Minh Vương Sủng Phi

Chương 47: Chỉnh chết tham quan !




Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, khóe môi khẽ giương lên, như thể là anh biết rõ cô đang nghĩ gì vậy, anh lên tiếng: “Tiết cuối cùng là tiết ngữ văn.”

Đỉnh Phong càng ngạc nhiên hơn: “Anh không thích môn ngữ văn sao?”

Tiêu Mộc nhàn nhạt trả lời: “Không phải là không thích, chỉ là anh cảm thấy buồn ngủ thôi.”

Đỉnh Phong nói: “À đúng rồi, vậy bây giờ anh định về nhà ăn cơm sao?”

Tiêu Mộc lắc đầu: “Không đủ thời gian.”

Đỉnh Phong nhìn Tiêu Mộc hỏi: “Vậy anh có ăn không?”

Tiêu Mộc lại tiếp tục lắc đầu.

Trong lòng Đỉnh Phong ‘hoan hô’ một tiếng, nói với Tiêu Mộc: “Anh đợi em một chút nhé!” Không đợi Tiêu Mộc trả lời, cô liền chạy một mạch về lớp.

Sau mười mấy giây, Đỉnh Phong ôm theo hộp này hộp kia chạy ra.

Cô đưa cho Tiêu Mộc giống như là đang đưa một thứ vô cùng quý giá: “Nếu anh không ngại thì hãy ăn đi, đây là đồ ăn em tự làm ở nhà, vốn định để lại đến tối mới ăn, nhưng nếu anh đói thì cứ ăn đi.”

Tiêu Mộc vẫn không nhận lấy.

Đỉnh Phong sốt ruột: “Anh đừng chê nó xấu, thật ra. . . . em đã nếm thử rồi, cũng không quá khó ăn đâu.”

Tiêu Mộc bị vẻ mặt của cô chọc cười, khóe miệng vui vẻ nhếch lên, hỏi: “Anh ăn rồi, vậy buổi tối em làm thế nào?”

Đỉnh Phong vội vàng trả lời: “Buổi tối em về nhà, baba chắc chắn sẽ làm đồ ăn cho em, ông ấy luôn thích trổ tài nấu nướng của mình, anh cứ ăn đi!”

Tiêu Mộc nghe vậy, rốt cuộc cũng nhận hộp cơm.

Đỉnh Phong đưa đôi đũa của mình cho anh, ánh mắt chờ mong nhìn Tiêu Mộc.

Dưới ánh mắt chờ mong của cô, Tiêu Mộc nâng đũa, gắp một miếng thức ăn thoạt nhìn có vẻ giống như nấm hương, sau đó đưa vào trong miệng.

Đỉnh Phong mở to mắt nhìn Tiêu Mộc.

Nửa ngày trôi qua.

Mắt phượng của Tiêu Mộc cuối cùng cũng nhìn sang Đỉnh Phong, nhàn nhạt nói: “Ngon lắm!”

Đỉnh Phong kích động tới nỗi suýt chút nữa rơi nước mắt, khuôn mặt tròn hưng phấn ửng đỏ, nói: “Thật sao?”

Tiêu Mộc gật gật đầu, dùng hành động chứng minh cho lời nói của mình.

Anh ăn rất nhanh, tốc độ nhai nằm ngoài dự kiến của Đỉnh Phong, chỉ sau vài phút, một nửa số cơm trong hộp đã nằm trong bụng Tiêu Mộc rồi.

Đỉnh Phong nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Buổi trưa anh vẫn chưa ăn cơm sao?”

Tiêu Mộc ngừng lại một chút, trả lời: “Trưa nay anh chơi bóng rổ với bạn.”

Đỉnh Phong nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Ba em nói, bây giờ còn trẻ đừng tưởng rằng sức khỏe của mình rất tốt, đợi đến khi về già chỉ sợ cũng không bằng những thế hệ đi trước, bây giờ còn trẻ mà không biết chăm sóc thân thể mình cho tốt thì sau này đừng nói đến chơi bóng rổ mà ngay cả ăn cơm cũng không nổi đâu.”

Mắt phượng của Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong vài giây, sau đó gật gật đầu, tiếp tục không chú ý đến hình tượng của mình, ra sức và cơm.

Đỉnh Phong ngồi bên cạnh Tiêu Mộc, nhìn một bên sườn mặt của anh, bởi vì ngược nắng cho nên từng đường cong trên khuôn mặt anh càng trở nên thật hoàn mỹ.

Cô hít sâu một hơi, cầm sách toán lên, tiếp tục học.

. . . . . . . . . . .

Rất nhiều năm về sau, mỗi khi Đỉnh Phong nhớ lại thời trung học này, cô đều sẽ nhớ tới buổi chiều hôm ấy, cô nghĩ rằng, cũng bắt đầu từ ngày đó, Tiêu Mộc và cô mới được xem như là chân chính bước trên con đường của nhau.

. . . . . . . . . . .

Thời gian cách buổi biểu diễn văn nghệ chỉ còn ba ngày, mọi người vẫn đang tiếp tục luyện tập.

Giữa trưa, Trương Giai Mẫn bỗng nhiên bị mất giọng.

Tình huống này, khiến cho rất nhiều người cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa. Nếu như đối thủ là Trương Giai Mẫn này biến mất, không thể nghi ngờ đối với rất nhiều nữ sinh mà nói, chính là một sự uy hiếp lớn nhất đã biến mất.

Trương Hân Nhất đứng bên cạnh giễu cợt nói: “Em gái Giai Mẫn à, cổ họng của con gái cần phải bảo vệ thật tốt, không cẩn thật sau này giọng nói lại giống như vịt cồ đấy.”

Sắc mặt của Trương Giai Mẫn cứng đờ, tóc đuôi ngựa buộc trên đầu rớt xuống vai, dáng vẻ có chút lười nhác, không còn khí thế như trước nữa.

Đỉnh Phong nhìn nhìn Trương Giai Mẫn, rồi lại nhìn nhìn Trương Hân Nhất, cô cảm thấy bộ dạng kiêu ngạo của Trương Hân Nhất này vô cùng chướng mắt, khẽ ngước khuôn mặt tròn lên, cô đứng dậy, đi đến trước mặt Trương Hân Nhất, cười thật tươi, nói: “Bạn học Cow, cô còn nhớ tôi không?”

Đôi mắt được chải mấy tầng mascara của Trương Hân Nhất quét qua người Đỉnh Phong như muốn xuyên thủng cô, lại đột nhiên giống như là nhớ tới cái gì, cô ta giơ tay chỉ vào Đỉnh Phong nói: “Là cô à, em gái dưa hấu!”

Đỉnh Phong giận quá hóa cười nói: “Trí nhớ của bạn học Cow cũng tốt thật, đúng rồi, bạn học Cow, gần đây có vẻ như cô đã uống không ít nước, bộ ngực đầy đặn hơn rất nhiều.”

Sắc mặt của Trương Hân Nhất cứng đờ, giậm giậm đôi giày cao gót bảy tám phân dưới chân, chỉ thẳng vào mũi Đỉnh Phong nói: “Cái con nhỏ quái dị này, cô dám nhục mạ tôi à, cô không muốn học ở trường này nữa rồi đúng không?”

Đỉnh Phong tiếp tục cười nói: “Bạn học Cow, thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi trường mình một câu, tại sao có thể để cho một con bò cái đến trường học được cơ chứ? Nếu bạn học Cow muốn đuổi học tôi, thì tôi cũng chỉ có thể nói trường học này quả thực là nơi chăn nuôi bò rồi.”

“Cô!” Khuôn mặt của Trương Hân Nhất đỏ bừng, cho đến bây giờ cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, một người thoạt nhìn dễ bắt nạt như vậy, thế mà lại là người đầu tiên dám đứng lên chống đối với mình. Cảm giác như là có một luồn khí nóng bốc lên đỉnh đầu, cô ta giơ tay lên, chuẩn bị tát cô gái trước mặt mình một cái bạt tai.

“Bốp ——” Không chờ cô ta ra tay đánh người, Đỉnh Phong đã nhanh chóng cho cô ta một cái bạt tai trước.

Một cái tát này dùng lực rất mạnh, sau khi Đỉnh Phong tát xong cũng cảm thấy tay mình có chút đau nhói.

Trương Hân Nhất dùng ánh mắt khó tin nhìn Đỉnh Phong , giống như cảm thấy không thể nào tin được, đứa con gái trước mắt này vừa cho mình một cái tát.

Đỉnh Phong chỉ mỉm cười nói: “Thật ngại quá, bạn học Cow, ba của tôi đã dạy, trước khi người khác ra tay với mình thì mình nhất định phải ra tay trước.”

Trương Hân Nhất nhìn cô gái trước mắt cười đến rực rỡ, đầu nóng lên, giơ tay định tát trở lại.

“Trương Hân Nhất, đủ rồi!” Một giáo viên đi đến bên cạnh, thấy vậy, vội vàng kéo Trương Hân Nhất ra khỏi đám đông đang đứng vây quanh.

“Buông tôi ra, hôm nay tôi nhất định phải khiến cho cái đồ đê tiện này nhìn xem, cô ta nghĩ cô ta là ai mà lại dám đánh tôi!” Trương Hân Nhất quơ tay quơ chân tán loạn, nói.

Lúc giáo viên kéo Trương Hân Nhất đi, cô ta luôn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Đỉnh Phong.

Đỉnh Phong cũng mở to đôi mắt tròn nhìn lại, không hề tỏ ra yếu thế.

Tầm mắt vô tình nhìn đến Trương Giai Mẫn đang đứng bên cạnh, sắc mặt của cô uể oải, lúc nào cũng cúi đầu.

Đỉnh Phong chạy đến bên cạnh cô, vỗ vỗ bả vai cô.

Trương Giai Mẫn ngẩng đầu lên, một người tính cách trước giờ vẫn luôn luôn hoạt bát, giờ phút này lại rưng rưng nước mắt, giọng nói bởi vì gần đây luôn phải luyện tập thường xuyên mà trở nên khàn khàn.

Đỉnh Phong ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Giai Mẫn, nếu lần này không được thì lần sau nhất định thành công.”

Trương Giai Mẫn sửng sốt, cô và Đỉnh Phong không chơi thân với nhau, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ rằng, khi bản thân mình bị Trương Hân Nhất sỉ nhục, Đỉnh Phong sẽ là người đứng ra bảo vệ mình, giọng điệu của Đỉnh Phong đạm mạc, nhưng từng câu từng chữ đều khắc sâu vào trong lòng cô.

Trương Giai Mẫn cất giọng khàn khàn: “Tớ chờ cơ hội này đã lâu, sang năm cấp ba tớ sẽ qua Mỹ học thanh nhạc, tớ biết, sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại anh ấy, cho nên tớ chỉ hy vọng lần này có thể được cùng anh ấy đứng trên sân khấu, cho dù chỉ có thể lưu lại khoảnh khắc đó bằng một tấm hình, nhưng như vậy cũng quá đủ rồi.”

Đỉnh Phong yên lặng nhìn nét mặt của Trương Giai Nhất, lại vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, giống như đang đồng tình, Đỉnh Phong ngẩng đầu nói: “Đúng vậy, nhất định phải nắm chắc cơ hội này!”

Trương Giai Mẫn cúi đầu nói: “Nhưng mà. . . .đã không còn cơ hội nữa rồi. . . . .bây giờ tớ không thể hát được nữa, căn bản là không có cách nào để được lên sân khấu.”

Đỉnh Phong khẽ mím môi, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên cô kéo tay Trương Giai Mẫn hỏi: “Cậu có muốn nhảy phụ họa không?”

Trương Giai Mẫn sửng sốt, nhìn Đỉnh Phong, gật gật đầu: “Cho dù tớ có muốn đi chăng nữa thì thời gian luyện tập cũng chỉ còn hơn một ngày, lại không có ai hát bài này, tiết mục này không có khả năng được biểu diễn rồi.”

Đỉnh Phong lắc lắc đầu, nhìn thẳng vào Trương Giai Mẫn, nói từng câu từng chữ: “Tớ có thể hát thay cậu, hơn nữa, cậu không muốn bắt lấy cơ hội này sao? Nhảy phụ họa cũng không khó, hôm nay cậu bắt đầu thử luyện tập vài lần, mấy động tác cơ bản cũng có thể học được đại khái mà.”

Đôi mắt của Trương Giai Mẫn sáng lên, hỏi: “Cậu biết hát sao?”

Đỉnh Phong gật gật đầu, kỳ thực, cô vẫn không nói cho Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi biết, lúc ở Mỹ, cô đã từng tham gia cuộc thi ca hát của trường, cô hát ca khúc của Beyoncé , lại trở thành á quân, tuy cô hát tiếng Trung hay bị lạc nhịp, nhưng nếu hát tiếng Anh thì cô có thể nắm chắc được mười phần.

Trương Giai Mẫn có chút nghi ngờ hỏi: “Đỉnh Phong, vì sao cậu lại muốn giúp tớ như vậy?”

Đỉnh Phong cười cười: “Tớ cũng không biết nữa, có lẽ bởi vì chúng ta đều mang theo chấp niệm giống nhau.”

Trương Giai Mẫn sửng sốt: “Cậu. . . . . .”

Đỉnh Phong nháy nháy mắt: “Đừng nói nữa, trước tiên cậu phải chăm sóc cổ họng của mình, đi theo các cô ấy học vũ đạo, bài hát đó cứ để tớ hát thay cậu là được rồi.”

Trương Giai Mẫn gật đầu.

Rất nhiều năm về sau, khi đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng ở Mỹ, mỗi lần nhớ lại thời trung học, Trương Giai Mẫn vẫn sẽ luôn nhớ về một cô gái đã từng giúp cho mình có được hồi ức tốt đẹp nhất của tuổi thanh xuân.

Luôn có một người như thế, một người khiến cho ta phải khắc ghi đến suốt cuộc đời này.

. . . . . . . . . .

Buổi tập luyện ngày hôm đó có rất nhiều nữ sinh trang điểm lòe loẹt bước lên sân khấu, càng có những người ví như Trương Hân Nhất, chỉ mặc một bộ đồ thiếu vải đi qua đi lại, bạn nhảy của cô ta cũng ăn mặc vô cùng ‘táo bạo’, khiến cho vô số nữ sinh chuẩn bị lên sân khấu đều cảm thấy khiếp sợ.

Nhóm của Đỉnh Phong thì chỉ mặc trang phục mùa đông bình thường, trước mặt một đám mỹ nữ ‘chỉ cần phong độ’ này, các cô đều trở nên lạc loài.

Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi cũng trốn học đến xem, vừa xem vừa nói: “Tớ thấy cô gái này ngực rất lớn, trời lạnh như vậy, lại ăn mặc hở hang thế này, chắc là đầu óc không được bình thường rối!”

Lý Gia Nhạc trông thấy Đỉnh Phong, lập tức vẫy vẫy tay: “Đỉnh Phong, ở đây này!!!”

Đỉnh Phong ngẩng đầu, giả vờ như không nhìn thấy bọn họ.

Dựa theo trình tự biểu diễn thì còn rất lâu mới đến lượt Đỉnh Phong lên sân khấu.

Những người khác an vị ở một bên, nhìn mọi người lần lượt biểu diễn, đến lượt Trương Hân Nhất lên sân khấu, cô ta cố tình đi lướt qua người Đỉnh Phong, cao ngạo liếc nhìn Trương Giai Mẫn đang đứng bên cạnh: “Em gái Giai Mẫn à, chị biết bây giờ cưng đang cảm thấy mình chắc chắn không đấu lại chị, cưng cứ trực tiếp nhận thua là được rồi, không cần thiết phải lôi kéo người khác tới đây, a, không đúng, không phải là người khác, mà là một quả dưa hấu.” Khẽ liếc mắt nhìn về phía Đỉnh Phong, Trương Hân Nhất hừ một tiếng, sau đó kéo theo một đàn ‘chim Khổng Tước’ lên sân khấu.

Đỉnh Phong nhìn cái váy ngắn ngủn của cô ta, tự hỏi rằng có nên nói cho cô ta biết ‘cái quần chip màu hồng của cô lộ ra rồi’ hay không?

Diêu Bội Chi và Lý Gia Nhạc đứng bên cạnh cảm thán nói: “Này cô, nhìn cô như vậy mà còn mặc quần lót hình dâu tây cơ đấy, quả thực là rất ngây thơ rồi!”

Trương Hân Nhất thất thần, vội vàng kìm chế cơn tức giận, chỉnh lại váy của mình.

Giáo sư thanh nhạc của trường khẽ ho lên hai tiếng: “Trương Hân Nhất, đến lượt em biểu diễn rồi!”

Trương Hân Nhất cầm microphone, trong chớp mắt, cô ta cười thật tươi, nếu như khuôn mặt kia không bôi nhiều phấn như vậy thì nhìn sẽ thuận mắt hơn rất nhiều.

Trương Hân Nhất hát bài , một bài hát so với khí chất của cô ta thì quả thực là có một sự khác biệt vô cùng lớn.

Nhưng không thể không thừa nhận, giọng hát của cô ta quả thực là không tệ, so với những nữ sinh đã từng hát bài này trước đó, giọng hát của cô ta dường như là vô cùng xuất sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.