, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, công chúa đã ban dược rồi, bảo là nghỉ ngơi hai ngày thì có thể hoạt động bình thường, đa tạ điện hạ quan tâm. Đây vốn là lỗi của tiểu nhân, không nên động chạm tới người tâm phúc bên cạnh ngài,” hắn dời ánh mắt, thành khẩn nói, “Ngày hôm qua tiểu nhân thật sự hồ đồ lớn mật, mạo phạm tới công tử, không nên nói công tử dựa vào nhan sắc để lên được địa vị này, không biết đã bò lên giường của bao nhiêu người, đã là thân tàn hoa bại liễu còn vọng tưởng muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, tiểu nhân thật đáng chết, mong công tử thứ tội.”

“Ngươi…” Nam sủng nghe được thì trên mặt lúc xanh lúc trắng, rõ ràng là người này bày ra tư thái cung kính chịu tội, nhưng lại như đang đâm chọc vào lỗ tai y, được lắm tên thư đồng này!

Y hơi cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt của tam hoàng tử. Hướng Hoằng Dương không tỏ thái độ gì, nhợt nhạt nhấp một ngụm trà, ra vẻ hăng hái muốn xem sách mà nghiêng đầu nói với người bên cạnh: “Ngươi về trước đi.”

“Thế nhưng điện hạ…”

Hướng Hoằng Dương đảo mắt qua, nam sủng đành phải rời đi, lúc đi ngang qua Long Thiên Tài thì hung hăng liếc hắn một cái. Long Thiên Tài yên lặng rời sang bên cạnh nửa bước, đố kị có thể khiến người ta phát cuồng, hắn không muốn diễn trò tranh sủng với người này, tuy rằng đúng là hắn phải quyến rũ nam nhân của y.

Y thuật của muội muội nhà mình như thế nào, trong lòng Hướng Hoằng Dương rất rõ ràng, nên cũng không hỏi lại thương thế của Long Thiên Tài mà cười nói: “Vương gia nhà ngươi bảo ngươi ra ngoài có việc gì?”

Long Thiên Tài không thèm suy nghĩ: “Mua đồ.”

“Sao? Mua gì?”

Làm sao ta biết, phủ công chúa muốn gì chả có… Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, cực kỳ thành thật nói: “Mứt quả.”

Hướng Hoằng Huy nao nao, mỉm cười: “Sợ là vương gia nhà ngươi biết ngươi thích ăn, nên mới sai riêng ngươi đúng không?”

Long Thiên Tài mở to mắt đáp: “Vương gia anh minh.”

Hướng Hoằng Dương nghiêng đầu phân phó thị vệ vài câu, người sau nhẹ giọng nói vâng, lĩnh mệnh rời đi. Hắn nhìn người nào đó, ngoắc: “Ngồi xuống đi.”

Trong lòng Long Thiên Tài cực kỳ vui vẻ, nhưng vẫn cung kính nói:”Tiểu nhân không dám.”

“Có gì không dám, vừa rồi khi ngươi chọc giận Tiểu Nguyên thì chẳng phải lá gan rất lớn sao? Bản vương cho ngươi ngồi, thì ngươi cứ ngồi xuống.”

Long Thiên Tài liền chậm rãi ngồi xuống phía đối diện Hướng Hoằng Dương. Hướng Hoằng Dương nhìn dáng vẻ của hắn: “Vết thương còn đau sao?”

“Hết đau rồi.” Long Thiên Tài cung kính nói, hắn chỉ hơi bất tiện trong hành động mà thôi. Cô tướng quân đứng sau hắn, liếc xuống nhìn, im lặng không lên tiếng.

Hướng Hoằng Dương ý bảo cho người hầu rót trà cho hắn, thử hỏi: “Tình cảm của vương gia nhà ngươi với tiểu vương gia Thánh Hoa rất tốt đúng không?”

Long Thiên Tài gật đầu: “Tốt đến độ mặc chung một cái khố rồi.”

“Sao?” Hướng Hoằng Dương vô cùng kinh ngạc, nếu xét đến quan hệ đêm qua của hai người kia có vẻ không thân mật, thậm chí có chút cứng nhắc… Hắn trầm ngâm một lát: “Có đúng là sau một đêm dài nói chuyện, vương gia nhà ngươi liền cam nguyện đi theo hắn không?”

Vì phòng ngừa lòi đuôi, Long Thiên Tài phải cố nhớ lại giới thiệu về mình của Vân Nhàn với người trước mắt lần trước, rồi mới cung kính nói: “Tiểu nhân gặp vương gia ở Thánh Hoa, khi đó vương gia và tiểu vương gia đã đi cùng nhau rồi. Nhưng vương gia có kể lại một lần, đúng là giống như điện hạ nói vậy.”

“Cậu ta có nói hai người họ đàm luận về nội dung gì không?”

Kỳ thực chỉ nói chuyện phiếm tào lao tiện thể nhận thân… Long Thiên Tài nói: “Không nói gì.”

Hướng Hoằng Dương nghĩ thầm nếu hỏi nhiều sợ bị người hoài nghi, liền lại hàn huyên vài chuyện khác. Lát sau, thị vệ trở về, trong tay cầm vài xâu mứt quả. Hướng Hoằng Dương cười nói: “Đây, ăn đi.”

Long Thiên Tài chớp mắt, chân thành nhìn hắn, rồi đột nhiên cười tươi: “Tam điện hạ, ngài đúng là người tốt.” Nụ cười này hắn luyện tập rất nhiều lần, chắc chắn không thất bại được.

Hướng Hoằng Dương chỉ cảm thấy ánh lên trong đôi mắt xinh đẹp kia chỉ có thân ảnh của chính mình, làm cho hắn cực kỳ vui vẻ, ánh mắt cũng mềm đi một chút: “Ăn đi.”

Long Thiên Tài không khách khí với hắn nữa, cúi đầu liền ăn, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc. Hướng Hoằng Dương chỉ cúi đầu nhìn rồi nói chuyện phiếm với hắn, sau đó đột nhiên hỏi: “Tiểu vương gia Thánh Hoa là người như thế nào?”

Long Thiên Tài suy nghĩ một chút: “Là người tốt.”

“Tốt… như thế nào?”

“Ừm, ngài ấy đối xử với tiểu nhân rất tốt.”

Cô tướng quân liếc hắn một cái, thầm nghĩ ngươi đối xử với bản thân mình thì tất nhiên là tốt rồi.

Hướng Hoằng Dương cười nâng chén trà lên uống, dời mắt nhìn về phía Cô tướng quân. Tuy rằng người này nhìn có vẻ an phận, nhưng trên người lại mơ hồ lộ ra uy thế, không hề giống một hộ về chút nào. Hắn hơi híp mắt, hổi Tiểu Bảo: “Y là hộ vệ bên cạnh vương gia nhà ngươi hay là người của Triển điện hạ?”

Long Thiên Tài nghĩ thầm nếu nói là Triển Lăng Yến, có khi người này sẽ muốn hỏi mặt than một đống vấn đề, không chừng lại xảy ra việc không tốt, liền nói: “Là người bên cạnh vương gia.”

Hướng Hoằng Dương gật đầu, như vậy thì thời gian người này theo Vân Nhàn hẳn là lâu hơn Tiểu Bảo. Hắn ngẩng đầu hỏi: “Ngươi nghĩ… tiểu vương gia là người như thế nào?” Hắn biết người này cẩn tuân quy củ, có thể sẽ không nói được bao nhiêu chuyện hữu ích, nhưng hắn không ngờ người này lại nói rất nhiều, hơn nữa vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Tiểu vương gia trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, anh tuấn tiêu sái, tài mạo song toàn, võ công cao cường, không sợ sống chết, giữa thiên quân vạn mã có thể dễ dàng lấy đầu địch nhân, thiên hạ vô địch.”

Hướng Hoằng Dương bất ngờ không kịp đề phòng, không khống chế nổi mà phun luôn ngụm trà trong miệng. Cũng may hắn nghiêng đầu, không phun lên mặt Long Thiên Tài, mà Long Thiên Tài lại ngơ ngác ngồi, tự cảm thấy may mắn rằng mình không uống trà, nếu không chắc chắn sẽ phun trúng mặt Hướng Hoằng Dương. Lời mặt than nói chính là lời hắn từng tự biên tự diễn, suýt chút nữa thì nói ra cả ác tâm lần này của hắn rồi!

Hướng Hoằng Dương ho khan vài tiếng, thầm nghĩ chẳng lẽ là người này có tình ý với tiểu vương gia? Bằng không sao lại có thể nói ra những lời này? Hắn hỏi: “Đây là ngươi tự thấy thế hay là do người khác nói?”

Cô tướng quân ăn ngay nói thật: “Là tiểu vương gia nói.”

“…” Đối với tiểu vương gia, Hướng Hoằng Dương lại có thêm một chút hiểu biết.

Long Thiên Tài giật giật khóe miệng, yên lặng cúi đầu ăn xâu mứt quả thứ hai. Hôm nay hắn khởi hành muộn, giờ mắt thấy sắp đến buổi trưa rồi, Hướng Hoằng Dương hỏi: “Vương gia nhà ngươi có nói khi nào phải quay về không?”

“Rất tốt, ở lại ăn cùng bản vương.”

“Hả? Tiểu nhân không dám.”

Hướng Hoằng Dương híp mắt, nghiền ngẫm cười: “Lúc nãy bản vương đã muốn hỏi, chẳng phải ngươi cũng nhanh mồm nhanh miệng sao? Sao giờ lại câu nệ như vậy, bình thường ở trước mặt vương gia ngươi cũng ngoan như vậy hả?”

Long Thiên Tài cảm thấy cơ hội tới rồi, khẽ lắc đầu.

“Vậy là được rồi, trước mặt bản vương ngươi không cần như vậy, nên như thế nào thì cứ như thế đó, nói thế nào ngươi cũng là người bên cạnh vương gia, bản vương sẽ không ép buộc ngươi chuyện gì.”

“Ngươi có thể tiền trảm hậu tấu…”

Hướng Hoằng Dương nhất thời mỉm cười: “Bản vương xin đảm bảo, hôm nay cho dù ngươi lớn mật với bản vương, bản vương cũng không làm khó ngươi, thế nào?”

Long Thiên Tài gật đầu, thở ra một hơi: “Đi, ta với ngươi đi ăn cơm.”

Ta? Hướng Hoằng Dương cười cười, dẫn bọn họ xuống lầu. Mấy người nhanh chóng đi tới quán rượu lớn nhất kinh thành, bọn họ thuê một phòng riêng, phân phó mang thức ăn lên. Rượu được đưa tới, hắn nhướng mày: “Uống không?”

Long Thiên Tài nhìn rượu trước mặt, yếu ớt nói: “Chỉ cần một chén là ta say rồi, hơn nữa sau khi uống xong… ta không còn là chính mình nữa, sẽ làm ngươi sợ…”

“Sao?” Dường như Hướng Hoằng Dương không tin, nhìn về phía Cô tướng quân. Người sau vội vàng gật đầu, chuyện này y đã có kinh nghiệm. Hướng Hoằng Dương càng thêm hứng thú: “Uống một chén cho bản vương nhìn, yên tâm, cho dù ngươi nói chuyện gì thì bản vương cũng không trách tội.”

Long Thiên Tài chờ chính là câu này, hắn gật đầu: “Ngươi nói đấy nhé?”

“Ừm.”

Long Thiên Tài cực kỳ hào sảng, trước khi Cô tướng quân kịp ngăn lại đã ngửa đầu nâng chén uống. vừa lấy tay lau miệng xong thì hai mắt trợn ngược, lập tức hôn mê.

Hướng Hoằng Dương ngẩn ra, không khỏi lắc đầu cười cười, quả nhiên người này một chén đã say. Vị trí của bọn họ là dựa vào song cửa, Cô tướng quân yên lặng tiến lên muốn ôm lấy hắn, nhưng đúng lúc này một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, mi mắt người nào đó giật giật, chậm rãi mở ra. Trong lòng y giật thót, xong rồi.

Người nào đó nhìn trái nhìn phải: “Ai, ai? Chỗ này là chỗ nào?”

Cô tướng quân vội vàng nói: “Điện hạ, hắn uống say rồi, chúng tiểu nhân xin được cáo lui.”

“Không vội,” Hướng Hoằng Dương cực kỳ thích thú nhìn người nào đó, “Còn nhận ra bổn vương không?”

“Sao?” Hai mắt Long Thiên Tài mơ màng, chậm rì rì lắc lư nghiêng người sang, nâng mặt hắn nhìn trái nhìn phải. Khoảng cách gần đến mức thậm chí Hướng Hoằng Dương còn nhìn thấy rõ độ cong của hàng mi người nọ. Hắn không khỏi nín thở, chỉ nghe Long Thiên Tài a một tiếng: “Tam điện hạ?!”

“Không sai, là bản vương.”

Long Thiên Tài hít hít mũi, nắm lấy áo Hướng Hoằng Dương bi thương nói: “Ngươi cứu mạng, cứu ta, mạng ta chỉ còn có chín ngày thôi, ngươi lấy giải dược cho ta đi được không, hả? Cho ta giải dược! Tên yêu quái Hướng Hoằng Huy nói chỉ có hoàng thất Trạch Nam mới có thể lấy được, hu hu hu, người ta không muốn chết đâu!”

Lúc đầu Hướng Hoằng Dương còn không hiểu hắn nói gì, nhưng nghe được câu tiếp lại cả kinh, kim quang trong mắt chợt lóe, cũng bất chấp người này dám gọi thẳng tên Hướng Hoằng Huy mà ngưng giọng hỏi: “Có phải ngươi trúng loại độc mà chỉ có thể sống được nửa tháng hay không?”

Long Thiên Tài gật đầu, càng thêm bi thương: “Cứu cứu ta đi mà, tên yêu quái kia cố ý ép buộc ta, cuối cùng đến giờ cũng không cho ta thuốc giải! Tên khốn đó! Không phải thứ tốt lành gì, hu hu hu…” Hắn chậm rãi lắc lư trở lại, nhào vào lòng mặt than, “Ca, ngươi nói xem sao mạng ta lại khổ như vậy!”

Cô tướng quân ngẩn ra, chỉ cảm thấy người này âm thầm cắn y một cái, đột nhiên nhớ ra lúc uống rượu xong thì người này dùng tay áo lau miệng, trong lòng y run lên, người này… lẽ nào đã nhổ rượu ra rồi?

“Ca?” Hướng Hoằng Dương nghi hoặc, “Các ngươi là huynh đệ?”

Cô tướng quân gật đầu: “Thất tán đã lâu, nếu không phải gặp được vương gia thì không biết hai huynh đệ chúng ta đến khi nào mới có thể gặp lại.”

Hướng Hoằng Dương à một tiếng: “Hắn trúng độc thật sao?”

“Vâng.”

Hướng Hoằng Dương không khỏi nhíu mày: “Vì sao phải hạ độc hắn? Tiểu Bảo?”

Long Thiên Tài ra vẻ mê mang quay đầu lại ngơ ngác nhìn hắn: “… Hả?”

Hướng Hoằng Dương nhìn vẻ mặt hồ đồ của hắn, tâm tình rất tốt, ngoắc: “Đến đây,” hắn nhìn người này đi tới trước mặt, kiên trì hỏi, “Lúc nãy ngươi mới nói cố ý ép buộc ngươi là sao?”

“Đúng thế!” Long Thiên Tài tức giận, “Mạng của ta ở trong tay y, vương gia nhà ta đương nhiên phải theo ý y, tiểu vương gia và vương gia quan hệ rất tốt, tự nhiên cũng phải như vậy, y bắt chúng ta phải ở lại hành cung của công chúa mấy ngày, sau đó bắt ta giúp y.”

Hướng Hoằng Huy vẫn còn đang kinh ngạc tại sao mạng của người này lại đáng giá như vậy thì đã nghe được câu kia, nhất thời nhướng mày: “Ngươi?”

Long Thiên Tài hừ hừ hai tiếng, đột nhiên đặt tay lên vai hắn, ra vẻ thần bí hỏi: “Ngươi muốn để Hướng Hoằng Huy và thái tử rớt đài hết đúng không? Hả?”

Trong lòng Hướng Hoằng Dương thất kinh, còn chưa kịp phát tác thì đã nghe hắn nói: “Các ngươi đều muốn đem người kia giết chết, ngốc, quá ngốc!”

Ánh mắt của Hướng Hoằng Dương tối nghĩa không rõ, Cô tướng quân yên lặng đứng nhìn, chuẩn bị sẵn sàng lúc nào cũng có thể ra tay, chỉ thấy người nọ đột nhiên phất tay cho thị vệ lui xuống dưới, liếc mắt nhìn Cô tướng quân: “Ngươi cũng đi xuống dưới.”

“Hả? Vì sao?” Long Thiên Tài lắc lư đi qua ôm lấy mặt than, “Bước qua xác ta trước đã!”

“…”

Cô tướng quân nhàn nhạt nói: “Điện hạ, ý của hắn là nếu ngài muốn tiểu nhân đi ra ngoài, thì trước hết phải bước qua thi thể của hắn.”

Long Thiên Tài gật đầu: “Đúng!”

“…” Hướng Hoằng Dương hít vào một hơi, ổn định tâm tình, “Ngươi mới nói bản vương ngốc?”

“Đúng thế,” Long Thiên Tài chậm rãi lủi vào phía sau mặt than, cầm lấy quần áo y lộ ra một cái đầu, “Cha già ngươi cũng lập thái tử rồi, ngươi và Hướng Hoằng Huy còn đánh cái gì nữa hả? Ta thấy ngươi cứ liên thủ với y kéo thái tử rớt đài, trong quá trình này ngươi có thể thuận tiện làm vài chứng cứ vu hãm cho y, cho y phải tự giải quyết, ngươi nói xem… cuối cùng thì ngôi vị hoàng đế sẽ là của ai hả?”

Hướng Hoằng Dương hít sâu một hơi, kim quang trong mắt sáng rực lên, rồi lại nghe thấy hắn nói: “Đương nhiên làm chứng cứ không dễ dàng gì, nếu không tốt có thể kéo cả bản thân vào, hu hu hu, đáng lẽ ra tên yêu quái kia không nên bắt ta phải giúp y, các ngươi muốn đấu ngươi chết ta sống thì đâu có liên quan gì tới ta, hu hu hu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.