Mộ Dung Tước Em Yêu Anh

Chương 125: Kinh hãi!




“Mấy người…” Vẻ mặt Bạch Liên vặn vẹo, nằm ở trên giường không nhúc nhích, đôi mắt đảo loạn, kinh sợ không hiểu, quả thực hận không thể đào một cái hố để chui xuống. Nếu xuống giường, hiện tại y đang trần như nhộng, trên người còn mang theo các loại vết tích; nếu không dậy nổi, nhất định y sẽ bị hai ma đầu này trêu chọc.

Vẻ mặt Tiêu Sùng bất đắc dĩ: “Điểm tâm được rồi, không bằng hai vị vương gia đi dùng bữa đi.”

Long Thiên Tài đứng ở trước giường để cho mặt than chỉnh lý quần áo cho mình, lo lắng dạy dỗ: “Tiểu Thảo à, túng dục thương thân, phải biết nặng biết nhẹ nhớ chưa, nếu không thì làm sao Tiểu Hoa có thể xuống giường được hả?”

Tiêu Sùng nhìn Tiểu Hoa vì mình nhất thời không khống chế được mà rơi đến loại tình trạng này, đáy lòng có chút hổ thẹn, đang muốn mở miệng thì nghe thấy Triển Lăng Yến nói: “Có thể hiểu được, lúc mới có được Tiểu Nhàn Nhi bản vương cũng để cho Tiểu Nhàn Nhi nằm trên giường cả ngày.”

“…” Vân Nhàn yên lặng nhìn y, “Câm miệng.”

Triển Lăng Yến cười kéo cậu vào trong lòng: “Ta chỉ nói cho bọn hắn biết quen tay hay việc, ngươi xem không phải bây giờ ngươi rất tốt sao?”

“… Câm miệng.”

Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, nhìn mặt than: “Cho nên… So với bọn họ, ta vẫn còn may mắn chán?”

Cô tướng quân sờ sờ đầu hắn, thành thật nói: “Thân thể ngươi không tốt, ta sợ làm ngươi bị thương. Nếu có thể, ta cũng không muốn cho ngươi xuống giường.”

“…”

“…” Bạch Liên đau đớn, “Các ngươi có thể đi ra ngoài rồi hãy nói mấy chuyện này được không hả?!”

Hai vị vương gia giật mình nhìn y rống lên rồi mới nhớ tới chính sự, Long Thiên Tài nói: “Tiểu Thảo, công chúa có thuốc, bôi vào thì không đau nữa, dùng rất tốt. À, nàng còn có vài loại thuốc khác, ngươi cũng có thể xin thêm một ít để sau này dùng thử.”

Tiêu Sùng nghe ra thâm ý của hắn, nhưng vẫn quan tâm tới câu phía trước hơn, liền đi tìm Hướng Hoằng Tiếc. Nếu hắn không tìm được biện pháp cho Bạch Liên xuống giường, phỏng chừng sau này người nọ sẽ không cho hắn làm nữa.

Chân trước Tiêu Sùng vừa đi, hai vị ma đầu lập tức chạy vội tới trước giường, đồng loạt nhìn chằm chằm người nào đó, ý cười nơi khóe miệng cực kỳ vô sỉ.

Mồ hôi lạnh của Bạch Liên vã ra như tắm, y nắm chặt chăn, không khác gì hoàng hoa khuê nữ bị trêu ghẹo: “Các ngươi… muốn làm gì?”

Long Thiên Tài ngồi ở bên giường, tươi cười hiền lành: “Thì chỉ nhìn ngươi thôi. Tiểu Hoa à, lúc đầu ngươi còn cầu ta đáp ứng cuộc hôn nhân này, ta không đồng ý ngay, hiện tại ngươi có còn nghĩ như vậy không?”

Vẻ mặt Bạch Liên tiếp tục vặn vẹo: “Các ngươi… đã sớm ngờ tới ta sẽ rơi vào tình trạng ngày hôm nay có đúng không?”

Long Thiên Tài và Vân Nhàn cùng nhau gật đầu, tiểu vương gia còn đặc biệt vô tội bỏ thêm câu: “Ta đã từng nỗ lực tách Tiểu Thảo ra để cứu vớt ngươi, nhưng ngươi hoàn toàn không nhận lấy ý tốt này của ta mà.”

“…”

Long Thiên Tài nhìn y: “Được rồi, Tiểu Hoa, ta lại cho ngươi một cơ hội nữa.”

Bạch Liên ngẩn ra: “Ý của vương gia là?”

“Do ngươi quyết định thôi, ” Long Thiên Tài nói, “Sau khi trở về thì Tiểu Thảo sẽ tòng quân, nếu ngươi không muốn gặp lại hắn, muốn cưới một cô nương khác thành hôn sinh con, ta sẽ cầu hoàng huynh điều Tiểu Thảo đến nơi khác, triệt để chặt đứt đoạn nghiệt duyên này của các ngươi, thế nào?”

Tiêu Sùng ra khỏi tây sương liền gặp gỡ mấy mỹ nhân, bọn họ có mang theo thuốc trong người, vừa vặn cho hắn, bởi vậy hắn trở về rất nhanh, vừa đi tới trước cửa liền nghe được câu này liền dừng lại, nghiêng dựa vào trước khung cửa, chờ người nọ trả lời.

Bạch Liên hơi kinh ngạc, nhưng lập tức lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của vương gia, ta sớm nghĩ tới rồi, cho dù hắn là nam hay nữ thì vẫn chỉ là Tiểu Thảo mà thôi, điểm ấy sẽ không thay đổi.”

Vân Nhàn cười tủm tỉm: “Cho nên ngươi quyết định sau này sẽ sống cùng hắn đúng không?”

“Ừm, là ta cưới hắn, hắn là thê tử của ta, không phải hắn cưới ta.” Bạch Liên nhấn mạnh.

Tiêu Sùng lập tức nở nụ cười, cảm giác như có một dòng nước ấm từ tận đáy lòng dâng lên, chảy tới khắp tứ chi bách hài, cả người thư sướng.

Long Thiên Tài gật đầu: “Không thể nói vậy, xưng hô mà thôi, dù sao lên giường thì ngươi cũng phải nằm dưới…”

“…” Bạch Liên khô khốc nói, “Các ngươi có thể đi ra ngoài không?” Hiện tại y đang không mặc đồ, tuy rằng có chăn che lên, nhưng bị người ta đứng xung quanh như vậy cũng khiến cho cả người y không được tự nhiên, huống chi người đứng xung quanh lại là hai ma đầu này.

Long Thiên Tài không đáp mà lại chậm rãi bò lên giường. Bạch Liên lập tức hoảng hốt, Cô tướng quân thì giật giật đuôi mắt, vội kéo hắn. Tiêu Sùng thấy thế cũng vội vàng đi qua, chỉ thấy tiểu vương gia vươn người tới, vẻ mặt chăm chú hỏi: “Tiểu Hoa, ta là bà mối, có phải trong ngày đại hỉ các ngươi cũng nên cho ta tiền lì xì đúng không? Nhất định ngươi phải đóng dày dày một chút.”

Vân Nhàn vội vàng xen mồm: “Đừng quên còn có ta.”

Cô tướng quân cùng Tiêu Sùng: “…”

“…” Bạch Liên giật nhẹ khóe miệng, “Nếu bây giờ các ngươi đi ra ngoài thì sau khi rời giường ta sẽ đưa cho các ngươi ngay.”

“Tốt tốt, ngươi đừng có quên đấy nha,” Long Thiên Tài nghe vậy liền xuống giường, lôi kéo Vân Nhàn, “Đi, ta đi ăn cơm, sau đó sẽ đi du hồ với Hướng Hoằng Dương, ngươi đã bỏ thuốc vào nhẫn chưa?”

“Bỏ rồi, thuốc mê loại tốt nhất, ngươi cứ yên tâm đi ca.”

Long Thiên Tài cầm thật chặt tay cậu: “Tiểu Vân Nhàn, mạng này của ca phải nhờ cả vào ngươi, lúc bỏ thuốc nhớ là đừng có run tay, nhỡ mà bị hắn phát hiện thì ta cũng chỉ có thể bán cái thân xác này thôi.”

Khóe miệng Vân Nhàn giật giật: “Ta biết.”

“Ừm, với cả ngươi đừng bỏ thuốc sớm quá, trước hết để cho ta thử một chút, để xem hắn có mang theo giải dược hay không, nếu như, ” Long Thiên Tài ngừng lại, nhanh chóng buông Vân Nhàn ra, đẩy cậu về phía Triển Lăng Yến, tiếp tục nói, “Nếu như hắn không mang thì ngươi bỏ thuốc cũng vô ích thôi.”

Vân Nhàn và Triển Lăng Yến: “…”

Long Thiên Tài nhấc chân muốn đi, nhìn người theo sau mình, nhỏ giọng nói thầm: “Lòng dạ hẹp hòi, không phải ta chỉ nắm tay Tiểu Vân Nhàn thôi sao, cũng có làm gì cậu ta đâu, sao Triển Lăng Yến cứ trừng mắt với ta vậy?”

Cô tướng quân không đáp, kéo tay hắn.

Long Thiên Tài nhìn y: “Cho nên cũng là ngươi tốt, lòng dạ rộng rãi.”

Cô tướng quân trầm mặc trong giây lát, thành thật nói: “Kỳ thực ta cũng không thích nhìn thấy các ngươi như vậy.”

“… Ta thu lại lời vừa mới nói.”

“…”

Sau khi ăn điểm tâm, Hướng Hoằng Dương liền tới phủ công chúa, lúc đầu hắn tưởng rằng chỉ có hai người là hắn cùng Tiểu Bảo, ai ngờ lại có thêm mấy người nữa, Vân Nhàn giải thích với hắn là mọi người muốn đi ra ngoài dạo chơi, tiện thể đi cùng nhau luôn.

Hắn chỉ hơi do dự trong giây lát liền đồng ý, dù không thể mượn hơi hai người này thì trăm triệu lần cũng không thể đắc tội. Hắn liền quay đầu phân phó thủ hạ đi vào chuẩn bị, còn bọn họ thì chậm rãi đi ra khỏi phủ công chúa.

Triển Lăng Yến đã sai người chuẩn bị thỏa đáng từ trước, nên chỉ cần kéo Vân Nhàn lên xe ngựa. Lần này Hướng Hoằng Dương cũng chuẩn bị một chiếc, hắn nhìn Long Thiên Tài, cười đề nghị: “Tiểu Bảo, ngồi cùng xe ngựa với bản vương được chứ?”

Được mẹ ngươi… Long Thiên Tài chớp mắt, nhanh như chớp chạy tới, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”

Hướng Hoằng Dương hơi nhướng mày: “Không cần hỏi vương gia nhà ngươi hả?”

Long Thiên Tài mở mắt nói dối: “Vương gia đã nói từ trước, nếu tam điện hạ muốn tiểu nhân đi cùng, tiểu nhân phải nghe lệnh.”

“Sao?” Hướng Hoằng Dương vô cùng kinh ngạc, nói như vậy có nghĩa là Vân Nhàn tán thành chuyện của bọn họ? Hắn xoay người lên xe, đưa tay cho Long Thiên Tài, “Giữ lấy.”

Long Thiên Tài nhìn này bàn tay này, cực kỳ muốn nói tự hắn cũng bò lên được, nhưng nghĩ lại cái mạng nhỏ này của hắn còn phải dựa vào người này thì đành phải đưa tay, thuận thế trèo lên.

Cô tướng quân làm hộ vệ nên phải đi theo, mắt thấy vợ mình tay trong tay với người khác thì lập tức khó chịu, đi qua ngồi lên thành xe ngựa. Người đánh xe bên cạnh kỳ quái nhìn y, vốn định bảo y đi xuống, kết quả vừa quay người ra đã bị khí thế trên người y làm cho không dám thở mạnh, rụt đầu về ngoan ngoãn đánh xe.

Long Thiên Tài ngồi trong xe ngựa, may mắn giữa hai chỗ ngồi đặt một cái bàn gỗ, bằng không nếu người này đùa giỡn lưu manh hắn thì hắn thật không dám cam đoan mình có thể nổi máu điên giết người hay không. Hướng Hoằng Dương đẩy cái đĩa trên bàn sang phía đối diện: “Không phải ngươi thích ăn cái này sao? Sao lại không ăn?”

Long Thiên Tài liền cầm lấy một xâu mứt quả: “Đa tạ điện hạ.”

Hướng Hoằng Dương hơi hơi nhíu mày: “Ở cạnh bản vương thì không cần xa lạ như vậy, chỉ cần giống như lần trước là được rồi.”

“Được rồi, ta đã biết.”

Hướng Hoằng Dương nghe hắn dùng nhân xưng “ta” liền thoả mãn mỉm cười, thử hỏi: ” Vương gia nhà ngươi có nhắc tới bản vương với ngươi hay không?”

“Có, vương gia hỏi ta cảm giác của ta với ngươi thế nào.”

“Sao? Vậy ngươi trả lời như thế nào?”

“Ta nói ngươi là người tốt.”

Hướng Hoằng Dương ngẩn ra, có chút hơi bất đắc dĩ: “Có phải vì bản vương mua mứt quả cho ngươi?”

“Ừm, ” Long Thiên Tài nháy nháy cặp mắt chân thành, “Ngoại trừ vương gia thì ngươi là người đối xử với ta tốt nhất.”

Một tiếng răng rắc nho nhỏ vang lên, Cô tướng quân mạnh mẽ bẻ một miếng gỗ từ trên càng xe ngựa xuống, sau đó tiện tay ném đi như thể không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bày vẻ mặt than. Người đánh xe vội rụt lui sang bên cạnh, nỗ lực ra vẻ mình không tồn tại.

Tiếng vang này cũng không khiến cho hai người bên trong xe chú ý, trên thực tế, lúc Hướng Hoằng Dương nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh này đang nhìn mình thì cái gì cũng không muốn suy nghĩ. Hắn chỉ sửng sốt trong giây lát, hoàn hồn hỏi: “Nếu bản vương muốn sau này luôn luôn đối xử tốt với ngươi, ngươi có nguyện ý ở lại bên cạnh bản vương không?”

Long Thiên Tài nhíu mày lắc đầu: “Mạng của ta là do vương gia cứu, ta muốn đi theo ngài ấy.”

“Ngươi cũng không thể đi theo cậu ta cả đời được, ” Hướng Hoằng Dương hướng dẫn từng bước, “Ngươi phải thành hôn, tìm một người sống cùng với ngươi suốt nửa quãng đời còn lại…”

Long Thiên Tài ngắt lời: “Sau khi thành hôn thì cũng là người của Vương gia mà, thê tử và hài tử của ta phải cùng ta phụng dưỡng ngài ấy để đền đáp ân cứu mạng.”

Hướng Hoằng Dương bị nghẹn họng một chút, liền quyết định đổi góc độ tiếp cận: “Nếu bản vương đưa giải dược cho ngươi, chẳng phải lúc đó cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi hay sao? Như vậy ngươi có nguyện đi theo bản vương không?”

Trong lòng Long Thiên Tài vui vẻ, nhưng vẫn tiếp tục nhíu mày: “Nhưng không phải ngươi vẫn chưa đưa sao?”

“Bản vương đã nói sẽ không để ngươi chết thì chắc chắn sẽ cứu mạng ngươi, thế nào?”

Long Thiên Tài trùng vai xuống: “Vậy chờ ngày đó rồi nói sau.”

Hướng Hoằng Dương thầm nghĩ không thể làm căng quá, liền không hỏi tiếp, nâng chung trà lên nhấp một ngụm rồi đột nhiên nói: “Ngươi mới vừa nói ngoại trừ vương gia thì bản vương là người đối xử tốt nhất với ngươi, vậy còn ca ngươi thì sao? Y đối xử với ngươi không tốt sao?”

Lúc này Long Thiên Tài mới nhớ tới mặt than là ca của hắn, không khỏi ngẩn ra: “Y ấy à ——” hắn kéo dài giọng, yếu ớt thở dài, “Không nhắc tới cũng được.”

Một tiếng răng rắc nhỏ nhỏ vang lên, Cô tướng quân tiếp tục bẻ thêm một miếng gỗ, phủi tay ném xuống. Người đánh xe hít hít mũi, co người thành một cụm, lạnh run.

Long Thiên Tài vốn định nhân cơ hội này tìm hiểu vài chuyện có ích gì đó, đáng tiếc trọng tâm câu chuyện nhảy qua nhảy lại vẫn là câu “Sẽ không để cho ngươi chết”, hắn rơi lệ trong lòng, yên lặng xoắn xuýt, rốt cuộc phải làm sao để hỏi ra chỗ để giải dược a a a!

Hai chiếc xe ngựa chậm rãi đứng ở bên bờ hồ cong cong, phong cảnh ở đây như là tranh vẽ, còn có một bụi hoa trà ở ngay gần đó, gió nhẹ thổi qua, vài cánh hoa liền rơi xuống, linh quang trong đầu Long Thiên Tài chợt lóe, cảm thấy mọi chuyện trở lên rõ ràng hơn.

Đội thuyền đã được chuẩn bị từ trước, còn đưa theo một chiếc thuyền nhỏ, mấy người lên thuyền ngồi ở trong tiểu phòng, uống trà ngắm cảnh, cũng thập phần thích ý. Trời đã vào thu, mùa hoa sen vừa kết thúc, vẫn có thể thấy từng tảng lá sen lớn trên mặt hồ. Hướng Hoằng Dương thấy Long Thiên Tài nhìn về phía xa ngẩn người liền hỏi: “Tiểu Bảo thích hoa sen sao? Nếu ngươi thích thì bản vương có thể cùng ngươi lên thuyền nhỏ đi xem, có thể thấy một hai đóa hoa sen cuối mùa.”

Long Thiên Tài hoàn hồn, yên lặng đích gật đầu.

Hai người nói đi là đi, lần này Cô tướng quân không thể theo, đành phải nhìn chằm chằm hướng bọn họ đi. Vân Nhàn an ủi vỗ vỗ vai y, có lòng tốt đề nghị: “Này, thấy mấy đám cỏ lau kia không? Ngươi muốn đi theo thì bẻ một cây ngậm trong miệng làm ống khí, sau đó lặn xuống bên dưới bọn họ, như vậy là ngươi có thể tiếp tục trông chừng ca ta rồi, đi thôi đi thôi!”

“…”

Bên này hai người Long Thiên Tài chậm rãi đi vào giữa những phiến lá sen, hắn hơi ưu thương nhìn xung quanh, cố gắng tìm được một đóa hoa sen. Hướng Hoằng Dương nhìn hắn, chỉ cảm thấy khuôn mặt này thật *** xảo, chút ưu thương vương lại trên đó làm người ta thấy đau lòng. Hắn đột nhiên cầm tay Long Thiên Tài, nghiêm túc nói: “Tiểu Bảo, ngươi thông minh như thế, hẳn là phải hiểu rõ tâm tư của bản vương, có đúng không?”

Long Thiên Tài rũ mắt không trả lời, nhưng trong lòng lại đang mắng to, ngươi có đưa ta về thì cũng chỉ cho ta làm nam sủng, cũng đâu thể phong ta thành vương phi!

Hướng Hoằng Dương tăng thêm lực, tình chân ý thiết gọi hắn: “Tiểu Bảo…”

Long Thiên Tài nghiêng đầu, né tránh tầm mắt của hắn, lại đột nhiên ngẩn ra: “A, hoa sen…”

Hướng Hoằng Dương cũng ngẩn ra, nhất thời cười khổ, đành phải đi qua. Long Thiên Tài lấy được hoa thì không ngừng lại mà nhanh chóng trở về thuyền lớn. Vân Nhàn đang rót trà, tiện thể xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, thấy hắn trở về thì mỉm cười: “Đúng là có thể tìm thấy nhỉ.”

Long Thiên Tài yên lặng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Lấy về táng hoa.”

Những người kia không hiểu, nhưng Vân Nhàn lại nháy mắt mấy cái, biết khả năng ngữ văn của hắn không tốt, đành phải yếu ớt nói: “Nùng kim táng hoa nhân tiếu si, tha niên táng nùng tri thị thùy?”

(Hôm nay ta chôn hoa thì người cười chê, ngày sau ta chết không biết có ai chôn)

Long Thiên Tài như mở cờ trong bụng, Tiểu Vân Nhàn, đúng là ta muốn câu này! Hắn liền lau nước mắt: “Ừm, người hiểu ta chỉ có vương gia mà thôi.”

Vân Nhàn vừa nói xong thì Triển Lăng Yến liền hứng thú nhìn cậu, mấy người còn lại thì tâm trạng rầu rĩ. Hướng Hoằng Dương thấy Long Thiên Tài như vậy, không khỏi thốt ra: “Tiểu Bảo ngươi…”

“Điện hạ đừng nói nữa,” Long Thiên Tài yếu ớt nói, “Làm sao ta không hiểu tâm tư của ngươi, chỉ tiếc là bây giờ ta như người đã chết, điện hạ tội gì…”

Hướng Hoằng Dương đột nhiên ngắt lời: “Bản vương đã nói là sẽ cứu ngươi.”

“Ta biết, tất nhiên là ta tin tưởng thái độ làm người của điện hạ, đại hoàng tử cũng đã nói sẽ không để cho ta chết, tuy biết là như thế, nhưng…” Long Thiên Tài dừng một chút, nức nở nói, “Nhưng thực sự ta rất sợ, cả ngày lo lắng hãi hùng, thực sự… thực sự… Xin điện hạ thứ lỗi.”

Hướng Hoằng Dương im lặng, thầm nghĩ cũng đúng, người biết rằng mình sắp chết thì còn tâm trạng nào mà nói chuyện yêu đương? Hắn cầm tay Long Thiên Tài: “Là bản vương không phải, đáng lẽ ra hôm nay bản vương nên mang giải dược đến.”

Bàn tay của Vân Nhàn khó khăn lắm mới sờ được đến chén trà, nghe vậy thì yên lặng rụt lại.

Long Thiên Tài ngẩn ra: “… Giải dược?”

“Ừ, bản vương có giải dược, yên tâm đi, ngươi sẽ được bình an.”

Long Thiên Tài gật đầu, cuối cùng mới hơi hơi mỉm cười, nhẫn nại ở bên cạnh hắn suốt một ngày rồi mới hồi phủ. Lúc trở về, trong phủ lại có rất nhiều người đang đứng, đa số cầm khay, bên trên khay đều là trân phẩm. Một thái giám đứng đầu đoàn người, nhìn thấy bọn họ thì vội vàng hành lễ, sau đó nói rõ mục đích đến đây. Lúc này mọi người mới biết thì ra đây là những thứ thái tử đưa tới, đồng thời ngày mai người nọ sẽ thiết yến, mong bọn họ tiến cung dự tiệc.

Mấy người liếc nhau, lập tức đáp ứng. Thái giám liền cung kính hành lễ rồi xin cáo lui.

Lúc này Hướng Hoằng Huy đã ở đây, lười biếng ngồi ở trên ghế, mang theo một chút uể oải. Ở đây không có người ngoài, Long Thiên Tài liếc y một cái: “Ngươi thấy thế nào?”

“Sợ rằng không phải là ý của thái tử.”

Long Thiên Tài liền thở dài: “Là ý của hoàng hậu sao?”

“Ừ,” Hướng Hoằng Huy nhìn hắn, “Không lấy được giải dược?”

“Không…”

Hướng Hoằng Huy cả cười không nói gì, đôi mắt hoa đào hơi híp lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Vốn dĩ Long Thiên Tài còn muốn thở dài, nhưng ngẩng đầu liền thấy Thai Văn Khoan, lập tức nở nụ cười: “Ta sợ cái gì, không phải còn có ngươi sao.”

Thai Văn Khoan run lên: “Ngươi muốn nói tới hoàng hậu?”

Long Thiên Tài vỗ vỗ hắn: “Đừng sợ, bà ta không có gì đáng sợ cả, giờ ngươi là tiểu vương gia mà.”

Thai Văn Khoan khóc không ra nước mắt: “Sao lại không sợ được cơ chứ, chẳng phải chính bà ta là người phái thích khách tới hay sao? Đúng không?!”

Long Thiên Tài suy nghĩ một chút, lại suy nghĩ một chút, trầm mặc một lát, cho đến khi Thai Văn Khoan nghĩ là hắn không trả lời thì nghe thấy Long Thiên Tài trầm trọng nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, nếu thực sự gặp chuyện không may, thanh minh hàng năm bản vương sẽ thắp hương cho ngươi.”

“…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.