Minh Xuyên Có Tri Hạ

Chương 21: Sự thật




Đại tá đã từng nghe qua về những truyền thuyết và tài nghệ của từng người trong Trường Sa Cửu Môn, chỉ là những truyền thuyết ấy không hẳn đều là sự thật, sau khi gặp mặt Trương Đại Phật Gia đứng đầu Cửu Môn rồi, hắn mới khẳng định được tính chân thật của truyền thuyết này, hơn nữa hai bên đều nhanh chóng nhất trí trong phương diện chính trị, hắn cũng cảm thấy rất chờ mong đối với những người khác.

Sự thật chứng minh, hắn không chỉ không có thất vọng, hơn nữa còn cực kỳ cực kỳ kỳ vọng.

Nhân buổi liên hoan ồn ào náo nhiệt, đêm đó ngoài một số người canh gác ngoài cửa thành, đa số quân Nhật còn lại đều vào thành ngắm đèn xem diễn, thậm chí Trương Đại Phật Gia còn đặc biệt an bài người dẫn bọn họ đi tham quan phong cảnh Trường Sa. Thấy dân địa phương ít nhiều bày tỏ địch ý với quân Nhật, sắp xếp này hiển nhiên có thể tránh cho hai bên xung đột lẫn nhau, đại tá luôn miệng tán thưởng Phật Gia làm việc quả nhiên ổn thoả. Trương Khải Sơn nghe vậy cũng không nói gì, chỉ cười cho qua.

Buổi tối, đại tá dẫn theo thuộc hạ và vài tên cảnh vệ đi đến Trương gia tham dự tiệc rượu, cuối cùng cũng gặp được mọi người trong Cửu Môn. Chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ tự, hắn cũng nhanh chóng phận biệt được các cấp bậc trong Cửu Môn.

Nếu không phải trước đó đã nghe qua, kỳ thật đại tá cũng không nhận ra cái người có nụ cười nhàn nhạt kia chính là người hát hí khúc. Hắn *** tế đánh giá, người nọ thật ra là một mỹ nam tử, nhưng khí tràng quanh thân lại dễ dàng khiến cho người ta xem nhẹ diện mạo của hắn, không hiểu sao bắt đầu cảm thấy cung kính hắn.

Cái gọi là hí tử nhẹ ba phân. Đối với chuyện mấy chuyện phong nguyệt, đại tá tự nhận rất hiểu rõ. Nhưng mà, một người hát hí khúc lại có thể xưng thứ hai trong Cửu Môn, nếu không có vài phần bản lĩnh cũng không trấn được những người khác. Nói như vậy chứng tỏ Nhị gia phải có lòng gan dạ sáng suốt và uy vọng hơn người, nhưng thật ra người có thể dùng được, tương lai nếu có thể có địa vị ngang với Trương Đại Phật Gia đứng đầu Cửu Môn, thật sự vẫn có thể xem là đối tượng đáng để lôi kéo.

Hắn nghĩ đến nhập thần, vừa lúc chạm phải ánh mắt hung tợn của người bị chặt đứt hai chân đang ngồi cạnh Nhị gia. Vừa nhìn là biết kẻ hay giết người, trong lòng đại tá cười lạnh, trên mặt cũng đặc biệt để ý.

Tục ngữ nói, binh phỉ là người một nhà. Đều là làm những chuyện giết người cướp của, vào thời chiến loạn thì là binh, vào thời hoà bình thì là phỉ. Đại tá không sợ người sát nhân này, bởi vì bản thân hắn cũng là một sát nhân. Nhưng mà, một người bị cưa đứt hai đùi lại còn có địa vị cao hơn vài người có chân khác, chỉ sợ là hắn không chỉ ác với người khác, mà đối với bản thân cũng ác, tất cả e là đều dùng máu và mạng sống để đổi lấy được. Chỉ là nếu sau này phải hợp tác, không hẳn có lợi giống như Nhị gia.

Đại tá đánh giá qua, so với sự ác độc lạnh lùng nghiêm nghị của Tam gia, cái người trẻ tuổi mang Cửu Trảo Câu bên hông càng lộ rõ sát ý ẩn náu trong đôi mắt.

Hắn hừ lạnh một tiếng, tâm nói quả nhiên vẫn là tuổi trẻ, cũng khó trách không bằng mấy người Phật Gia bọn họ. Lần này mang binh tiến đến, mục đích của đại tá là mang thứ kia về Nhật Bản, chỉ cần Trương Đại Phật Gia đảm bảo không gây xung đột, hắn cũng không muốn lãng phí binh lực tạo thành sự kiện đổ máu. Nhưng nếu có mấy người không nghe lời này, hai bên cũng động tay động chân, lần này người hắn mang theo đều là từ chiến trường mà ra, thấy máu cũng như không thấy. Trong lòng đại tá thầm tính toán, bỗng nhiên nghe được một tiếng chó sủa.

Giương mắt nhìn qua, là một người trẻ tuổi mặc quần áo màu nguyệt đang trấn an một con chó nhỏ trong lòng ngực, dường như là đang tỏ vẻ xin lỗi vì con chó không nghe lời tạo ra tiếng động quấy rầy, người trẻ tuổi bỗng hướng hắn nở một nụ cười.

Gương mặt thanh tú, nụ cười sáng ngời, cả người đầy mùi trí thức.

Đại tá híp mắt, thầm kết luận trong lòng.

Người xuất thân từ quân nhân như đại tá xưa nay không có hảo cảm gì với người đọc sách, nhưng hắn không biết vì sao cảm thấy rất thích thanh niên trước mắt. Không thể nói rõ vì sao, chỉ là có cảm giác rất tốt từ ánh nhìn đầu tiên, cũng giống như con chó y đang ôm trong lòng ngực, khiến người ta cảm thấy không có gì nguy hiểm, vừa thân cận vừa đáng tin. Đại tá bỗng nhiên rất kỳ lạ, rốt cuộc người có nụ cười khờ dại này có bản lĩnh gì mà đứng hàng thứ năm trong Cửu Môn?

Nhưng hắn cũng không có thời gian để tự hỏi vấn đề này, bởi vì hắn nhìn thấy bên cạnh người trẻ tuổi là hai cái ghế trống, tiếp theo là hai người trẻ tuổi khác, nghĩ đến chắc là Bát gia và Cửu gia.

Nói thật, lúc vừa bắt đầu đại tá cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt của hai người này. Hắn nhíu mày, tỏ vẻ rất không thích ánh mắt của một người trong đó, người đó vừa nhìn còn vừa lắc lắc đầu, a, dựa theo số ghế chắn là Bát gia. Đại tá không thích ánh mắt của hắn, là bởi vì vị Bát gia đó nhìn hắn, giống như đang nhìn một người chết. Người hay giết người đều rất mẫn cảm đối với ánh nhìn này, cũng rất kiêng kị.

Mà vị Cửu gia ngồi ở vị trí cuối cùng, đại tá căn bản không nhìn ra hắn có đặc điểm gì nổi trội. Hắn chỉ đơn giản ngồi ở đó, sạch sẽ gọn gàng, không có khí tràng được dồn nén như Nhị gia, cũng không có sát khí lộ hẳn ra ngoài như Tứ gia, nhưng kỳ quái chính là, chính là khiến cho người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn. Thoạt nhìn con người đơn giản, nhưng thường cũng không nhất định đơn giản.

Không hiểu sao trong lòng đại tá bắt đầu có cảm giác hơi hơi bất an. Có thể ngồi trên vị trí này, hắn cũng coi như hiểu được vô số người, nhưng lại không thể nắm được thực lực của vài người trước mắt này. Trong lòng hắn nói vô luận thế nào, chỉ cần bọn họ nghe lời, tối nay hắn cầm được thứ đồ đó rồi, hết thảy chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà Thiên Hoàng giao phó. Nếu có về sau, hắn sẽ cố gắng hết sức không đối địch với những người này.

Thấy hai chỗ ngồi kia vẫn trống không, đại tá nghi hoặc nén giọng hỏi người bên cạnh, “Phật Gia, chẳng lẽ Cửu Môn chỉ có bảy người, sao lại giống như thiếu mất hai vị?”

“Lục gia không thích kiểu gặp mặt loại này, cho nên bình thường cũng không tham dự, về sau nếu có cơ hội sẽ lại dẫn hắn đến.” Trương Khải Sơn nhìn hắn một cái, nói, “Về phần Hoắc cô nương, chắc là cũng sắp tới rồi.”

Lời còn chưa dứt, mọi người chợt nghe âm thanh của giày cao gót truyền từ ngoài cửa vào, sau đó liền nhìn thấy một cô gái cao gầy bước đến.

Đại tá gặp qua rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, cũng đã chơi đùa với rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, có thanh thuần, cũng có phong tình. Nhưng mà, cô gái mặc bộ sườn xám màu trắng đơn giản trước mắt này, hắn chỉ có thể dùng từ thánh khiết để hình dung.

Sườn xám tu thân đã tôn lên đường cong cơ thể rất đẹp của nàng, làn da vô cùng mịn màng. Kiến thức của đại tá cũng không ít, nữ nhân có dáng người khuôn mặt đẹp cũng đã gặp không ít, nhưng khí chất phong hoa vô hạn khiến cho hắn không mở mắt nổi lại rất ít. Đợi vị Thất cô nương kia ngồi xuống xong, lúc một đôi mắt đẹp từ xa xa nhìn qua, nhìn thấy ánh mắt *** khiết xuất thế của nàng, đại tá đột nhiên cảm thấy, vì nàng, đầu rơi máu chảy cũng đáng giá.

Chết vì hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Nhìn thấy bộ dạng nín thở không chớp mắt của đại tá, Trương Khải Sơn đưa mắt nhìn qua những người khác, sau đó khoác tay chỉ chỉ quản gia phía sau, ý bảo tiệc tối có thể bắt đầu.

Giải Cửu lấy đồng hồ bỏ túi ra xem, nghe bên ngoài có tiếng huyên náo thoắt ẩn, trong lòng khẽ thở dài.

Những người khác trong thành, đại khái cũng có thể bắt đầu chuẩn bị động thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.