Minh Vương

Chương 23




“Ngũ Cốc, cha mẹ về rồi đây.”

Ta mở một cửa của tiểu viện, quay đầu nhìn bọn họ ra dấu im lặng. Tiểu viện này là một tổ hợp yêu ma quỷ thần có hồ ly, có yêu tinh củ cải, còn có một cô nương, ngoài người có trái tim mạnh mẽ như ta thì còn ai có thể chịu nổi đây.

Đại Bạch và Tông hồ ly đều im lặng không lên tiếng, trong lòng bọn họ đều biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ có Liễu Mi không hiểu, kéo kéo ống tay áo ta hỏi: “Ngũ Cốc tỷ, đây có phải là phòng của tỷ không?”

“Ặc.... đương nhiên đây là phòng của nhà ta.” Xong rồi, thật là đáng chết mà, lại bị xem là ăn trộm. Bình thường tiểu viện của ta không có người, chỉ có ta và Đại Bạch nương tựa lẫn nhau, còn bây giờ ta làm sao giải thích với cha mẹ về những vật sống trong tiểu viện của mình đây? Liễu Mi thì còn ổn, cứ nói người của thôn bên cạnh là đươc, muốn kiểm tra cứ kiểm tra, nhà cô nương ấy vừa hay cách nhà ta không xa. Còn cây củ cải này chỉ cần nằm trên đất giả chết là được, mẹ ta đã từng kinh ngạc đến khinh thường khi thấy ta phơi nắng củ cải để giữ cho nó tươi. Còn.... còn hồ ly đó thì sao đây?

Còn chưa nghĩ xong thì cửa đã mở ra, mẹ ta một tay đỡ thắt lưng một tay ôm lấy bụng, cẩn thận nhìn chằm chằm vào bậc thang dưới chân, lắc lư mà đi vào trong. Phía sau là dì Thẩm đang cầm lấy túi to túi nhỏ, bà vừa ngẩng đầu liền đứng yên tại chỗ, quả nhiên là bị những người lạ trong sân làm cho giật mình rồi. Ta liến mắt nhìn trước cửa phòng, Đại Bạch đã rất tự giác mà nằm xuống đất giả chết.

“Ngũ Cốc, họ là?”

Ta vội vàng chạy vào kéo Liễu Mi, để hồ ly còn đang rốt loạn đứng phía sau ta: “Mẹ, đây là Liễu Mi, là người ở thôn bên cạnh. Bọn con quen nhau ở bên bờ sông.” Mẹ cười gật gật đầu, mở miệng nói: “Tiểu cô nương thật xinh đẹp.”

Liễu Mi tròn mắt nhìn về phía trước: “Mẹ.”

Nghe thấy câu này ta còn chưa kịp cắn đầu lưỡi đã kéo kéo Liễu Mi, nhỏ giọng nói: “Liễu Mi, đây là mẹ ta, cô không cần gọi mẹ.”

Ta đột nhiên rùng mình một cái. Chuyện những người bên ngoài nói không phải là thật chứ? Cha mẹ lúc sinh bọn ta nhà rất nghèo, cho nên đã mang một trong hai đứa bé tặng cho người khác, trước khi tặng bọn họ có đặt tên, hoặc là trên người đứa bé ấy có vết bớt. Hôm nay vừa nhìn thấy liền nước mắt tràn mi, nắm chặt tay nhau hỏi han, ôm nhau thống thiết. Lẽ nào Liễu Mi thật sự là người chị song sinh đã thất lạc từ nhỏ của ta sao?

Nhưng ta ngay lập tức đem suy nghĩ này quăng đi mất. Thứ nhất, lúc sinh ta cha mẹ ta không hề nghèo, nếu không ta cũng không mang tên Lưu Ngũ Cốc, nên gọi là LƯu Lại Tài mới đúng, hơn nữa bọn họ còn muốn có them một Phong Đăng mà. Thứ hai, trên mặt Liễu Mi không hề có vết bớt nào hết.

Sự thực chứng minh, suy luận của ta là đúng. Tay nải của dì Thẩm đều rơi trên mặt đất, chạy lên phía trước nắm lấy tay của Liễu Mi: “Con gái, sao con lại ở đây?”

Hai mắt Liễu Mi rưng rung, nói với dì Thẩm: “Mẹ.”

Sau đó thì giống như những bà thím bên ngoài nói, mẹ con họ ngay lập tức lệ nóng doanh tròng, nắm chặt tay nhau hàn huyên, sau đó ôm nhau khóc rống, một màn này đã làm cho xác chết Đại Bạch đang nằm dưới đất và Tông hồ ly đang rửa thứ ăn ngây người. Hai mẹ con này đến tột cùng là là đã trải qua những chuyện gì vậy?

Thì ra dì Thẩm là người của thôn kế bên, tên là Thẩm Y Thanh, mười sáu tuổi làm vợ người ta, sinh ra một người con gái, cũng là Liễu Mi. Lúc bà sinh Liễu Mi, thân thể bị thương nên không thể nào có con được nữa, nên bị gia đình chồng trách mắng, nói bà còn không bằng con gà mái biết đẻ trứng. Mỗi ngày dì Thẩm ở Liễu gia đều là những chuỗi ngày kinh hoàng, chi3so75 làm sai việc gì sẽ bị gia đình chồng đánh. Cứ như vậy đến năm Liễu Mi mười bảy tuổi, chồng bà lại lấy them một người phụ nữ khác sau đó đuổi bà ra khỏi nhà. Bà dựa vào tay nghề đỡ đẻ được tổ tiên truyền lại mới có thể sống đến ngày hôm nay, sau đó được mẹ ta mời về. Thật ra dì Thẩm chỉ mới hơn ba mươi tuổi thôi, nhưng mà lại bị ta nhìn thành một phụ nữ bốn mươi tuổi.

Sauk hi dì Thẩm đi thì những ngày Liễu Mi trải qua cũng không hề tốt. Lúc bắt đầu thì cũng không tệ, cũng có ăn có uống đầy đủ, sau này khi người mẹ kế thật sự sinh được một người con trai cho nhà họ Liễu thì những ngày đau khổ của Liễu Mi cũng bắt đầu. Liễu Mi nói đến đây thì cau mày, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, xem ra cuộc sống của cô ấy ở Liễu gia là cơn ác mộng không thể biến mất.

Mà ngày hôm đó bọn ta cứu Liễu Mi, thật ra là ngày cô ây muốn rời xa thế gian này. Liễu Mi không phải là sơ ý trượt chân, mà là muốn nhảy song tự sát.

Mỗi ngày cô ấy lại tìm bọn ta đều là bộ dáng vui vẻ đơn thuần, mặc dù không nói nhiều nhưng vẫn cười rất vui vẻ, ai lại biết được mỗi đêm cô ấy đều trốn ở một góc cách tiểu viện không xa chùi nước mắt. Liễu Mi nói, cô ấy không nhảy song nữa vì không muốn phụ lòng bọn ta. Liễu Mi cảm nhận được vài thứ trên người bọn ta mà từ trước đến nay cô chưa hế cảm nhận được. (Chắc là sự ấm áp)

Mọi người trong tiểu viện nhất thời lâm vào bi thương, ngay cả Đại Bạch nằm trên mặt đất cũng có thêm hai giọt nước mắt. Nhưng khóc lợi hại nhất chính là Tông hồ ly, hắn không phát ra âm thanh, mà là ánh mắt dại ra ngửa mặt nhìn trời, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt từ viền mắt chảy ra.

Sau này hắn nói với ta, nếu như hắn có năng lực, thì tối hôm đó hắn có thể chạy đến nhà họ Liễu giết hết tất cả những người trong Liễu gia. Lúc nói câu này, trong mắt hắn tràn ngập sự buồn phiền cùng bất đắc dĩ, hắn nhỏ tiếng lẩm bẩm, đúng vậy là ta không có năng lực.

Lúc ta đang chìm trong bi kịch của dì Thẩm và Liễu Mi, dì Thẩm ầm một cái quỳ gối xuống trước mặt ta: “Cám ơn tiểu thư đã cứu Liễu Mi của nhà chúng ta.” Ta đột nhiên không biết làm sao, vội váng nâng dì Thẩm từ dưới đất lên, chỉ chỉ Tông hồ ly đang ngửa mặt nhìn trời kia: “Liễu Mi là hắn cứu.”

Tông hồ ly hai tay còn đang để trong chậu thức ăn, nghe đến ta đề cập đến tên mình mới quay đầu lại nhìn bọn ta một cái. Ta sợ dì Thẩm lại chạy đến chỗ hắn rồi

quỳ xuống nên vội vàng ra hiệu bảo hắn qua đây. Tông hồ ly đứng lên, lấy hai tay

chùi chùi vào áo rồi đi đến chỗ bọn ta, không biết lấy khan tay từ đâu ra đưa cho

Liễu Mi, nói: “Đây là việc ta nên làm, nếu đổi lại là người khác thì ta cũng sẽ cứu.”

Vì con ngươi của hắn mang mù tím nhạt, ta sợ mẹ ta nghi nên lặng lẽ nói với bà

đây là thương nhân từ bên ngoài đến, ở tạm đây một thời gian. Bà gật gật

đầu nói: “Người có thể cứu người thì đều là người tốt, không thể sai được.”

Ở nhà ta, chỉ cần người có thể cứu người làm việc tốt, thì dù dáng vẻ giống Nhị

Nha thì tâm địa cũng là vô cùng tốt rồi.

Như vậy Tông hồ ly có danh phận rồi, ở nhà ta thì là người ở tạm đây, đối với mẹ

con Liễu gia thì là biểu đệ của ta, từ bây giờ có thể danh chính ngôn thuận ở đây,

trừ Đại Bạch.

Mẹ ta nắm tay của dì Thẩm: “Vậy thì để Liễu Mi ở đây đi, làm bạn với Ngũ Cốc.”

Dì Thẩm liền vội từ chối, lại bị mẹ ta ngăn lại: “Cơm ta nuôi Ngũ Cốc đủ để nuôi ba Liễu Mi của dì.

Từ xưa đến nay đều chỉ có con của gia đình người ta là tốt, còn con mình thì lại thuận tiện ghét bỏ.

Dì Thẩm còn muốn từ chối, nhưng lại bị mẹ ta nắm chặt tay, bình tĩnh nói một câu:

“Ta sắp sinh rồi!”

Tất cả mọi người trong tiểu viện đều trở nên luống cuống, trừ xác chết Đại Bạch

vẫn còn năm trên mặt đất. Nhưng sau đó Đại Bạch nói với ta, hắn cũng luống đến

muốn đứng dậy, đây chính là đệ đệ ruột của gia đình Ngũ Cốc, nhưng dáng vẻ

luống cuống của ta đã làm hắn cười đến nửa ngày.

Lời tác giả: Sinh rồi…. sinh rồi (ˉ(∞)ˉ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.