Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 15




Liên hoan chấm dứt, Lưu Xuyên gọi xe đưa Lam Vị Nhiên đến sân bay, những người còn lại đều tự trở về.

Ngô Trạch Văn trở lại ký túc xá liền lên mạng tra cứu về các quỹ quản lý tài sản. Tấm thẻ Lưu Xuyên đưa cho cậu chứa tiền nhiều như vậy, chỉ gửi ở ngân hàng định kỳ lấy lãi như vậy không có lời cho lắm. Hiện tại các ngân hàng trong nước đa số đều có mở quỹ tiền. Một khi đăng ký mở tiền quỹ ở ngân hàng rồi thì khi cần rút tiền ra hay chuyển tiền vào đều có thể sử dụng app trên di động thực hiện, cực kỳ tiện lợi, tiếc là hạn chế rất lớn, tối đa chỉ có thể bỏ vào 50 ngàn tệ. Hạn mức gửi cao nhất cũng chỉ có quỹ dư ngạch của Alipay mới có, đây cũng là dịch vụ được nhiều người sử dụng nhất... Nhưng mà Ngô Trạch Văn lại không yên tâm bỏ hết tiền vào cùng một chỗ như vậy.

Đắn đo hồi lâu, cảm thấy chia ra một nửa gửi định kỳ lấy lợi tức vẫn là tốt nhất. Sắp tới Giang Thiếu Khuynh với Từ Sách trở lại Trường Sa sẽ đi xem mặt bằng thuê chỗ đặt trụ sở chiến đội, tiền thuê tiền sửa sang trang trí cũng là một số chi không nhỏ, cho nên còn lại một nửa giữ lại trong thẻ, cần thì có thể rút ra sử dụng ngay lập tức.

Ngô Trạch Văn tính toán xong, liền gửi tin nhắn thuyết minh ý tưởng của mình cho Lưu Xuyên biết.

Lúc ấy Lưu Xuyên đang ngồi ở tiệm cafe sân bay cùng Lam Vị Nhiên, thấy tin nhắn này liền khẽ mỉm cười, nhanh chóng trả lời "Vậy gửi một nửa là được rồi, số tiền đó để dành sang năm mới dùng đến. Còn lại một nửa để ngoài chi dùng cho sắp tới, Trạch Văn cậu suy xét rất chu đáo!"

Ngô Trạch Văn "Nói vậy tức là anh cũng đồng ý?"

Lưu Xuyên "Đương nhiên đồng ý. Cậu đăng ký thủ tục lập tài khoản Alipay xong rồi gửi tin nhắn báo tôi biết mật mã là được."

Trước giờ Lưu Xuyên chưa từng dùng đến các loại quỹ gửi tiền kiểu này, có tiền đều gửi ở ngân hàng định kỳ, tiền lãi ngân hàng cũng không cao lắm. Lần này giao tiền bạc sổ sách cho Ngô Trạch Văn quản lý quả nhiên không sai, nhóc quản gia nhà mình tính cách thật lòng nghiêm túc, tính toán lại tỉ mỉ, lúc nào cũng giúp mình tiết kiệm tiền.

Lưu Xuyên cười tủm tỉm nhét di động vào túi, Lam Vị Nhiên thấy người nọ cười rất gợi đòn liền nhịn không được hỏi "Gì mà có vẻ sung sướng vậy?"

Lưu Xuyên nói "Cảm thấy mình rất là may mắn, tìm được một quản gia giỏi."

Lam Vị Nhiên hỏi "Cái cậu Ngô Trạch Văn đấy à?"

Lưu Xuyên kinh ngạc ngước nhìn đối phương "Làm sao cậu biết?"

Lam Vị Nhiên cười nói "Trong đám kia tôi thấy cũng chỉ có mỗi cậu đó là thích hợp với hình tượng quản gia, nhìn có vẻ nghiêm túc cẩn thận."

Lưu Xuyên cũng cười nói "Ừ, cậu ấy rất cẩn trọng, làm việc gì cũng thât lòng. À đúng rồi, cậu ấy là thiên tài toàn học mà lúc trước tôi nhắc đấy, tốc độ tay tương đương với tôi. Có điều hiện tại trình độ vẫn còn kém lắm, tôi tính bồi dưỡng cậu ta trở thành cộng sự với tôi. Hiện tại Liên Minh còn chưa có đội hình Ngũ Độc với Đường Môn làm hai chủ lực viễn trình."

Lam Vị Nhiên trầm ngâm một lát, nếu nhớ không lầm thì Ngũ Độc là theo cổ sư, Lưu Xuyên là khôi lỗi sư, cả hai người bọn họ tính ra đều thuộc về loại "triệu hồi sư". Khác là Ngũ Độc triệu hồi pet, còn Đường Môn lại triệu hồi cơ quan rối, nếu hai người có thể phối hợp hiệp trợ lẫn nhau, vậy sẽ hình thành hiệu quả sủng vật cùng cơ quan rối lẫn nhau đan xen chướng chỗ. Thử nghĩ xem, khi Ngô Trạch Văn gọi ra pet của mình, Lưu Xuyên lại bày ra bảy con rối sở trường, cả bản đồ đều đầy nghẹt đồng bọn của cả hai người, trường hợp kia chỉ nghĩ thôi cũng thấy dễ sợ rồi...

Mà đúng thật là Liên Minh hiện tại chưa có đội nào áp dụng đội hình như vậy, thứ nhất là bởi Đường Môn triệu hồi cơ quan rối nếu không biết cách thao tác sẽ khiến cho con rối chạy lung tung khắp nơi gây ảnh hưởng đến đội hữu xung quanh, quan trọng nhất là tìm đâu ra một khôi lỗi sư cấp thần như Lưu Xuyên vừa có khả năng quan sát cục diện lại có thể phân tâm lo đến các vấn đề khác; thứ nữa là trong Liên Minh cũng rất ít thấy tuyển thủ cổ sư Ngũ Độc, mà Ngũ Độc muốn hợp tác với Đường Môn buộc phải khống chế tốt pet không để nó làm ảnh hưởng đến cộng sự của mình, việc này đòi hỏi giữa hai người phải có ăn ý cực cao. Nếu chỉ dựa vào trình độ thì có lẽ Tô Thế Luân có thể làm được việc này, tiếc là người mà Tô Thế Luân ăn ý nhất lại là Tiếu Tư Kính, mà lão Tiếu lại chơi Thiếu Lâm.

Thực ra thì Liên Minh lúc trước cũng từng xuất hiện đấu pháp này—— đó là thời điểm Hoa Hạ cường thịnh nhất, với tổ hợp Lưu Xuyên cùng Trương Thư Bình.

Nhưng sau khi Trương Thư Bình nghỉ thi đấu, Lưu Xuyên chỉ còn lại một mình, cũng tìm không được Ngũ Độc lợi hại như Trương đội phó để thay thế, Hoa Hạ buộc phải thay đổi toàn bộ đội hình.

Lam Vị Nhiên nói "Muốn áp dụng đấu pháp này thì cậu với Ngô Trạch Văn buộc phải cực kỳ ăn ý mới được, nếu phối hợp không tốt ngược lại sẽ gây vướng tay vướng chân ảnh hưởng đến đội hữu xung quanh. Trương Thư Bình năm đó miễn cưỡng lắm mới theo kịp suy nghĩ của cậu, Ngô Trạch Văn vẫn còn là tân thủ, liệu có thể theo kịp cậu không?"

Lưu Xuyên cười nói "Cho nên tôi mới tự tay kéo Ngô Trạch Văn lên max cấp, còn giới thiệu cho cậu ấy bái Trương Thư Bình làm sư phụ. Trạch Văn có thể xem như tôi tự mình bồi dưỡng, thói quen thao tác của cậu ấy tôi cũng nắm rõ, về sau chỉ cần luyện tập phối hợp với nhau nhiều một chút, chắc chắn không có vấn đề."

Lam Vị Nhiên gật đầu "Vậy là tốt rồi. Hiện tại đội ngũ vẫn còn thiếu người, chiến đội chính quy muốn báo danh với Liên Minh yêu cầu tối thiểu phải có chín người, còn thiếu hai người nữa, cậu tính thế nào?"

Lưu Xuyên nói "Tôi tính lưu lại một chỗ cho tên kia, cậu ta có tới hay không phải xem mùa giải này chấm dứt mới quyết định được."

Lam Vị Nhiên kinh ngạc "Mùa giải này chấm dứt? Chẳng lẽ là tuyển thủ đang trong kỳ hợp đồng với chiến đội?"

Lưu Xuyên gật đầu "Là Tần Dạ."

Lam Vị Nhiên "..."

Lam Vị Nhiên hoàn toàn không ngờ Lưu Xuyên dự tính lôi kéo cả Tần Dạ sang đây, là tuyển thủ cùng thời với Tần Dạ, cho nên anh cũng hiểu biết khá rõ tuyển thủ Nga My trảo mạnh nhất Liên Minh này. Đấu pháp của Tần Dạ sắc bén lại dứt khoát, lợi hại nhưng lại cực kỳ bình tĩnh, khí thế mạnh mẽ áp đảo đối thủ. Hầu hết các tuyển thủ đụng phải Tần Dạ trên sàn đấu đều phải chịu áp lực tâm lý rất lớn. Nhưng mà cũng chính bởi vì phong cách cá nhân của Tần Dạ quá mức rõ nét, cũng khiến anh khó hòa nhập vào đoàn đội, nói chính xác hơn là những người khác rất khó bắt nhịp được tiết tấu với Tần Dạ.

Tần Dạ là tuyển thủ có tiết tấu nhanh ưu tú bậc nhất, cũng là thích khách nhanh nhất trong Liên Minh. Bởi vì quá nhanh, nên có đôi lúc khiến anh tách rời khỏi đoàn đội.

Nếu Lưu Xuyên kéo được Tần Dạ sang đây, vậy tức là nói tư tưởng tổng thể đoàn chiến của Lưu Xuyên là "lấy nhanh đánh nhanh", cả đoàn phải đề cao tốc độ để bắt kịp tiết tấu của Tần Dạ...

Lam Vị Nhiên trầm mặc một lát, mới hỏi "Chuyện Tần Dạ sẽ gia nhập cậu nắm chắc mấy phần?"

Lưu Xuyên nói "Trước mắt chỉ có một phần."

"..." Lam Vị Nhiên tặng cho đối phương cái nhìn khinh bỉ, cúi đầu uống cafe.

Lưu Xuyên cười nói "Lúc trước tôi đã hứa với cậu ta, chỗ của tôi tùy thời đều hoan nghênh cậu ta gia nhập. Cho nên vị trí này tôi vẫn sẽ lưu dến khi nào cậu ta quyết định mới thôi."

Lam Vị Nhiên đặt tách cafe xuống, nói tiếp "Dù cho thêm Tần Dạ vào cũng chỉ mới 8 người, còn thiếu một người nữa tìm đâu ra?"

Lưu Xuyên nói "Tôi tính tìm một Cái Bang, hiện tại đội chúng ta đã có 7 môn phái, thiếu Cái Bang nữa. Đủ tám môn phái về sau có đụng độ các đội mạnh cũng dễ điều chỉnh chiến thuật hơn. Tỷ như gặp phải chiến đội Đồng Tước, tốt nhất là phái một Cái Bang đi khắc chế Lộc Tường, nếu không sẽ rất khó đánh."

Lam Vị Nhiên tỏ vẻ đồng ý "Ok vậy đi, cậu lo xem xét chọn người. Dạo gần đây tôi rất bận, phải giúp mẹ tôi chuẩn bị mở triển lãm tranh. Sau khi trở lại trường vẫn phải tiếp tục đi giảng, chừng ấy sẽ không có nhiều thời gian lên game gặp mọi người, đợi đến nghỉ đông tập trung huấn luyện tôi sẽ tới Trường Sa tập họp một thể."

Lưu Xuyên gật đầu "Ừ vậy đi, tiến độ tới đâu tôi sẽ báo cậu một tiếng."

***

Cùng lúc này, Từ Sách với Giang Thiếu Khuynh vừa lúc về tới khách sạn, Giang Thiếu Khuynh đang tính lấy laptop lên mạng thì đột nhiên Từ Sách bước tới ngồi bên cạnh, hạ giọng nói "Cậu có cảm giác được không? Lưu Xuyên này rất không đơn giản."

Giang Thiếu Khuynh quay sang nói "Xuyên đội đúng là rất lợi hại, hôm nay tốn không bao nhiêu lâu đã quyết định xong tên đội cùng trú đóng, làm việc rất dứt khoát..."

Từ Sách vò vò đầu "Cậu đừng luôn miệng khen tên kia nữa được không? Tôi không nói cái này, ý tôi là mục đích của anh ta không phải chỉ là lấy quán quân đơn giản như vậy!"

Giang Thiếu Khuynh nghi hoặc nói "Từ Sách nè, có phải cậu có thành kiến với Xuyên đội hay không?"

"..." Gà với vịt trò chuyện cùng nhau đúng là cái bi kịch na... Từ Sách cả người bực bội đứng phắt dậy nói "Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra vấn đề quan trọng nhất sao? Hôm nay mọi người thương lượng nhiều vấn đề như vậy, nào là tên chiến đội, địa điểm trú đóng, đội huy, biểu tượng, nhưng điểm quan trọng nhất lại không ai nhắc tới! Tiền đâu? Tiền ở đâu ra?"

Giang Thiếu Khuynh "..."

Cẩn thận ngẫm nghĩ lại... quả thật, đội trưởng hoàn toàn không hề đề cập tới chuyện tiền bạc!?

Từ Sách kiên nhẫn nói tiếp "Tham gia giải toàn quốc đa số đều là đội ngũ dân gian, phí dụng bình thường sẽ do các thành viên góp lại, cũng tức là nói trong suốt giải đấu, tiền mua vé đi lại, tiền ăn ở khách sạn đều là do mọi người chung tay ra tiền. Nhưng hôm nay Lưu Xuyên lại hoàn toàn không nói tới việc này, ngược lại còn nhờ hai chúng ta trở về Trường Sa xem có nơi nào thích hợp thuê làm trụ sở không. Nên nhớ, tiền thuê mướn mặt bằng, sửa chữa trang trí vân vân là một con số không hề nhỏ. Cũng không thể kêu gọi mọi người chung tay góp sức, bởi Lý Tưởng, Ngô Trạch Văn với Dư Hướng Dương ba người này vẫn còn đi học thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Lưu Xuyên không nhắc tới tiền, như vậy chỉ có một khả năng—— bản thân anh ta có tiền, hơn nữa anh ta cũng dự định tự mình chi trả toàn bộ!"

Giang Thiếu Khuynh giật mình ngạc nhiên "Lúc trước Xuyên đội là tuyển thủ hàng đầu Liên Minh, thi đấu cũng mấy năm trời, có tiền cũng là chuyện bình thường mà... Có vấn đề gì đâu?"

Từ Sách trợn trắng hai mắt "Rốt cuộc cậu có hiểu tôi muốn nói cái gì không vậy!?"

Giang Thiếu Khuynh "..."

Tại vì tôi không hiểu nên mới hỏi cậu thôi, thiệt tình... người gì đâu mà cứ hở chút là xù lông...

Từ Sách hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh cảm xúc rồi mới nói tiếp "Tiền thành lập chiến đội đều do một mình Lưu Xuyên gánh vác, như vậy Lưu Xuyên không chỉ đơn giản là đội trưởng thôi, mà còn là ông chủ của chiến đội nữa. Anh ta sẽ có toàn bộ quyền khống chế cổ phần, cũng như có toàn quyền quản lý chiến đội này, nắm giữ quyền sinh sát đối với tất cả các đội viên... Đừng thấy anh ta bề ngoài thân thiện thoải mái như không để ý tới mọi chuyện như vậy mà lầm, dã tâm của nam nhân này không hề nhỏ chút nào. Lưu Xuyên rõ ràng là muốn sáng tạo một câu lạc bộ eSports thuộc riêng về mình! Chiến đội Long Ngâm chính là bước đầu tiên thành lập danh khí cho câu lạc bộ của anh ta! Cậu hiểu không?"

Giang Thiếu Khuynh "..."

Từ Sách lại nói tiếp "Thấy anh ta đặt địa điểm trụ sở ở Trường Sa tôi liền đoán được điều này, không chỉ đơn giản là trở về Liên Minh đoạt cúp. Nếu như tổ chức kinh doanh tốt, về sau giới eSports ở Trường Sa sẽ trở thành địa bàn riêng của anh ta. Dù cho về sau Lưu Xuyên rời khỏi Liên Minh, hay những người trong buổi tiệc hôm nay đến tuổi buộc phải nghỉ thi đấu chuyển nghề, câu lạc bộ Long Ngâm cũng sẽ không giải tán! Bởi vì Lưu Xuyên chính là ông chủ đứng sau câu lạc bộ, anh ta sẽ bồi dưỡng vô số tuyển thủ eSports, câu lạc bộ Long Ngâm sẽ giống như câu lạc bộ Thất Tinh Thảo, Hoa Hạ vậy, trở thành nơi hấp dẫn các cao thủ hàng đầu ở khắp nơi trên cả nước. Nhưng dù cho tuyển thủ thay đổi bao nhiêu đi nữa thì người làm chủ đứng sau vĩnh viễn là Lưu Xuyên, nói tới vậy cậu đã rõ chưa?"

Giang Thiếu Khuynh "..."

Nghe Từ Sách nói như vậy khiến Giang Thiếu Khuynh cực kỳ khiếp sợ.

Anh quả thực không phải loại người có ý nghĩ linh hoạt trong việc buôn bán làm ăn, cho nên không liên tưởng nhiều lắm các vấn đề này. Anh chỉ là thích Xuyên đội, bội phục Xuyên đội, muốn đi theo đội ngũ do Xuyên đội dẫn dắt bước lên sàn đấu chuyên nghiệp mà thôi. Anh hoàn toàn không nghĩ tới mục tiêu của Lưu Xuyên không chỉ là "Đoạt quán quân" mà còn dài lâu hơn thế, cơ hồ là suy tính tới việc kinh doanh câu lạc bộ sau khi nghỉ thi đấu...

Giang Thiếu Khuynh trầm mặc hồi lâu, mới nói "Xuyên đội nghĩ như vậy cũng có gì sai đâu? Đặt mục tiêu tầm nhìn lâu dài một chút, sau khi nghỉ thi đấu cũng có đường đi. Hơn nữa nếu như Xuyên đội thật sự đặt mục tiêu là sáng tạo câu lạc bộ cho riêng mình, tôi lại càng cảm thấy tin cậy hơn khi đi theo anh ấy, ít nhất anh ấy không phải là tùy tiện thử cho vui. Nếu như anh ấy thật lòng muốn tổ chức kinh doanh câu lạc bộ, như vậy anh ấy sẽ càng cố gắng nỗ lực dẫn dắt chúng ta đoạt quán quân, để góp phần tạo danh tiếng cho chiến đội Long Ngâm."

Từ Sách quả thực không biết phải nói gì! Giang Thiếu Khuynh sùng bái ngưỡng mộ Lưu Xuyên đúng là thâm căn cố đế rồi, bất kể Xuyên đội làm gì cũng là chính xác, ý tưởng của Xuyên đội lúc nào cũng tốt, chỉ cần đi theo Xuyên đội là được rồi...

Từ Sách buồn bực đứng lên đi qua đi lại trong phòng, lát sau mới nới "Cậu sẽ không suy nghĩ cho bản thân mình sao? Tên kia có nghỉ thi đấu rồi vẫn còn có thể ở lại quản lý câu lạc bộ, vẫn sẽ như cũ vui vẻ thoải mái làm chuyện mình thích, còn cậu? Cậu tính thế nào?"

Giang Thiếu Khuynh "..."

Thanh âm của Từ Sách ẩn ẩn một chút tức giận "Cậu thật sự là ngu ngốc muốn chết! Tuyển thủ eSports đâu phải là công việc ổn định, kiếp sống của tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ có vài năm ngắn ngủi, đến tuổi phải nghỉ thi đấu chuyển nghề tìm việc khác. Tôi thì không sao cả, thi đấu xong tôi có thể trở về công ty của mình. Ngô Trạch Văn với Lý Tưởng dều là sinh viên đại học danh tiếng, không cần lo thất nghiệp. Dư Hướng Dương càng đừng nói, thi đấu một hai năm sau đó trở về đại học tiếp tục học, còn cậu? Cậu tuổi không còn nhỏ nữa, phiêu lưu mạo hiểm từ chức, thi đấu hai ba năm sau đó trở về chạy đôn chạy đáo tìm việc làm khác? Lần trước chạy tới chiến đội Càn Khôn thử huấn luyện đã xin nghỉ hết một lần, lần này lại từ chức, cậu có biết từ chức nhiều quá sẽ khiến các công ty khác e ngại không dám thuê cậu không?"

Giang Thiếu Khuynh cúi thấp đầu, biểu tình có chút tái nhợt.

Anh biết mình không xuất sắc như các đội hữu khác, năm đó thi đại học thành tích không tốt phải vào một trường đại học loại ba, bằng cấp như vậy ra ngoài tìm việc làm thực sự không có chút ưu thế nào. Huống hồ gì lại thêm hai lần vô cớ từ chức, sẽ khiến cho nhiều người có cảm giác không đáng tin cậy. Mà một khi lưu lại ấn tượng không tốt này trong mắt những người phỏng vấn thì muốn kiếm việc làm thích hợp càng khó hơn.

Từ Sách nói không sai, anh quả thực rất nông nổi, suy nghĩ mọi chuyện không chu đáo, nhưng mà... bảo anh cứ như vậy bỏ cuộc anh lại không cam tâm. Huống hồ gì đội ngũ cũng đã thành lập, hiện tại lại rời đi như vậy có khác gì nói một đằng làm một nẻo đâu, như vậy sẽ rất có lỗi với sự tín nhiệm của đội hữu dành cho anh, càng có lỗi với Xuyên đội.

Nhìn Giang Thiếu Khuynh cả người khổ sở cúi thấp đầu, Từ Sách chỉ cảm thấy nhoi nhói trong lòng, vươn tay muốn ôm đối phương một cái, nhưng nửa đường lại cứng ngắc rụt trở về, toàn thân bực bội đi tới đi lui trong phòng, trông hệt như đang phát tác bệnh chó dại...

Đi một hồi lâu, Từ Sách đột nhiên đứng lại trước mặt Giang Thiếu Khuynh khụ khụ một tiếng, nói "Thật ra tôi có ý tưởng này, nói cho cậu nghe thử xem được không."

Giang Thiếu Khuynh ngước lên hỏi "Ý tưởng gì?"

Từ Sách nói "Chúng ta góp vốn với Lưu Xuyên."

Giang Thiếu Khuynh kinh ngạc "Góp vốn?"

Từ Sách giải thích "Đúng vậy, Lưu Xuyên muốn quản lý tốt cả một câu lạc bộ như vậy là chuyện rất khó khăn, chắc chắn cần người giúp đỡ. Chúng ta xem như giúp anh ta một tay, hùn vốn lấy cổ phần chia lợi nhuận. Tôi ra tiền, cậu ra sức." Từ Sách cảm thấy mình thực sự rất là cơ trí, biện pháp này quả thực là vẹn toàn cả đôi bên, khóe môi cũng nhịn không được cong lên "Quyết định như vậy đi! Ngày mai tôi tìm anh ta bàn bạc, xem thử trong tay anh ta nắm bao nhiêu tài chính, tôi đầu tư vào coi như là nhập cổ phần. Chúng ta hai người chia 20% cổ phần, còn lại Lưu Xuyên nắm giữ, dù sao anh ta cũng là người sáng lập, bỏ công vất vả lâu như vậy. Mọi chuyện của câu lạc bộ để mặc Lưu Xuyên tự quyết định, chúng ta chỉ làm cổ đông chờ chia tiền là được, Lưu Xuyên hẳn là sẽ không phản đối."

Giang Thiếu Khuynh do dự một lát, mới ngập ngừng nói "Nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy..."

Từ Sách nhướng mày nói "Đã bảo tôi ra tiền rồi! Tôi ra tiền đó hiểu không? Công ty nhà tôi có nhiều việc cần phải lo lắm, không rảnh đi quan tâm đến chuyện quản lý của Lưu Xuyên, về sau cậu giúp anh ta quản lý. Tôi ra tiền cậu ra sức, lợi nhuận hai chúng ta chia đều, cổ phần mỗi người 10%."

"..." Giang Thiếu Khuynh vẫn cảm thấy như vậy không ổn, tuy Từ Sách chỉ nói qua loa không thuyết minh rõ là bỏ ra bao nhiêu tiền, nhưng dựa theo cách nói của Từ Sách thì anh không cần bỏ ra một xu nào cũng có thể nắm giữ 10% cổ phần? Từ Sách hào phóng như vậy làm Giang Thiếu Khuynh thụ sủng nhược kinh.

Từ Sách nói tiếp "Nói thật, tôi cũng khá xem trọng câu lạc bộ mà Lưu Xuyên tính thành lập. Mấy hôm trước tôi có cố ý đi thăm dò bối cảnh của anh ta một chút, mới biết hóa ra mẹ Lưu Xuyên là Dương Thu Ninh, nữ cường nhân nổi danh trên thương giới. Có bà mẹ siêu như vậy hẳn là Lưu Xuyên không tệ tới mức làm cho câu lạc bộ lỗ vốn đóng cửa. Góp vốn làm chung với anh ta như vậy cậu cũng không cần lo chuyện đổi nghề."

Giang Thiếu Khuynh còn tính nói gì nữa, Từ Sách cướp lời nói "Cứ như vậy đi! Tôi đi tắm!"

Sau đó dứt khoát xoay người đi vào phòng tắm trong ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ của Giang Thiếu Khuynh, không cho anh một chút cơ hội phản bác nào... Nam nhân này hiện tại càng ngang ngược bá đạo hơn so với thời còn đi học.

Nhưng Giang Thiếu Khuynh lại rất cảm động—— Từ Sách làm như vậy kỳ thật là bởi vì mình...

Quay đầu nhìn về phía phòng tằm, bên trong vang lên tiếng nước ào ào, trên lớp thủy tinh cát mơ hồ hiện ra dáng người thon dài tráng kiện của nam tính trưởng thành, không hiểu sao hốc mắt Giang Thiếu Khuynh đột nhiên nóng lên, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào tốt với anh như vậy, vì anh mà bận tâm lo lắng, lại hết cách suy xét cho tương lai của anh...

Công ty Từ Sách quy mô kinh doanh không nhỏ tí nào, thực lòng thì Từ Sách cũng không thiếu chút tiền ấy, càng đừng nói là để tâm đến một ít tiền lợi nhuận cổ phần câu lạc bộ của Lưu Xuyên. Từ Sách quyết định đầu tư góp vốn lấy cổ phần, người được lợi lớn nhất chính là Giang Thiếu Khuynh.

Giang Thiếu Khuynh thực cảm động, nhưng lại không biết nên nói gì mới phải, ngơ ngác ngồi trên giường một lát, mới bước xuống đi đến trước cửa phòng tắm gõ cửa, nhẹ giọng nói "Từ Sách, hay là như vậy đi, số tiền cậu đầu tư đó coi như là cho tôi mượn trước, về sau có lợi nhuận xem như trả lại cho cậu, chờ khi nào trả hết rồi tôi mới nhận tiền lợi nhuận..."

Từ Sách biết với cá tính của Giang Thiếu Khuynh sẽ không chấp nhận món hời vô duyên vô cớ như vậy, im lặng một lát mới đáp lại "Được rồi, vậy đi."

Giang Thiếu Khuynh nghe vậy, khẽ mỉm cười nói "Cảm ơn cậu, Từ Sách."

Từ Sách "..."

Người nào đó trong phòng tắm suýt chút là trượt chân.

Nghe giọng nói mềm mại thật thà của Thiếu Khuynh, thật chỉ muốn nhào tới ôm cậu ấy thật chặt, hôn đến khi đối phương nói không ra lời...

Gì mà cảm ơn chứ... Có biết tôi thích cậu hay không!

Từ Sách liếc mắt nhìn bản thân trong gương, phát hiện khóe môi bất giác cong lên từ lúc nào.

Nghe Giang Thiếu Khuynh nói cảm ơn, tâm tình nháy mắt như xuân về hoa nở...

—— Thiếu Khuynh, tất cả những việc tôi làm chỉ là hi vọng cậu có thể một đời không lo áo cơm, có thể vui vẻ thoải mái đi làm chuyện mình thích, sống như ý mình muốn.

—— Từ Sách tôi cũng chỉ có thể làm đến như vậy cho cậu mà thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.