Minh Vương Sủng Phi

Chương 73: Chí tôn lan điệp chi mê




Dường như A Quân cảm thấy tâm tư của Đỉnh Phong dần dần thay đổi, vậy nên anh ta bắt đầu xum xoe.

Quen nhau khoảng chừng hai ba tháng, cuối cùng vào một đêm trăng sáng, A Quân cầu hôn với Đỉnh Phong.

Nhưng lúc này, Đỉnh Phong lại đột nhiên do dự.

Rõ ràng A Quân đối với cô rất tốt, thậm chí còn là mẫu chồng lý tưởng, nhưng cô lại luôn có cảm giác như mình đang lạc trong đám sương mù.

A Quân thấy Đỉnh Phong do dự, lại ga lăng nói: “Nếu em cảm thấy quá sớm thì … chúng ta có thể chờ thêm một chút, nhưng người nhà anh đang giục chúng ta mau kết hôn đấy.”

Đỉnh Phong mấp máy môi, gật gật đầu, nói: “Để em suy nghĩ thêm một chút.”

Tối hôm đó, A Quân và Đỉnh Phong đứng dưới lầu hôn nhau, Đỉnh Phong cảm thấy nụ hôn này không có cách nào mang lại cho cô cảm giác như lúc trước, cảm giác như thiếu mất một phần tình cảm mãnh liệt.

Dương Đán ở bên Mỹ thường hay gọi điện về cho cô, hỏi dạo này chuyện tình cảm của cô và A Quân thế nào?

Gần đây Dương Đán lại bắt đầu thúc giục cô, muốn cô mau chóng kết hôn.

Ngay cả Từ Sinh cũng khiêu khích nói: “Đỉnh Phong, đã là gái lỡ thì rồi mà còn không mau gả đi, cứ như vậy thật là không được rồi, hay là tìm cháu của tôi đi, nó vẫn còn đang chờ em đấy ~ thật là một thằng nhóc si tình mà ~”

Đỉnh Phong gằn từng câu từng chữ: “Không cần mẹ kế phải lo lắng!”

Từ Sinh hưng phấn nói: “Thật là, aiz, em phải hiểu được nỗi lòng của người làm cha mẹ.”

Dương Đán phụ họa: “Đúng đúng.”

Đỉnh Phong lại gằn từng chữ: “Hai người đủ rồi đấy, không cần phải diễn trò ân ái, con sẽ hộc máu mà chết mất.”

Dương Đán vội vàng cầm điện thoại nói: “Đỉnh Phong, ba chỉ muốn nói là chuyện đã qua lâu như vậy, con cũng đến tuổi phải kết hôn rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, ba sợ…”

Đỉnh Phong ngắt lời Dương Đán: “Ba, hôm nay đã có người cầu hôn với con rồi.”

“Cái gì!” Dương Đán kinh ngạc hô lên: “Mau nói cho ba biết, cậu ta tên gì, dáng vẻ thế nào, bối cảnh gia đình thế nào, công việc thế nào, tính cách thế nào…”

Chờ Dương Đán hỏi xong, Đỉnh Phong im lặng.

“Ba, ba muốn điều tra hộ khẩu của người ta sao?”

Dương Đán nói: “Chuyện này không thể tùy tiện, mau nói cho ba biết, mấy tháng nay con và cậu ta quen biết thế nào?”

Đỉnh Phong và Dương Đán hàn huyên thật lâu.

Suốt một tiếng đồng hồ gọi đường dài quốc tế.

Thế nhưng Đỉnh Phong cũng không đau lòng, bởi vì có ông chủ lớn Từ Sinh làm mẹ kế, cô còn sợ cái gì nữa.

Người người đều nói chỉ hận cha cô không mạnh mẽ, nhưng cô lại muốn nói, mạnh mẽ thì làm được gì khi mà Từ Sinh cố chấp như vậy.

Đến cuối cùng, Dương Đán suy nghĩ một hồi rồi nói với Đỉnh Phong: “Ba cảm thấy thằng nhóc này cũng không tệ, đối xử với con cũng rất tốt, con suy nghĩ một chút xem thế nào rồi quyết định, ba cũng không ép buộc, dù sao đó cũng là người sống cùng con cả đời.”

Đỉnh Phong gật gật đầu: “Con nghĩ con đã suy xét kỹ rồi.”



Ngày hôm sau, Đỉnh Phong gọi cho A Quân, nói: “Em nghĩ em không có lý do nào để từ chối anh, chúng ta kết hôn thôi.”

A Quân vội vàng nói: “Trong tháng này nhé?”

Đỉnh Phong sững sờ, không ngờ anh ta lại vội vã như vậy.

“Nhất định phải nhanh như vậy sao?”

A Quân nói: “Nhà anh đang giục chúng ta mau kết hôn đấy.”

Đỉnh Phong hít một hơi: “Được rồi, vậy cuối tháng đi.”

Cuối cùng, sau khi cúp điện thoại, Đỉnh Phong đột nhiên có một loại cảm giác bất đắc dĩ.

Cứ như kiểu bị người ta ngáng chân bắt đi vậy.



Đêm đó, cô nhận được tin nhắn từ một dãy số quen thuộc.

“Chúc mừng em đã tìm được hạnh phúc.”

Đỉnh Phong biết là ai, vậy nên cô không biết phải trả lời thế nào.

Cô cầm điện thoại nhìn một hồi lâu, cuối cùng chỉ trả lời vẻn vẹn mười chữ: “Hy vọng anh cũng tìm được hạnh phúc của mình.”

Tiêu Mộc không nhắn lại nữa.

Cô nghĩ, có lẽ anh vẫn luôn chờ cô.



Gần cuối tháng, Đỉnh Phong lại thường xuyên cảm thấy sốt ruột.

Bây giờ mỗi lần cô nhìn thấy A Quân đều sẽ có một loại cảm giác sợ hãi.

Cô sắp kết hôn với người đàn ông này.

Rõ ràng điều kiện của anh ta không tệ, nhưng tại sao cô cứ có cảm giác không an tâm.

Cô thật sự không hiểu nổi chính mình.

Rõ ràng là muốn bắt đầu lại, thế nhưng đến lúc này lại cảm thấy do dự.

Trong lúc vô tình cô lại đọc được một mẩu chuyện trên báo, kể về chuyện xưa của một đôi bạn già trên trăm tuổi đã trải qua hai thế kỷ yêu nhau.

Ông cụ nói: “Bà à, không ngờ chỉ mới chớp mắt mà trông bà đã trở nên xấu xí như vậy rồi.”

Bà cụ trả lời: “Già mà không đứng đắn.”

Cuối cùng, đến hôm bà cụ qua đời, ông cụ cũng không khóc mà chỉ nói: “Sao bà không đợi tôi mà đã đi rồi?”

Sau đó không lâu, ông cụ cũng đi.

Không biết là vì thời gian này Đỉnh Phong quá mẫn cảm hay sao, cô lại khóc đến lệ rơi đầy mặt.

Một giây sau, cô gọi điện cho A Quân, nói: “Em nghĩ em không thể kết hôn với anh được, thứ em theo đuổi là tình yêu cả đời, mà anh không phải là người em muốn tìm.”

A Quân ga lăng nói: “Không sao.”

Từ nay về sau, bọn họ sẽ không liên lạc nữa, Đỉnh Phong tiêu sái, mà A Quân cũng tiêu sái.

Nhiều năm sau, Đỉnh Phong cảm thấy rất vui vì A Quân đã xuất hiện trong cuộc sống của cô, để cho cô biết cái gì gọi là ‘yêu’ và ‘không yêu’.

Người như A Quân, cả đời tuyệt đối sẽ không thể thích một người duy nhất.

Thái độ ga lăng của anh ta, sự dịu dàng ôn hòa của anh ta, rốt cuộc thì cũng chỉ là một loại thói quen.

Người như vậy nhất định là sẽ không thể yêu chỉ một người.



Tóm lại, A Quân giống như một tấm bia đỡ đạn xuất hiện trong cuộc sống của Đỉnh Phong, cuối cùng cũng lặng lẽ rời đi.

Tiễn chân một A Quân hoàn mỹ, Đỉnh Phong lại một lần nữa bước vào cuộc hành trình xem mắt.

Lần này, cô không yêu cầu cao về ngoại hình nữa, dù sao thì chỉ cần đối xử tốt với cô, có thể cùng cô đi hết cả đời thì đó chính là người cô muốn tìm.

Xem mắt đến lần thứ 34, cô gặp một người đàn ông tên là Trần Thực.

Người cũng như tên, thoạt nhìn vô cùng trung hậu và thành thật.

Đỉnh Phong vừa nhìn thấy anh ta thì đã cảm thấy kết hôn với người như vậy, nhất định là sẽ nhạt nhẽo vô vị, nhưng có thể trải qua thật lâu, nước chảy mây trôi hết cả đời.

Vì vậy, cô bắt đầu qua lại với Trần Thực.

Trong lúc kết giao, gần khu nhà cô ở đột nhiên xuất hiện một tên tội phạm hay tập kích phụ nữ, tên này đã hại bốn cô gái, thậm chí có người qua đường trông thấy, muốn báo cảnh sát thì cũng bị hắn trói lại, sau đó dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, chặt xác cô gái và người qua đường đó, thế nhưng cảnh sát vẫn chưa bắt được hắn.

Xung quanh nơi ở của Đỉnh Phong cũng rất vắng vẻ, buổi tối chẳng có mấy người đi đến con hẻm tối tăm này, Trần Thực có chút không yên tâm, mỗi ngày đều đưa cô về nhà.

Cho đến khi ——

Một ngày nọ, lúc đó cũng đã sẩm tối, trên đường không có mấy người, Trần Thực đưa Đỉnh Phong về nhà, vừa đến dưới khu nhà, Đỉnh Phong nói tạm biệt với Trần Thực rồi chuẩn bị lên lầu.

Đột nhiên cô phát hiện hành lang trên lầu nhà mình hình như có bóng người.

Đỉnh Phong lập tức cảnh giác, bước chân từ từ lui về phía sau.

Trần Thực vẫn chưa đi xa.

Đỉnh Phong cảm thấy tình huống không ổn, bởi vì bóng người kia đang tiến về phía cô, có thể nhìn thấy thấp thoáng trên tay hắn ta đang cầm vật gì đó.

Cô xoay người, vội vàng bỏ chạy.

Cô quay về phía Trần Thực, hô to: “Cứu mạng!”

Trần Thực vừa thấy bất thường thì lập tức xoay người, trông thấy một gã đàn ông đeo khẩu trang, ăn mặc rách rưới ở sau lưng Đỉnh Phong, trên tay còn cầm dao găm, sắp sửa chạy đến bắt Đỉnh Phong.

Trần Thực nhìn xung quanh, sau đó nhặt lên một thanh gỗ.

Đỉnh Phong sợ hãi núp sau bức tường, run rẩy bắt đầu gọi 110.

Dù sao thì vóc dáng của Trần Thực nhỏ gầy, bị gã đàn ông kia đánh cho một hồi thì đã bất tỉnh lăn quay trên mặt đất.

Nhìn thấy gã đàn ông kia sắp đâm dao găm vào bụng Trần Thực, Đỉnh Phong không thể làm ngơ, cô nhặt viên gạch bên cạnh, đập vào đầu hắn ta.

Động tác của hắn ta dừng lại, trên đầu chảy máu, đôi mắt bị vệt máu chảy xuống nhìn về phía Đỉnh Phong, hắn ta chậm rãi từ bên cạnh Trần Thực đứng dậy, quơ bàn tay đang cầm dao găm tiến về phía Đỉnh Phong.

Sự chênh lệch giữa đàn ông và phụ nữ, lúc này thật sự là một điểm trí mạng.

Thậm chí Đỉnh Phong đã cảm giác được lưỡi dao đang rạch quần áo của mình, cảm giác được nó chạm vào da.

Cô nghĩ, có lẽ là cô sắp chết rồi.

Cả đời này, nếu còn điều gì khiến cô tiếc nuối … đó là không thể chăm sóc Dương Đán đến già, còn có…

Nhớ tới khuôn mặt kia.

Khẽ nở một nụ cười cay đắng, tới lúc này mà cô lại nghĩ đến anh.

Aiz …

Đột nhiên Đỉnh Phong nghe thấy có tiếng bước chân vội vã chạy đến, rất nhanh, rất nhanh.

Gã đàn ông cầm dao găm bị đá sang một bên.

Đỉnh Phong trông thấy một bóng lưng quen thuộc, rất quen thuộc.

Là bóng lưng mà suốt năm năm qua cô yêu nhất, cũng hận nhất.

Động tác của anh quyết đoán và dứt khoát, đạp một đạp vào hông gã đàn ông kia, khuỷu tay nện vào gáy, tiếp đó lại lấy súng dí vào đầu hắn ta.

Đỉnh Phong nằm trên mặt đất, nhìn khuôn mặt của Tiêu Mộc.

Cô không biết phải nên cười hay nên khóc.

Tiêu Mộc quay đầu, hỏi: “Em có sao không?”

Đỉnh Phong từ từ bò dậy, sờ thử lên lưng, mặc dù hơi đau nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến xương, cô nói: “Chỉ bị thương ngoài da thôi.”

Mắt phượng của Tiêu Mộc khẽ thả lỏng, dưới ánh đèn, làn da màu lúa mạch lại như phát ra một loại hào quang không biết dùng từ nào để miêu tả, anh nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Đôi mắt của Đỉnh Phong đột nhiên trợn to, cô hét lên: “Cẩn thận!”

Gã đàn ông bên dưới Tiêu Mộc đột nhiên dùng dao găm đâm về phía anh.

Âm thanh kim loại cứa vào thịt, bạn đã từng nghe thấy chưa?

Rất hưng phấn, rất chói tai.

Tiêu Mộc bị hắn ta đâm một nhát rất sâu vào bụng.

Anh chịu đựng đau đớn, cầm súng lục nã một phát vào đầu hắn ta, sau đó gục xuống.

“P-Ằ-N-G… ——” Âm thanh vang dội, đánh thức người dân xung quanh.

Đỉnh Phong lảo đảo chạy về phía Tiêu Mộc, nước mắt của cô tràn ra khóe mi, ôm Tiêu Mộc đã bất tỉnh, cô khóc đến chết đi sống lại.

“Khụ… Khụ… Đỉnh Phong, anh chưa chết…” Tiêu Mộc mở to mắt, yếu ớt nói: “Không sao đâu, một chút vết thương này, không chết được.”

Đỉnh Phong gục mặt, thấp giọng khóc nức nở.

“Vì sao?”

“Vì sao anh lại đến đây?”

Tiêu Mộc nhẹ nhàng nói: “Bởi vì, anh vẫn luôn chờ em.”

Đỉnh Phong ngồi sụp trên mặt đất, khóc không thành tiếng.

Vì sao quanh đi quẩn lại, vẫn là anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.