Minh Vương Sủng Phi

Chương 55: Ra sức đánh năm mươi đại bản




Đỉnh Phong khiêm tốn nói: “Còn rất kém, lúc đó chẳng qua là do hiệu quả âm thanh tốt mà thôi, thầy không cần phải khích lệ em như vậy”.

Thầy Lưu nói: “Em cũng đến tham gia trại hè này sao?”.

Đỉnh Phong gật đầu một cái nói: “Em còn cần thầy dạy dỗ nhiều, em chưa tham gia trại hè lần nào, không biết phải làm thế nào”.

Thầy Lưu cười ha ha: “Không có việc gì, không có việc gì”.

“Em thưa thầy, …………”. Đỉnh Phong nhìn xung quanh một chút, hỏi, “Lần này tham gia trại hè có bao nhiêu người?”.

Thầy Lưu sờ cằm nói, “Nếu thầy nhớ không lầm thì phải có mười ba người”.

Con số “13” ở nước ngoài là biểu tượng cho điềm xấu, Đỉnh Phong lại hỏi, “Chúng ta sẽ đi đến đâu vậy?”.

Thầy Lưu trả lời, “Là một ngọn núi lớn không xa thành phố C”.

Đỉnh Phong mở to mắt hỏi, “Núi lớn?”.

Thầy Lưu cúi người, thần thần bí bí nói: “Không gạt em, từ xưa có nói rằng trên ngọn núi đó thường xuyên có quỷ quái ẩn hiện”.

Cả người Đỉnh Phong run lên, “Thầy, thật sao?”.

Thầy Lưu lại gần, nói, “Nghe nói, ở đó có mầy trăm thi thể không đầu, không cần đến ban đêm cũng sẽ có……..”.

Đỉnh Phong ghé sát tai vào.

“A ——”. Thầy Lưu đột nhiên hét lớn một tiếng.

Đỉnh Phong bị dọa sợ, nhảy đứng tại chỗ.

Thầy Lưu ôm bụng cười ha hả.

Đến lúc đó Đỉnh Phong mới hiểu được là mình bị đùa, bất đắc dĩ nói, “Thầy, thầy làm như vậy làm em sợ, rõ là……..”.

Thầy Lưu vội vàng giải thích: “Đừng để ý, đột nhiên thầy muốn đùa chút thôi, nhưng mà thầy cũng không gạt em, ngày trước ở đó đúng là đào được rất nhiều thi thể không đầu”.

Đỉnh Phong run run: “Vậy tại sao chúng ta còn đến đó?”.

Thầy Lưu vuốt cằm nói, “Thật ra tuyến đường đi đều do thầy đặt ra, từ nhỏ đến lớn thầy đều có ý muốn đi thăm thú ngọn núi lớn đó, bây giờ có em đi cùng, thì làm sao lại không đi”.

Đỉnh Phong: “……….”. Mệt cho thầy còn làm gương sáng cho người khác!!!!

Thầy Lưu tiếp tục vuốt cằm nói, “Thầy nhớ lúc đăng ký, hình như còn có hoa khôi của trường khác thì phải”.

Đỉnh Phong: “Vậy thì làm sao?”.

Thầy Lưu rất nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ em chưa từng xem qua tiểu thuyết tình yêu thầy trò à? Thầy cảm thấy, nhìn thầy như thế này nhất định sẽ mê đảo được hoa khôi của trường khác”.

Đỉnh Phong vỗ vai thầy: “Thầy nghĩ nhiều rồi”.

Thầy Lưu không hề để ý lời của cô, “Em tên là Đỉnh Phong đúng không? Thầy nghĩ thật ra em cũng bị thầy quyến rũ, bây giờ em khuyên thầy như thế vì hy vọng thầy không bị hoa khôi trường khác cướp đi đúng không? Nhưng mà em không hợp khẩu vị với thầy, thầy thích khuôn mặt trái xoan”.

Đỉnh Phong: “…………”. Thầy có phải giáo viên thể dục không? Thầy là đến ném bom đúng không?

“Lần này tham gia trại hè hình như còn có một học sinh giỏi của lớp 5, hình như tên là Tiêu Mộc?”. Thầy Lưu sờ cằm nói.

“Đúng, chính là bạn học sinh biểu diễn tiết mục nghệ thuật cùng em”. Đỉnh Phong nói.

“Nói như vậy, thầy cảm thấy cậu ấy rất có phong phạm của thầy năm xưa nhưng mà khí chất thì kém xa”. Thầy Lưu trịnh trọng nói.

Đỉnh Phong: “………”. Thầy, thầy đủ rồi đó!

Rốt cuộc những vị cứu tinh cũng xuất hiện, các bạn học cũng tham gia trại hè lần lượt tới.

Đỉnh Phong không phải một mình chịu đựng ông thầy.

Nhưng mà tại sao Tiêu Mộc chưa tới?

Nếu như theo đúng khái niệm đúng giờ của anh thì anh phải đến sớm hơn cô nhiều chứ?

Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây sao?

Đỉnh Phong nhìn đồng hồ đeo tay, ngồi chồm hổm trên mặt đất chờ Tiêu Mộc.

Thầy Lưu tốt bụng nhắc nhở, “Đỉnh Phong, ở đây không cho phép đại tiểu tiện lung tung, nếu như em muốn đi toilet thì em có thể đi 100m rồi quẹo trái, lúc đó em có thể thấy một bụi hoa. Trước kia thầy cũng giải quyết như vậy”.

Đỉnh Phong: “……..”. Em gái nhà thầy, con mắt nào của thầy thấy em muốn đi toilet hả?

Cô cúi thấp đầu, tâm trạng như đưa đám, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Mộc không đến?

Cô xoa xoa khuôn mặt tròn của mình, nhắm mắt lại, cầu khấn trong lòng: “Nhất định phải đến, nhất định phải đến, nhất định phải đến………….”.

Lúc cô mở mắt ra đã nhìn thấy một đôi giày đá bóng màu lam kiểu mới nhất.

Đỉnh Phong ngẩng đầu lên, ánh mặt trời rơi trên mặt, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lạnh nhạt của Tiêu Mộc.

Anh nói: “Đang suy nghĩ gì thế?”.

Đỉnh Phong nhảy lên, giả bộ ngạc nhiên nói với anh: “Tiêu Mộc, anh cũng tham gia trại hè sao?”.

Tiêu Mộc gật đầu một cái.

Hôm nay anh mặc bộ quần áo thể thao Adidas Clover, cả người nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái.

“Hì hì, ba em và Từ Sinh đi du lịch, một mình em bị ném ở nhà cho nên em rảnh rỗi không có việc gì làm, báo danh tham gia trại hè”. Đỉnh Phong nói.

[Dương Đán nước mắt ròng ròng: Đỉnh Phong, con nói dối, rõ ràng là con phải tham gia trại hè cho nên ba mới đồng ý đi du lịch với Từ Sinh].

[Từ Sinh: nằm cũng trúng đạn sao?]

Tiêu Mộc đeo ba lô lên lưng, nói với Đỉnh Phong: “Phải tập hợp rồi”.

Hai người đi vào trong đoàn người, xếp thành hàng cùng những người khác.

Thầy Lưu đếm nhân số, tự nhủ: “Không phải là có 13 người sao? Tại sao chỉ có 12 người đến?”.

Tiêu Mộc mở miệng nói: “Có một người không thể tới”.

Thầy Lưu gật đầu một cái: “Vậy thì trước tiên các em hãy kiểm tra hành lý của mình, không bỏ xót thứ gì, lều và các đồ vật khác không thể quên”.

Đỉnh Phong xoát lại balo trên vai, cái gì nên cầm cũng đã cầm, cô còn mang theo nhiều bánh biscuit và chocolate.

Thầy Lưu đợi vài phút rồi nói: “Nếu mọi người không quên thứ gì quan trọng thì lên xe thôi”.

Đỉnh Phong nói với Tiêu Mộc: “Chúng ta ngồi cùng nhau đi”.

Tiêu Mộc gật đầu một cái, không nói gì.

Hai người không hẹn mà cùng chọn ngồi ở vị trí ở phía sau một chút, Đỉnh Phong ngồi trong, Tiêu Mộc ngồi ngoài.

Lúc xe còn chưa khởi hành, hai nữ sinh ngồi trước mặt bọn họ nghiêng đầu nói, “Chào các bạn ~”.

Đỉnh Phong nheo mắt nói: “Xin chào”.

Tiêu Mộc vốn không phải là người tự thân, mắt nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý xem vừa rồi có người đang nói chuyện hay không.

Hai nữ sinh cũng không nói gì.

Một người trong đó có cái cằm nhọn, bộ dạng giống những mỹ nữ cổ điển, cô bạn tự giới thiệu: “Mình là Triệu Đồng, mười mấy ngày trại hè xin chỉ giáo nhiều hơn”.

Một cô bạn khác có mái tóc dài đến eo, ánh mắt trong veo, giống như đôi mắt thỏ khả ái, cô bạn nói: “Mình là Hứa Kha”.

Khi hai người tự giới thiệu, ánh mắt đều nhìn vào Tiêu Mộc.

Đỉnh Phong trả lời: “Mình là Dương Đỉnh Phong….”. Lại nhìn Tiêu Mộc, giúp anh giới thiệu: “Anh ấy là Tiêu Mộc”.

Hứa Kha mở to hai mắt, nói to: “Oa, làm sao ba cậu lại có thể đặt được cái tên này, thật độc đáo”.

Triệu Đồng vỗ tay Hứa Kha, nói: “Hứa Kha không biết nói, cậu đứng để ý”.

Đỉnh Phong khoát tay nói: “Không sao, thật ra tên của mình rất đơn giản, ba mình là Dương Đán, là một người Mỹ gốc Hoa, nhưng ông ấy là một người mê tiểu thuyết kiếm hiệp, ông vẫn có giấc mộng võ hiệp nhưng bất đắc dĩ, điểm thể dục của ông chưa bao giờ đạt đủ tiêu chuẩn. Vì vậy ông đặt toàn bộ hy vọng vào mình, đặt tên cho mình là Đỉnh Phong, hy vọng mình có thể trở thành một người mà có thể leo lên đỉnh núi. Nhưng ông ấy quên mất một chuyện, một là mình là con gái, hai là ông ấy họ Dương”.

Triệu Đồng và Hứa Kha cười một tiếng: “Ba cậu thật vui tính”.

Đỉnh Phong nói: “Đúng vậy, đã hơn 30 tuổi rồi mà còn như đứa trẻ”.

Triệu Đồng nói: “Chả bù ba mình, ba mình nghiêm túc muốn chết, nếu như nói bậy hay làm sai việc gì đều mắng mình một trận”.

Hứa Kha lắc đầu một cái, ánh mắt trong suốt vương chút bi thương, “Mỗi lần ba mình uống say đều đánh người”.

Không khí lạnh xuống, Hứa Kha nhìn hai người, khẽ mỉm cười, “Đó là chuyện trước kia rồi”.

Triệu Đồng nhìn Đỉnh Phong và Tiêu Mộc, liếc nhìn Hứa Kha một cái, rồi nói: “Hai người các cậu là người yêu sao?”.

Đỉnh Phong liếc mắt nhìn Tiêu Mộc, thấy anh vẫn là bộ dạng lười nói chuyện, mặc dù không cam tâm nhưng cô vẫn thành thục trả lời: “Chúng mình là bạn bè”.

“Thật sao?”. Hai người đối điện nhìn nhau, trong đáy mắt hiện rỏ sự vui vẻ.

Đỉnh Phong mấp máy môi, không nói gì.

Dọc đường đi, ba người nói rất nhiều chuyện, lúc bắt đầu Tiêu Mộc còn nhìn phong cảnh phía ngoài, một lát sau anh lấy đồ bịt mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc xuống xe, Đỉnh Phong định đánh thức Tiêu Mộc thì Triệu Đồng lại làm trước cô, đẩy Tiêu Mộc nói, “Bạn học, nên xuống xe rồi”.

Tiêu Mộc vừa tỉnh ngủ, đôi mắt phượng mê mang, xinh đẹp như trong bức tranh thủy mặc, khóe miệng không mím lại như bình thường mà hơi mở, giống như đang dụ dỗ người khác.

Đỉnh Phong nhìn bức tranh mỹ nhân mới tỉnh ngủ, lại nhìn sáng Triệu Đồng và Hứa Kha cũng đang nhìn Tiêu Mộc, đột nhiên cô cảm thấy không vui.

Tiêu Mộc phục hồi lại tinh thần, lịch sự nói với Triệu Đồng: “Cảm ơn”.

Đột nhiên Hứa Kha nói, “A, Triệu Đồng, tớ cảm thấy hình như mang hơi nhiều đồ, hơi nặng”.

Triệu Đồng cau mày nói: “Tớ cũng thế”.

Tiêu Mộc đem theo cũng không nhiều đồ, anh lạnh nhạt nhìn hai người họ nói, “Đưa đây tôi cầm giúp các cậu”.

Hứa Kha mở to đôi mắt trong veo nói: “Có thật không? Cảm ơn cậu, cậu đúng là người tốt”.

Triệu Đồng khen: “Trai đẹp đúng là trai đẹp!”.

Tiêu Mộc không nói gì, cầm balo của mình lên, sau đó cầm hai balo của hai người kia.

Đỉnh Phong khoác balo của mình, đứng bên cạnh Tiêu Mộc, thầm mắng mình, tại sao lại mạnh mẽ như vậy? Nếu bàn về độ nặng thì làm sao balo của hai người họ nặng bằng balo của cô, nhưng tại sao cô lại cảm thấy mình vẫn có thể cầm được? Chẳng lẽ đây là mệnh M yếu đuối trời sinh?

Ngọn núi ở thành phố C nhìn hết sức hoang vu, e là ở nơi này ngoài bọn ho ra cũng sẽ không có những người khác.

Thầy Lưu cho bọn họ hạ trại ở một khu vực đất trống trong rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.