Minh Xuyên Có Tri Hạ

Chương 47: Phong ba bão táp




Phật Gia gặp nạn, người của Cửu Môn đương nhiên sẽ không thể làm lơ.

Bán Tiệt Lí là người đầu tiên theo sau Trần Bì A Tứ rời khỏi.

Đôi khi, người không có chân còn nhanh nhẹn hơn người có chân. Ngoại trừ Trương Khải Sơn, cũng có lí do khác khiến người ta tình nguyện mạo hiểm. Thời điểm mấu chốt, từng bước đuổi theo người phía trước cũng không phải chuyện xấu.

Nhị Nguyệt Hồng nhìn thoáng qua Ngô Lão Cẩu, lời còn chưa nói ra, đã bị y đánh gảy: “Các người đi trước, tôi đến sau.” Những lời này, ngoài nói với Nhị Nguyệt Hồng, cũng là muốn nói với Hoắc Tiên Cô đang chìa tay ra muốn đỡ y. Nói xong, y xoay người đem tên Đại Bảo đang nằm bất tỉnh kéo đi.

Nhị Nguyệt Hồng suy nghĩ một chút, nói: “A Sinh đi cùng cậu, bọn ta đợi các người ở phía trước.” Nói xong liền xoay người ý bảo Hoắc Tiên Cô và Hắc Bối Lão Lục cùng rời khỏi trước,

“Ngũ gia, ngài thật sự muốn đi cuối một mình?” Mắt thấy tiếng bước chân của đám người Nhị Nguyệt Hồng đi xa, trên mặt A Sinh không giấu được vẻ tức giận nói: “Ưu đãi đều để bọn họ lấy được, gành nặng thì ném cho Ngũ gia ngài.”

Ai ngờ, Ngô Lão Cẩu chỉ nở nụ cười, lắc đầu nói: “Nhị gia để cậu ở lại cùng ta, đề phòng đồ trên lưng cậu sẽ không bị người khác cướp mất, ta cũng không phải lo lắng, bọn họ qua kia cứu người trước.”

A Sinh đương nhiên không nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn vốn còn trẻ, lại thân cận với Ngô Lão Cẩu nhất, chưa từ bỏ ý định hỏi han: “Phật Gia gặp chuyện không may chẳng lẽ Ngũ gia không gấp?”

Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, có chút nghẹn lời, dừng một chút mới nói: “Nếu là Phật Gia, hẳn là không thể chết được.”

Đương nhiên y sẽ không nói với A Sinh, vừa rồi nghe A Tứ nói Phật Gia gặp chuyện không may, đầu óc nháy mắt trống rỗng. Loại cảm giác sợ hãi xa lạ lại quen thuộc này chính là cảm giác khi y ở trong đấu một mình gặp được con bánh tông đầu tiên rất lâu về trước. Nhiều năm như vậy y cơ hồ đã quen một mình, chén cơm của bản thân nằm trên con đường sinh tử như vậy, y cô độc đối với chuyện gì cũng rất vui vẻ, cho dù là chuyện sinh tử khiến người khác kiêng kị. Cho nên, y luôn lạc quan, trước mặt người khác luôn cười vui vẻ, nhàn nhã nuôi chó khiến y suýt quên mất bản thân mình có ngày cũng sợ cái chết.

Nhưng y vẫn kiềm chế lo lắng trong lòng, tình nguyện ở lại cuối cùng.

Bởi vì, loại cảm giác này thật sự rất con mẹ nó khác với bình thường.

Đương nhiên hắn không muốn Trương Khải Sơn chết, hơn nữa những người khác của Cửu Môn càng không muốn hắn gặp chuyện không may, nhưng vẫn sẽ không vì Trương Khải Sơn mà nóng lòng nông nổi. So sánh với những người khác mà nói, Ngô Lão Cẩu y quan hệ với giải Cửu tốt hơn chút. Nhưng nếu bây giờ có người nói với y Giải Cửu xảy ra chuyện, e là phản ứng đầu tiên của y là chứng minh thật giả rồi sau đó sẽ vì Giải Cửu mà báo thù rửa hận, không giống như phụ nữ mà tốn công lo lắng như vậy.

Ngô Lão Cẩu cắn răng, tâm nói nhất định là vì Tam Thốn Đinh bị A Tĩnh ôm đi lâu rồi, mình đang nhớ nó mà thôi. Nói không chừng, cũng sắp được gặp lại nó rồi.

Chỉ là, không ngờ, lúc y và A Sinh khó khăn đưa Đại Bảo đuổi đến phòng chủ quan, Tam Thốn Đinh thì không thấy đâu mà chỉ thấy một cảnh tượng khiến y kinh hãi.

Trần bì A Tứ nói không sai, phòng chủ quan không phải là một cái mộ thất đơn giản bình thường, mà là một cái mộ nhai. Nói chính xác hơn, là một cái mộ động.

Đó là một cái động ngầm tự nhiên, đỉnh rất cao, có vẻ cả sơn động rất trống trải. Trong lòng Ngô Lão Cẩu tỉnh táo lại chút, đỉnh cao khoảng mười sáu thước, trong mắt nhìn như một vách đá dựng đứng, ước chừng cách xa mười thước là một bức tường, trên mặt có đủ loại lổ thủng to nhỏ, giống y như một cái tổ ong hư thối.

Loại mộ này tên là nham táng(mai táng trên đá), Ngô Lão Cẩu cũng không xa lạ, nhưng cũng không ngờ Hoàng đế Minh Triều sẽ dùng cách thức xa xưa này. Nói cách khác, nếu xem cả mộ thất là một cái tử cấm thành, vậy thì sơn động này chính là hậu hoa viên. Chẳng qua, lăng tẩm của Hoàng đế không phải là nằm ở hậu hoa viên mà là ở trong mộ huyệt đối diện hậu hoa viên.

Ngô Lão Cẩu bỗng phát hiện không hiểu vì sao mình không còn sức lực để suy nghĩ quá nhiều, y và A Sinh rất nhanh đi đến bên vách núi đen. Mọi người đều ở đó, nhưng mà, không có bóng dáng của Trương Khải Sơn và Chung Thanh.

Dưới dốc tối đen, sâu thẳm đến mức không nhìn thấy đáy. Nhị Nguyệt Hồng đã cắm một cái cọc bên vách đá, chuẩn bị dây thừng tự mình xuống dưới.

Ngô Lão Cẩu chậm rãi buông Đại Bảo ra, thanh âm của y bình tĩnh đến kỳ lạ: “Có chuyện gì?”

Những người khác đều không nói gì, cuối cùng Hoắc Tiên Cô thở dài: “Lúc ấy bên vách đá con bánh tông kia đột nhiên gây rối, Chung Thanh chuẩn bị không kịp, Phật Gia sốt cao cũng không kịp phản ứng, vì cứu Chung Thanh mà cả hai đều rơi xuống vách đá. Vì để cứu người, Nhị gia quyết định tự leo xuống.”

Nhưng mà, ai cũng biết, ngã xuống như vậy, không chết cũng tàn phế, huống chi lúc ấy Phật Gia còn đang sốt cao ý thức không rõ ràng. Hành động này của Nhị gia chẳng qua cũng xem như cố gắng hết sức mà thôi.

Ngô Lão Cẩu nghe vậy lại lắc đầu, nói: “Nhị gia không thể xuống.”

Nhị Nguyệt Hồng nghe vậy âm thầm thở dài.

Ngô Lão Cẩu nói đúng, Nhị Nguyệt Hồng không phải không biết, hiện tại Phật Gia không ở đây những người khác đều có ý nghĩ gì, nhưng nếu đã đến đây thì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này, vô luận người gắp lạt ma có còn sống hay không. Luận theo bối phận, hắn cũng xem như là người có thể miễn cưỡng nắm quyền ở đây, nhưng nếu muốn đích thân trèo xuống một cái dốc không biết sâu nông, chuyện nguy hiểm như vậy ngoài hắn ra chưa chắc có người chịu làm, không chừng còn sẽ tự nhiên hy sinh tính mạng.

Ngô Lão Cẩu cúi đầu nhìn thoáng xuống dưới, bỗng nhiên ảm đạm cười: “Để tôi xuống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.