Missing Someone

Chương 5




CHƯƠNG 34.

Vì vậy, một đám người vì tìm hiểu rõ thân thế của Huyền Ngôn Nhược, hùng hùng dũng dũng hướng Tuyền Châu mà xuất phát!

Dật Thanh Thích cùng Huyền Ngôn Nặc ngồi bên trong xe ngựa tự nhiên là rất rất rất rất rất hạnh phúc rồi, cuộc tranh cãi của hai người trước đó chỉ còn là quá khứ, vì vậy, hai người ngồi bên trong xe ngựa hôn đến hôn đi, đánh đánh nháo nháo, tiếng cười đùa hoan hỉ không ngừng nha ~

Huyền Nghị còn đang vì chuyện vừa rồi mà phiền não, Dật Thanh Trí tự nhiên là không buông tha cơ hội có thể trộm đậu hũ này, lập tức sáp lại hôn lên môi Huyền Nghị ~ một ngụm. Huyền Nghị mở to hai mắt trừng Dật Thanh Trí đang bởi vì trộm đậu hũ thành công mà âm thầm vui sướng trước mắt, ngực kêu vang phiền não nha phiền não nha, đợi lát nữa làm thế nào giải thích với nương tử của mình đây?

Còn có một chiếc xe ngựa, bởi vì là hai nữ nhân, chúng ta liền tự động quên đi.

Bởi Dương Châu cách Tuyền Châu cũng không quá xa, chiếu theo tốc độ của bọn họ mà nói, hai ngày có thể chạy tới. Thế nhưng, trên đường khẳng định sẽ phát sinh một sự tình ~

Sắc trời đã tối, bốn người tìm một quán trọ bình dân nghỉ tạm. Huyền Ngôn Nhược tốt xấu gì cũng là nhị công chúa củahoàng thất, tướng mạo khẳng định rất không tồi, vì vậy vừa vào quán trọ liền bị hàng nghìn ánh mắt của đám nam nhân nhìn chằm chằm; Huyền Ngôn Nặc tốt xấu gì cũng là người mà Dật Thanh Thích nhìn trúng, không cần tưởng tượng cũng biết tướng mạo mỹ lệ nha mỹ lệ nha, cùng Huyền Ngôn Nhược như nhau, mới vừa vào khách sạn bình dân thì có vô số nam tử nhìn y chảy nước miếng. Huyền Ngôn Nặc rất ít ra ngoài, tự nhiên là không quen, vì vậy cũng rất sợ trốn bên người Dật Thanh Thích, tay nằm chặt góc tay áo của Dật Thanh Thích không chịu buông.

Dật Thanh Thích mỉm cười cười, đưa tay nắm lấy bàn tay Huyền Ngôn Nặc.

Huyền Ngôn Nặc mặt đỏ lên, đặt tay kia phủ lên trên tay hắn.

Huyền Nghị tuy rằng tuổi đã gần bốn mươi, thế nhưng vẫn như trước rực rỡ mỹ lệ, bằng không Dật Thanh Trí sao có thể coi trọng Huyền Nghị chứ? Vừa vào cửa thì có người nhìn Huyền Nghị con mắt tỏa ánh sáng, Dật Thanh Trí tự nhiên là nhìn không được, kéo Huyền Nghị ra sau người, đôi bên trừng nhau, “giết chết” không ít người đang có dục niệm ngắm nhìn Huyền Nghị, chỉ có thể phẫn nộ mà cúi đầu.

“Lão bản, cho ta ba gian phòng.”

“A a? Ba phòng sao?” Lão bản từ trong sự kinh diễm giật mình phản ứng, vội vã lau đi nước bọt trên mép, cúi đầu tính xong sổ sách nói, “Ừm, các vị muốn ở bao lâu? Là muốn phòng hảo hạng sao?”

“Chúng ta muốn lên phòng, chỉ ở một tối.”

“Ồ… Phòng hảo hạng… Một buổi tối… Phòng hảo hạng một buổi tối một người cần một lượng bạc, các vị sáu người cần sáu lượng, xin trả tiền trước.” Lão bản gian trá hề hề cười, vươn tay hướng bọn họ đòi tiền.

“Tiểu Vân, trả tiền.”

“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân lục lọibao hành lý nửa ngày, móc ra sáu lượng, đặt vào tay lão bản. Lão bản thu tiền xong còn nói thêm: “Các vị khách quan, các vị có muốn ăn cơm tối hay không? Có điều cần trả thêm tiền.”

“A… Tiểu thư, muốn ăn không?”

“Được rồi, cứ đem mấy món chiêu bài của bọn ngươi lên là được, không có việc gì nữa, chúng ta lên lầu trước đã.” Huyền Ngôn Nhược nói xong những lời này liền lên lầu.

“Được, món chiêu bài à… Tổng cộng hai mươi lượng.”

“… Hai mươi lượng… Hãm hại người mà…” Tiểu Vân nói thầm, móc ra hai mươi lượng trong bao hành lý đặt vào tay lão bản. Lão bản thấy tiền sáng mắt, tựa như một thần giữ của bắt đầu đếm bạc trong tay, sau đó cất kĩ.

Huyền ngôn Nạc kéo kéo tay áo Dật Thanh Thích.

Dật Thanh Thích lập tức liền hiểu: “Lão bản, phiền ngươi cho thêm một phần bánh hoa quế.”

“Bánh hoa quế?” Lão bản giương mí mắt nhìn bọn họ, “Chỗ ta không biết làm bánh hoa quế.”

Huyền Ngôn Nặc hạ giọng nói với Dật Thanh Thích: “Dật, chúng ta đi ra bên ngoài mua đi.”

“Xin lỗi, ” Cho dù thanh âm rất thấp, nhưng vẫn bị lão bản nghe được, “Đồ ăn bên ngoài không cho phép mang vào bản *** ăn. Đương nhiên, nếu như các vị thực sự muốn ăn như vậy, chúng ta có thể giúp các vị làm. Có điều, phải trả thêm tiền. Tổng cộng là mười hai lượng, mua nguyên liệu đại khái một lượng, nhóm lửa đại khái một lượng, mời trả tiền.”

Lão bản vươn tay chờ nhận tiền.

“Quên đi, không ăn nữa.” Huyền Ngôn Nặc thở dài, nói với Dật Thanh Thích.

Dật Thanh Thích không đành lòng thấy Huyền Ngôn Nặc thất vọng, lấy ra mười hai lượng trong túi, quay sang lão bản nghiến răng nghiến lợi: “Phiền phức ngươi rồi.”

Lão bản rất hài lòng nhận lấy mười hai lượng bạc trong tay Dật Thanh Thích, lập tức trở nên nịnh nọt: “Được được, chúng ta lập tức giúp ngài làm, lập tức giúp ngài làm, khẳng định làm vô cùng vô cùng ngôn…”

Huyền Ngôn Nặc và Dật Thanh Thích nhìn bộ dạng của lão bản liền cảm thấy chán ghét, không đợi lão bản nói xong liền đi lên lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.